Mạc Khiết Thần bĩu môi, đôi mắt hoa đào đảo qua Phượng Trầm, như có như không nói: “ Tại sao lại có nhiều nam nhân ái mộ nàng như vậy chứ!” Hắn vừa nói vừa dựa sâu vào người nàng.
Tư Nguyệt nhướn mày, buồn cười nói: “ Thế nào? Huynh cũng muốn có nhiều nam nhân ái mộ sao?” Nàng nói lại hơi gật đầu tựa như suy ngẫm gì đó.
Mạc Khiết Thần mím môi, hừ một tiếng: “ Ta mới không cần!” Hắn liếc Phượng Trầm, nhàn nhạt nói: “ Dù sao đến một kẻ ta diệt một kẻ, bọn hắn sẽ không có cơ hội ở cạnh nàng.” Ngón tay hắn xẹt qua môi nàng lại khiêu khích nhìn Phượng Trầm.
Phượng Trầm lạnh nhạt tiếp nhận đạo khiêu khích của Mạc Khiết Thần. Cả hai chẳng khác long tranh hổ đấu khiến bầu không khí càng thêm ngộp ngạt.
“ Khụ...” Tiếng ho đánh vỡ cục diện âm trầm giữa hai bên.
“ Quân ca ca, huynh không sao chứ?” Phượng Lâm đưa tay vỗ nhẹ lưng Mặc Băng Quân, khuôn mặt tràn ngập vẻ lo lắng.
Mặc Băng Quân thở nhẹ một hơi, sắc mặt trắng bệch khiến người ta không kiềm được mà đau lòng thay, thanh âm trầm tĩnh thường ngày mang theo một chút khàn khàn: “ Không sao.”
Tư Nguyệt nhíu mày, dư quang liếc qua cổ tay của hắn, quả nhiên vết chu sa kia đã kéo dài thành một đoạn nhỏ. Phượng mâu nhàn nhạt liếc qua hai hàng lông mày vì đau đớn mà xuyên thành hình chữ bát của Mặc Băng Quân, nàng chợt thở dài, dù sao nàng cũng đã cứu hắn ba lần, tiễn phật thì tiễn đến tây thiên vậy.
“ Để ta xem.” Nàng vừa nói vừa bắt lấy cổ tay Mặc Băng Quân.
Phượng Lâm nghe vậy thì vội vui mừng dịch sang một bên để Tư Nguyệt tiện chẩn trị: “ A Thiên, huynh ấy có sao không?” Đôi mắt hạnh mở to nhìn Tư Nguyệt, thỉnh thoảng lại lo lắng quay sau Mặc Băng Quân.
Khoảng khắc đầu ngón tay Tư Nguyệt chạm vào, thân thể Mặc Băng Quân khẽ run lên, ngay sau đó lại trở về bình thường, đôi mắt vẫn thản nhiên nhưng sâu trong mâu quang lại ẩn chưa tia dao động mạnh mẽ.
Tư Nguyệt bắt mạch một hồi lâu, quả nhiên là cổ độc đáng sợ nhất của Thanh Loan quốc, đủ thâm hiểm, đủ dày vò. Nàng trầm ngâm hồi lâu song bắt đầu vận nội công truyền hàn khí vào người Mặc Băng Quân.
“ Thế nào? Còn đau không?” Tầm nửa khắc sau, vết chu sa bắt đầu thu lại thành một chấm nhỏ, mờ dần, nàng ngẩn đầu lên đối diện với Mặc Băng Quân, thanh âm mang theo sự quan tâm.
Đôi đồng tử màu xám tro hiện tại đã trở nên rất nhạt. Thời điểm Mặc Băng Quân nhìn vào như bị xoáy sâu, cuốn vào bên trong. Hắn ngẩn ngơ một lúc sau đó mới giật mình, nhanh chóng rút tay lại, điềm đạm nói: “ Bổn cung không sao, tạ vương gia giúp đỡ.”
Phượng Lâm cũng không để ý đến thái độ giữa hai người, vui vẻ nói: “ May quá Quân ca ca không sao thật tốt, A Thiên, ta lại nợ ngươi rồi.”
Tư Nguyệt liếc Mặc Băng Quân một cái, thu bàn tay cứng đờ giữa không trung lại, hơi nở nụ cười: “ Là việc ta nên làm thôi.”
Bất quá trong xe ngựa không phải chỉ có người, không nói đến Mạc Khiết Thần quan sát nàng tám năm, hắn biết nàng không phải là người thích đi quản chuyện của người khác, vả lại vừa rồi nàng còn chủ động chạm tay Mặc Băng Quân. Đôi mắt hoa đào híp lại, hai ngón tay gảy vào nhau như đang tính toán gì đó.
