Đệ…không sao.” Vệ Tử Nghi lúng túng trả lời.
Vệ Tử Minh nhướn mày rồi quay sang Tư Đồ Mạn : “ Điều tra về Thanh Ưng trại đó thế nào rồi ?”
Tư Đồ Mạn thở dài : “ Thanh Ưng trại này tuy mới thành lập cách đây không lâu nhưng trên giang hồ cũng được xem là lớn mạnh. Lão đại là một nữ nhân tên Oanh Ỷ, võ công rất khá. Thổ phỉ trong trại không dưới hai nghìn , hầu hết đều nghe theo sự chỉ huy của Oanh Ỷ kia. Còn sơn trại của chúng đóng trên đỉnh núi, muốn lên phải đi qua hoặc là Lam U cốc , hoặc là đi theo đường rừng. Hôm qua…La tướng quân xông vào Lam U cốc , dễ thủ khó công bị chúng mai phục. Xem ra chỉ còn cách kia.”
Vệ Tử Minh trầm ngâm : “ Đường rừng nếu công kích cũng không có gì hảo lợi.”
“ Mạn ca , Oanh Ỷ đó thích nhất là cái gì ?” Tư Nguyệt nhấm nháp trà , mỉm cười.
Tư Đồ Mạn nhíu mày : “ Ả chỉ cần nghe tin có mỹ nam hay nam thương gia tuấn tú đi qua đều đích thân xuất trại cướp về làm tướng công.”
Tư Nguyệt cười nhẹ : “ Nếu vậy chúng ta trước tiên nên cử một đội giả thương võ công cao cường. Sau đó tung tin công tử thế gia nào đó nổi tiếng tuấn dật để dụ ả xuất kích. Không có ả trấn trại , chúng ta chia quân làm ba đường , một hướng theo Lam U cốc mà tấn công lên núi , một xuất kích ở vài nơi trọng điểm.”
“ Ý muội là dụng kế “ điệu hổ ly sơn” ?” Tư Đồ Mạn đôi mắt xẹt qua mấy tia sáng.
Tư Nguyệt gật đầu : “ Đúng vậy. Còn về phía Lam U cốc , La tướng quân tiến công ban đêm không trách chúng phòng ngừa lợi hại. Còn ta, đầu tiên đưa một đội tinh nhuệ thăm dò trước , như vậy cũng không quá lộ liễu.”
Vệ Tử Minh đưa cốc trà lên môi , nhẹ nhàng che đi ý cười rồi nói : “ Kế tốt.”
Bên kia , Vệ Tử Nghi nghe nàng nói mặc dù không am hiểu lắm nhưng trước khi đến đây đã nghe trong trận đánh kinh thành Thổ Phồn nàng làm tiên phong thống lĩnh , điều binh rất tốt. Bấy giờ ngồi trước mặt , hắn càng thêm thán phục , nhìn nàng đến ngẩn ngơ.
“ Bát đệ , đệ giả làm mỹ nam dụ nữ thổ phỉ đó đi.” Vệ Tử Minh lạnh lùng lên tiếng.
“ Ách ! Nhị hoàng huynh…” Vệ Tử Nghi giật mình.
“ Hửm ?” Vệ Tử Minh nhướn mày , đôi mắt xẹt qua một tia âm u.
Vệ Tử Nghi mím môi , không thể nói gì chỉ đành cúi đầu.
Cả bốn người tiếp tục bàn thêm việc điều binh, đến khi mặt trời lên đến đỉnh mới kết thúc. Vệ Tử Minh vì nghĩ nàng còn bệnh lại là nữ nhi xuất kích đánh thổ phỉ không tiện nên không cho nàng đi theo. Điều đó thực đúng ý nàng , chẳng qua nàng cũng muốn xem kịch a~
Trở về phòng , nhân lúc Thái Chân sang thăm La Ý Diễm chưa về , Tư Nguyệt mang chiếc Câu ngọc cất trong hộp trang sức ra rồi đến ngồi trước gương đồng. Mân mê một hồi nàng chậm rãi đeo lên tai. Vành tai trắng nõn , ẩn ẩn hồng hồng nổi bật lên chiếc khuyên tai bán nguyệt đẹp đẽ.
Câu ngọc trong suốt, lành lạnh từ từ lay động. Hơi băng nơi đâu lưu chuyển chạm vào Câu ngọc rồi phà ra từng đợt lạnh lẽo. Bởi vì trong người nàng có nội lực chí hàn nên võ công nàng tự luyện cũng cùng thuộc tính. Bất quá , Bách Băng Thi Mộ thần công của nàng gồm bảy tầng , đến tầng thứ năm là Âm công , tầng thứ Sáu Vũ thức và tầng thứ bảy mới là Băng công. Câu ngọc tiếp nhận nội lực cực hàn , run rẩy rồi thiên thiên lớp khói lạnh, trắng mỏng bốc ra..
