Lúc này từ bên ngoài lao vào hai bóng dáng, nam nhân cầm đại đao chém tới, phía sau là một nữ nhân vận y phục đỏ tay mang song đao. Bạch y nam tử nhún chân một cái, bay xuống lầu đáp tại chiếc bàn gỗ nhỏ, phủi phủi bả vai : “ Không tệ.”
Nam nhân cầm đại đao lên tiếng : “ Tại hạ Đào Lãng Tức, không biết các hạ là ai sao lại tàn sát người chính phái ?”
“ Sư huynh, đừng nói nhiều với bọn tà giáo !” Sư muội Đào Lãng Tức, Giản Thanh Ngọc xông lên, song đao liên tục chém tới.
Bạch y nam tử không tấn công, tươi cười nhàn nhạt né chiêu, thế nhưng bước chân dường như không di chuyển, tựa như ảo ảnh.
Đào Thiên kinh ngạc : “ Vô Ảnh Bộ ?”
Mấy hiệp khách khác cùng thuộc hạ của Đào Lãng Tức nghe thấy đều vô cùng ngạc nhiên nhìn Đào Thiên. Số người trên giang hồ nhìn tháy Vô Ảnh Bộ chỉ đếm được trên đôi tay, là loại khinh công nằm trong tam trọng khinh đó là “ Tật Long Vân Trung Hành”, “ Thủy Thượng Phiêu”, “ Vô Ảnh Bộ”. Ba loại thức khinh công này có thể đùa người đến chết.
Bạch y nam tử mỉm cười lướt qua bốn người Tư Nguyệt lại dừng trên người nàng, mày hơi nhíu lại.
Nhân lúc hắn phân tâm, Giản Thanh Ngọc đẩy chín thành công lực chém tới, bạch y nam tử hừ nhẹ, bắn ra đoạn khí. Giản Thanh Ngọc đưa song đao ra đỡ bị đẩy lùi, phun ra một búng máu, ngã xuống.
“ Sư muội !” Đào Lãng Tức hô to, chạy đến đỡ lấy nàng ta.
Bạch y nam tử lạnh lùng nhìn một cái rồi đi đến trước mặt Tư Nguyệt : “ Ngươi là ai ?”
Nàng không để ý hắn, nhàn nhã nhấp một ngụm trà.
Hắn thoáng cười, tay lập tức bắn ra một đoạn khí vào ngay mi tâm Tư Nguyệt. Nửa giây đó, không ai biết chuyện gì xảy ra chỉ thấy cảnh tượng sau lưng nàng đều trở thành khói bụi, còn nàng vẫn tựa tiếu phi tiếu ngồi đó.
Đào Thiên và Trư Vân lập tức bật dậy, rút vũ khí.
“ Ngươi là ai, tại sao có được Ức Xà tiên của Diệt Đông Thành ?” Bạch y nam tử không kiên nhẫn hỏi.
Nhắc đến Ức Xà tiên tất cả liền xôn xao. Đó là báu vật của Quy Hải Sơn, tay cầm bằng noãn ngọc khắc cửu long, lấy da Bạch Ức Xà ngâm trong hàn băng ba năm lại luyện dưới lửa dung nham ngày, da rắn như sắt, thân tiên lại mềm như lụa. Đích thực là cực phẩm vũ khí.
Nàng lạnh nhạt nói : “ Ngươi quen hắn ?”
Bạch y nam tử nhếch môi cười : “ Không quen.”
“ Vậy ngươi hỏi để làm gì ?”
“ Ta thấy ngươi có thể đoạt được Ức Xà tiên của hắn chắc hẳn rất thú vị.”
Nàng gõ lốc cốc mấy cái xuống bàn, tươi cười nhàn nhạt : “ Ức Xà tiên này là hắn nợ ta. Ngươi thấy thú vị có thể chờ ngày tham dự Đại hội Võ lâm sẽ gặp nhau tại đó.”
Hắn trầm tư hồi lâu, khanh khách cười : “ Hảo.”
Chưa đến một giây, bóng dáng của hắn đã biến mất. Khinh công này quả không tầm thường.
Hôm đó nghỉ ngơi một đêm, mờ sáng hôm sau liền tiếp tục lên đường. Suốt hai ngày đêm cuối cùng cũng đến gần thành Đô Long. Đêm đó cửa thành đóng nên bốn người đành ngủ một đêm trong rừng.
Nửa đêm, nghe thấy vài tiếng động lạ nàng thoáng hé mắt, tay lướt trên mặt đất lượm ba phiến lá khô bắn thẳng vào khoảng không tối đen như mực.
Hự ! Ba tiếng lột bột rơi xuống.
Đào Thiên, Trư Vân lập tức đứng dậy, rút kiếm. Tích Ngạo ôm chặt lấy Tư Nguyệt. Từ trong bóng đêm xuất hiện gần hai mươi tên hắc y nhân, sát khí đằng đằng xông đến.
“ Mau giao tên đệ tử của Cực Sát Phong ra đây !”
Tư Nguyệt nhìn Tích Ngạo, hắn bấu lấy tà áo nàng, ủy khuất rưng rưng trông rất đáng thương. Nàng xoa xoa đầu hắn rồi mỉm cười nhìn đám hắc y nhân, ra lệnh : “ Giết.”
Đào Thiên và Trư Vân một tả một hữu xông lên, thân pháp ảo diệu khiến từng tên hắc y nhân không thể chống cự mà ngã xuống.
Hai mắt Tích Ngạo sáng rỡ, phấn khởi nói : “ Ca ca, Đào Thiên và Trư Vân ca ca thật lợi hại.” song tỏ vẻ nghiên cứu : “ Nhưng vẫn thua kém lão sư phụ của ta.”
Tư Nguyệt mỉm cười : “ Sư phụ ngươi rất lợi hại sao ?”
Hắn gật đầu : “ Lão sư của ta mặc dù không dễ thương bằng ta nhưng võ công rất giỏi.”
Nàng cười cười, dụ dỗ : “ Nếu võ công ta lợi hại hơn sư phụ ngươi thì ngươi có nhận ta làm sư phụ không ?”
“ Sư phụ ta nói nếu muốn tìm sư phụ khác phải chọn nữ nhân.” Hắn ngây ngốc lắc đầu.
Nàng nhướn mày : “ Sao phải là nữ nhân ?”
“ Lão sư bảo chọn nữ nhân có thể thuận tiện làm lão bà hắn. Còn nam nhân tất cả đều không đẹp mắt bằng hắn.” Nói xong hắn còn bồi : “ Mà nữ nhân cũng không đẹp bằng đâu a.”
Bên kia Đào Thiên và Trư Vân hăng hái chiến đấu cùng đám hắc y nhân nghe xong đều đổ dài giọt mồ hôi lạnh. Cực Sát Phong quá mức biến thái rồi !
Đúng lúc đó, một hắc y nhân chém tới chỗ Tư Nguyệt cùng Tích Ngạo, thanh kiếm lóe sáng. Nàng nheo mắt, dùng tay kẹp lấy mũi kiếm lại lướt trên mặt kiếm lạnh lẽo, bẻ gãy. Nửa đoạn kiếm trên tay phóng một phát, đầu hắc y nhân liền lăn lóc trên mặt đất. Thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Mấy hắc y nhân đang giao đấu với Đào Thiên và Trư Vân rùng mình, xem ra nam nhân kia mới là người nguy hiểm nhất.