Nơi đông đúc nhất của kinh thành là khu phố Tây, đây cũng là nơi náo nhiệt nhất của hội hoa đăng. Hai bên đường các tiểu thương, tửu quán bày đủ loại hoa đăng, thắp sáng rực cả khu phố. Tư Nguyệt cho xe ngựa dừng tại một tửu quán nhỏ, nàng để mấy cung nhân đi theo được tự do còn nàng cùng bốn người Phượng Lâm, Mặc Băng Quân, Phượng Trầm và Mạc Khiết Thần thì đi thẳng vào bên trong.
“ A Thiên, ngươi xem chiếc đèn thúy lan hoa kia thật đẹp!” Phượng Lâm hào hứng hô, tay chỉ về phía gian đối đèn hoa đăng ngay trước mặt.
Tư Nguyệt nhìn theo hướng Phượng Lâm chỉ, trên quầy cao nhất bày một chiếc thúy lan hoa đăng màu tím vô cùng tinh xảo, từng cánh hoa mỏng mảnh, tỏa ra bốn phía, ngọn nến nhỏ bên trong được thắp sáng phi thường mỹ lệ. Nàng cười nói: “ Ngươi muốn nó sao?”
Phượng Lâm gật đầu, ánh mắt lại len lén nhìn Mặc Băng Quân đang ngắm nhìn xung quanh.
Tư Nguyệt “a” một tiếng rồi mỉm cười, trong lòng không hiểu sao dâng lên một chút buồn bã. Nàng lơ đãng lướt qua Mặc Băng Quân song lại lắc lắc đầu, hắn là người trong lòng của Phượng Lâm, là Phượng Quân Thanh Loan Quốc!
Phượng Lâm chạy tới trước gian hàng, rút lấy câu đối của chiếc thúy lan hoa đăng kia: “Xuân ánh dao đài nhất khúc tử tiêu phi thái phượng. “ Phượng Lâm tròn xoe đôi mắt, cái gì là dao đài, cái gì là thái phượng chứ?! Nàng cắn cắn môi, bất quá ngẩn lên thấy Tư Nguyệt vẫn đang nhìn nàng thì lập tức mừng rỡ chạy tới: “ A Thiên, ngươi phải giúp ta a.” Nàng thì thầm vào tai Tư Nguyệt.
Tư Nguyệt cười nhẹ, nhìn vế đối trên tay Phượng Lâm suy nghĩ một hồi rồi nói nhỏ: “ Huệ phong thanh bảo sắt sổ hàng cẩm tự triện thanh cù.”
() Xuân sắc chiếu dao đài, một khúc tiêu hay vời phượng đẹp.
Gió thơm trong tiếng sắt, vài hàng chữ gấm gửi rồng xanh.
Phượng Lâm nghe xong lập tức hí hửng chạy tới đọc vế đối cho lão bản. Lão bản gian hàng là một nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt phúc hậu, nghe Phượng Lâm đọc vế đối thì hơi giật mình, nói: “ Câu này tiểu thư đối rất hay, không biết tiểu thư có thể để lại danh tính hay không?” Không chờ Phượng Lâm thắc mắc, lão bản đã tiếp: “ Vế đối này là do đích thân chủ nhân của lão ra âu chỉ muốn tìm tri kỷ, hi vọng tiểu thư có thể để lại danh tính tiện cho chủ nhân lão tìm đến bàn luận thi thư.”
Phượng Lâm hơi ngẩn ra, nàng quay đầu nhìn Tư Nguyệt, dù sao nàng cũng chỉ muốn lấy được chiếc hoa đăng kia còn vế đối là do A Thiên nghĩ ra a, nàng vui vẻ nói: “ Lạc Thiên.”
Lão bản gật gù, miệng lẩm bẩm như đang nhớ kỹ cái tên này sau đó lấy từ trên quầy xuống chiếc thúy lan hoa đăng đưa cho Phượng Lâm: “ Của tiểu thư.”
Phượng Lâm tiếp lấy chiếc hoa đăng, môi nở nụ cười tươi như hoa nhanh chóng chạy đến trước mặt Mặc Băng Quân: “ Quân ca ca, tặng huynh.”
Mặc Băng Quân đang ngắm nhìn xung quanh nghe vậy thì dời tầm mắt dừng tại chiếc thúy lan hoa đăng một hồi lâu sau đó mới nhìn thẳng vào trong mắt Phượng Lâm, giọng nói vẫn là ôn hòa như vậy nhưng mang theo sự xa cách thiên sơn vạn thủy: “Ngươi là lấy thân phận hoàng đế ban thưởng cho ta?