Đến khi màn khói vơi dần , Câu ngọc mới chậm rãi chuyển màu. Từ đạm ngọc sang thanh thiên…Chốc chốc hòa quyện sau đó tan ra một màu mới. Cuối cùng , từ bốn phía bán nguyệt câu tỏa ra những đợt màu khác nhau rồi đọng lại đen huyễn lóng lánh, màu đen mị hoặc. Vốn nghĩ đã dừng, thế nhưng màu đen ấy tiếp tục tản ra , phát quang kỳ diệu thành một châu ngọc thất sắc mĩ lệ.
Thất…Thất huyền Câu ?
Câu ngọc thất sắc , xoay người một cái lại mang theo một màu sắc đẹp đẽ khác nhau lay chuyển.
“ Tiểu thư , người dùng bữa.”
Giật mình , Tư Nguyệt vội tháo Câu ngọc trên tai xuống rồi nhanh chóng cất vào hộp gỗ. Từ thất sắc chuyển mình một cái trở nên trong suốt như pha lê.
Tư Nguyệt nàng là người hiện đại nên cũng không quá mức câu nệ chủ tớ, từ lúc đến đây đều cho Thái Chân dùng bữa chung cùng nàng. Tuy vậy , thường thì chỉ có nàng ăn còn Thái Chân liên tục gắp vào bát của nàng.
“ Thái Chân , ngươi nói xem trong mười , à, một trăm người thì có bao nhiêu người được Thất huyền Câu ngọc ?”
Thái Chân kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ : “ Tiểu thư ! người có trí nhớ rồi sao ?”
Tư Nguyệt mỉm cười : “ Không , ta nghe Hạ Trác nói nên tò mò hỏi thôi.”
Khuôn mặt tròn tròn liền xụ xuống sau đó lấp lánh một tia sáng : “ Nô tỳ nghe nói Thất huyền Câu một trăm năm mới xuất hiện một người , võ công bậc nhất thiên hạ a~”
“ Phụt” Ngụm canh tao nhã phun ra từ bờ môi ươn ướt , mọng đỏ. Nàng nhíu mày : “ Vậy là rất hiếm ?”
Thái Chân gật đầu : “ Không phải hiếm mà là hoàn toàn không có. Không những vậy , nô tỳ sống mười lăm năm còn chưa thấy qua Tam tinh hình dạng thế nào.”
Tư Nguyệt lau lau khóe môi , nghi hoặc nói : “ Ý ngươi là cả Bạch huyễn lẫn Hắc huyễn đều rất hiếm ?”
“ Vâng , Đại nhân Bạch huyễn, Hắc huyễn trong thiên hạ hầu hết đều là võ lâm chí tôn. Nếu ai có Tam tinh chỉ cần bày ra không ai không kính phục.” Thái Chân tỏ rõ sự sùng bái.
Bạch huyễn ? Mạc Thương há chẳng phải Bạch huyễn ư ? Nếu vậy thu phục cái ổ thổ phỉ núi Cự Vân kia hẳn là không có vấn đề gì đi. Tư Nguyệt thoáng nghĩ rồi cười hài lòng.
Quả thực đúng như Tư Nguyệt nghĩ. Mạc Thương đeo Câu Bạch huyễn vừa mới bước đến cổng trại thổ phỉ đã được chúng quỳ lạy nghênh tiếp. Chỉ hận không thể kéo tai hắn xuống mà nhìn rõ hơn cái truyền thuyết Tam tinh.
“ À , thế trước kia ta ở bậc nào rồi ?” Tư Nguyệt gẩy gẩy đôi đũa trong tay nhìn Thái Chân.
Thái Chân vui vẻ nói : “ Lão gia nói tiểu thư xác thực thiên tài võ học. Năm ngoái khi tròn mười lăm tuổi , tiểu thư đã đột phá được Lam Câu tầng chính thức bước lên Hoàng Câu rồi.”
Mặc dù Thái Chân nói ra với vẻ mặt rất tự hào nhưng Tư Nguyệt chỉ biết cười khổ. Hoàng Câu là bậc còn nàng chính là Thất huyền Câu trăm năm có một. Xem ra cả đời này nàng không nên đeo Câu ngọc. Tự nhủ , Tư Nguyệt tiếp tục ăn.
Sáng hôm sau , Vệ Tử Minh , Tư Đồ Mạn cùng Vệ Tử Nghi bắt đầu thực hiện kế hoạch. Tư Nguyệt đợi tất cả bọn họ rời khỏi dịch quán , Thái Chân đi thăm La Ý Diễm nàng mới về phòng thay y phục để đi xem kịch vui.
Nàng khoác lên người một thân huyết y bằng lụa diễm lệ, lớp lớp y phục lườn phờ phất phơ ôm lấy thân hình mảnh mai như liễu. Mái tóc đen tuyền xõa dài , đeo thêm chuỗi châu ngọc , giữa trán là rũ xuống viên huyết lệ ngọc tươi đẹp , rực rỡ. Vì sợ bị nhận ra nên nàng cố ý đeo thêm mạng che màu đỏ. Đuôi mắt phượng tinh xảo kẻ một nét hồng hồng khiến đôi mắt giảm đi ba phần lạnh lẽo , tăng thêm bảy phần yêu nghiệt. Mỉm cười hài lòng trong gương , nàng bắt đầu phi thân hướng núi.
Lướt trong gió , xuyên suốt các ngọn cây không một tiếng động cuối cùng cũng theo kịp đoàn giả thương của Vệ Tử Nghi.
Hắn mặc y phục đỏ sẫm , tóc búi cao hiên ngang , cưỡi ngựa đi phía trước. Phía sau là một đội quân binh hơn năm mươi người vận vải thô đẩy các rương bên trong chứa vũ khí. Đi cạnh Vệ Tử Nghi là phó tướng dưới trướng Tư Đồ Mạn – Dương Lâm Hải , là điển hình đại hán mắt sáng , mày rậm vừa đi ông ta vừa dáo dác nhìn xung quanh.
“ Ha ha ha !!! Đúng là một mỹ nam khó tìm.”
Một giọng cười lả lướt vang lên , khiến chim chóc sợ hãi vùn vụt bay lên không trung. Ẩn hiện sau màn khói bụi tung mịt mù là một đám thổ phỉ cưỡi ngựa lao đến.
“ Lão đại hôm nay có số hưởng rồi , ha ha !!!”
Vốn nghĩ nữ thổ phỉ cầm đầu kia phải dáng vóc dũng mãnh , vai rộng , lưng to không ngờ…Oanh Ỷ đó chỉ là một cô nương trên dưới hai mươi. Ả búi tóc kiểu vấn nguyệt, điểm xuyến bằng sáu thanh trâm màu hổ phách làm nổi bật làn da ngăm đen , quyến rũ. Chiếc áo cổ rộng lộ ra bờ vai tròn lẵng, ẩn hiện bên dưới là khe núi hồng đào săn chắc. Vạt váy xẻ cao mạnh bạo khiến chiếc đùi màu mật tôn lên chất phong tình. Xem ra , những nam nhân trước kia không hẳn là bị cướp nha !
Tư Nguyệt mỉm cười , phóng lên một thân cây um tùm gần đó để làm ghế ngồi tiện nghi xem kịch.
Oanh Ỷ uyển chuyển lay lay cái chân , cười đến phong tình vạn chủng : “ Tiểu tướng công , chàng theo ta về thì ta sẽ tha cho đoàn thương nhân của chàng.”
Vệ Tử Nghi trước nay chỉ quen nhìn khuê phòng nhi nữ , thẹn thùng xấu hổ. Hôm nay lại thấy nữ tướng cướp phong tình liền có chút không quen , ho khan mấy tiếng : “ Ngươi giữa thanh thiên bạch nhật mà dám cướp người ? Thực sự không xem vương pháp ra gì !”
Câu nói này…có vẻ là Tư Đồ Mạn dạy cho hắn.
“ Vương pháp ! Chúng ta chính là vương pháp !” Nam nhân chột một mắt cưỡi ngựa cạnh Oanh Ỷ cười to.
“ Hỗn xược !!!” Dương Lâm Hải trừng mắt hét.
“ Ngươi…!” Nam nhân chột mắt tay cầm đại đao như hổ vồ môi xông lên.
Oanh Ỷ đưa tay ra chặn , cười nhìn Vệ Tử Nghi : “ Tiểu tướng công , chàng mau đến đây theo ta về làm áp trại phu quân. Đoàn thương của chàng sau này đi ngang qua đây mãi mãi bình an.”
Vệ Tử Nghi cau mày : “ Không biết xấu hổ.”
“ Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt !” Nam nhân chột mắt hùng hổ gầm rồi xông lên. Hắn vung đao chém một nhát vào Vệ Tử Nghi.
Vệ Tử Nghi bề ngoài văn nhã nhưng cũng không phải yếu đuối. Hắn rút kiếm phát ra kiếm khí đỡ lấy nhát đao. Kiếm khí của hắn màu xanh lá , hẳn là Lục Câu , không tồi !
Keng !
Kiếm khí va mạnh vào đại đao khiến bàn tay nam nhân chột mắt run lên bần bật đành phải thoái lui về yên ngựa.
“ Lão đại , không xong rồi ! Có quân binh mai phục !” Một tên thổ phỉ hớt hải chạy đến báo.
Oanh Ỷ kinh ngạc , đôi môi mím lại : “ Điệu hổ ly sơn. Rút !!!” Ả quay ngựa , phất tay hiệu lệnh cho đám thổ phỉ.
Dương Lâm Hải cười vang : “ Không dễ như vậy. Đánh !!!”
Đội giả thương mở các rương gỗ rút lấy binh khí xông lên. Đám thổ phỉ không còn đường lui đành phải đánh. Oanh Ỷ cắn môi , trên tay cầm roi da màu đen hướng Vệ Tử Nghi quất tới.
Vệ Tử Nghi xoay kiếm tiếp chiêu.
Mặc dù theo võ khí nhận được Oanh Ỷ chỉ tầm Lục Câu tầng hạ nhưng roi da nàng ta sử dụng tuyệt nhiên thuần thục. Nó giống như một con mãnh xà quấn lấy Vệ Tử Nghi khiến hắn không kịp trở tay. Chát !!! Roi da nhân lúc hắn lơ là quất mạnh vào chân hắn.
Vệ Tử Nghi nghiến răng , phi thân lên cao song xoáy mũi kiếm lao xuống đỉnh đầu Oanh Ỷ. “ Độn Bí Quy Thổ !!!”
Oanh Ỷ không kịp né đành căng roi da ra đỡ. Mũi kiếm cuồng nộ hòa cùng kiếm khí xoáy mạnh khiến roi da bắt đầu tưa ra như sắp đứt.
“ Ya !!!” Oanh Ỷ vận khí hòng tung kiếm của Vệ Tử Nghi.
Không ngờ không đợi Oanh Ỷ kịp xuất chiêu , Vệ Tử Nghi đã xoay người đạp lên ngựa rồi đâm thẳng vào bả vai Oanh Ỷ. Ả kêu lên một tiếng , theo quán tính quất mạnh vào tay Vệ Tử Nghi. Hắn đau đớn thu kiếm lại. Oanh Ỷ cũng nhanh như chớp lao về hắc mã.
“ Rút !!!”
Nam nhân chột mắt đang giao đấu với Dương Lâm Hải cũng lui bước phóng lên ngựa sau đó tung hỏa mù , một đám mười mấy thổ phỉ còn sót lại nhanh chóng rút lui.
Vệ Tử Nghi dẫn binh theo truy sát.
Bên kia Tư Đồ Mạn dẫn quân nhanh chóng công kích các điểm mai phục của chúng khiến chúng không kịp trở tay. Đội quân đi qua Lam U cốc hợp lực cùng quân của Vệ Tử Minh bắt đầu đánh lên đỉnh trại.
Tư Nguyệt ngáp dài , phi thân lên đỉnh núi. Thân nhẹ tựa phi yến , lướt nhanh xen qua từng kẽ lá.
Có người ? Đôi chân nàng khựng lại.
Trên cành đại thụ, rậm rạp lá cây xuất hiện một vạt bạch y phiêu dật. Nam nhân tuấn lãng , mái tóc phía sau được buộc lỏng , phần còn lại xõa dài hai vai , gió thổi khiến mấy sợi tóc mảnh như tơ lay lay trong gió. Đôi mắt sâu thẳm thẳm ánh lên màu tím kỳ quặc. Màu tím nhàn nhạt mà êm dịu. Khuôn mặt đẹp như tạc , từng góc cạnh vô cùng hoàn mỹ. Bờ môi y tái nhợt đọng lại vết máu đỏ thẫm nổi bật như một đóa hoa nở nộ trên làn da trắng bệch.
Bạch y nam nhân thoáng nhìn nàng , đôi mắt tím đầy vẻ kinh ngạc. Nữ nhân một thân huyết y ma mị , giống như máu lại như Tu la cả người tỏa ra cỗ khí thế hừng hực như lửa. Đôi mắt phượng yêu nghiệt hòa cùng làn mi cong vút thêm đồng tử xám tro tạo nên vẻ đẹp hiếm thấy , lạnh lẽo , thâm trầm mà hừng hực. Dung nhan dưới mạng che ẩn hiện càng thêm mị hoặc.
" Cô nương , cẩn thận !" Bạch y nam nhân nhanh như chớp vụt đến ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của Tư Nguyệt song phi thân trở lại cành đại thụ.
Mùi hương hoa lan chậm rãi lan tỏa, hương hoa không choáng ngợp mà rất thanh tịnh.
“ Phập !” Ba mũi kim lao ra từ trong rừng đâm mạnh vào thân cây.
“ Ha ha ha !!! tiểu Mạc Mạc , ngoan , đừng chơi trốn tìm nữa.”
Tiếng cười rùng rợn vang vọng tầng tầng lớp lớp , oanh tạc cả rừng cây khiến chim chóc rúng động.