Mười vạn binh Mãn tộc trong một đêm bị quét sạch, tin này truyền đi liền chấn động ngũ quốc !
Thành Nghị Châu, Vệ Tử Minh biết được chỉ cười khổ một tiếng, lần này hắn cũng không phải bị dồn vào đường cùng, hắn dùng khổ nhục kế chỉ muốn nàng biết tin có thể gửi một bức thư hỏi han để hắn an lòng, không ngờ nàng lại có bản lãnh này khiến hắn thực sự hổ thẹn.
" Hoàng huynh, nàng thực sự lo lắng cho huynh." Vệ Tử Lăng trầm ngâm. Ban đầu nghe tin nàng mất tích hắn bất luận nơi nào có dấu vết đều muốn lục tung tìm kiếm song sau đó mới nhớ Vệ Tử Minh vậy mà an an ổn ổn không chút để tâm, hắn đầu tiên hạ độc Vệ Tử Minh rồi thúc Vệ Quân Thương ban hôn cho Vệ Tử Minh hi vọng tìm ra manh mối. Trời không phụ lòng người, bên cạnh Vệ Tử Minh quả thật sắp đặt không ít người của nàng, tuy hắn không điều tra được tông tích nàng nhưng cũng phần nào an tâm. Mấy ngày trước Mãn tộc đánh tới, hắn phụ trách đốc thúc quân lương, giữa đường động tay động chân một chút xem có phải nàng vẫn quan tâm Vệ Tử Minh hay không, Vệ Tử Minh không ngờ thuận theo dùng khổ nhục kế. Chính là trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không nghĩ tới nàng có thể một tay dẹp sạch mưoi vạn binh Mãn tộc như lang như hổ kia.
Vệ Tử Minh xoay người nhìn Vệ Tử Lăng, hắn cùng Vệ Tử Lăng đấu nhau bao nhiêu năm nay đã không còn kiêng kỵ gì, nay lại cùng tranh giành một nữ nhân đúng là tư vị khó nói : " Chuyện đó không cần lục đệ quan tâm."
Đáy mắt Vệ Tử Lăng phức tạp, cười như không cười nói : " Ta có thể buông tay với ngôi vị kia." Hắn tranh tranh đấu đấu hai mươi mấy năm cho tới khi gặp nàng hắn đã không còn hứng thú với cái gọi là thiên hạ nữa rồi. Hoặc là so với nàng, thiên hạ kia không đáng để hắn đánh đổi.
Vệ Tử Minh niết chặt bàn tay, hắn nhớ tới vẻ mặt nhu nhu hòa hòa khi nàng nằm trong lòng hắn, nhớ nàng không chần chừ giương cung bạt tiễn cứu hắn một mạng, hắn thực sự yêu nàng. Nhưng, việc lớn chưa thành, tử thù chưa báo...Vệ Tử Minh lạnh lùng : " Cho dù ngươi không buông, ngôi vị kia cũng không thể rơi vào tay ngươi."
"Năm đó Hồ Canh Y xảy ra chuyện gì, ai ai cũng biết. Phụ hoàng còn giữ huynh tới bây giờ đã là ân điển rồi." Vệ Tử Lăng cười lạnh.
Hồ Canh Y chính là mẫu thân Vệ Tử Minh. Năm xưa Vệ Quân Thương vì say rượu nên lâm hạnh một cung nữ trồng hoa trong ngự hoa viên, sau không hiểu sao liền ra lệnh rạch mặt nàng ta tống vào Thủy Đình làm phục dịch. Cung nữ đó thực may mắn, mới lâm hạnh một lần liền mang thai sinh ra Nhị hoàng tử là Vệ Tử Minh. Vệ Quân Thương không thích Vệ Tử Minh nên mặc kệ hắn ở Thủy Đình, chưa đến ba ngày Vệ Quân Thương tra được Hồ Canh Y lén lút tư thông với thị vệ, phẫn nộ đánh chết nàng ta. Vệ Tử Minh cũng được vứt cho một phi tần địa vị thấp nuôi dưỡng.
Vệ Tử Minh siết tay thành nắm đấm, buông một câu : " Chuyện năm đó thế nào thì phụ hoàng vẫn giữ lại ta. Còn ngôi vị kia không phải muốn là sẽ được."
Thấy Vệ Tử Minh cứng rắn, Vệ Tử Lăng chỉ cười một tiếng rồi phất tay rời đi.
Vệ Tử Minh lặng lẽ đứng đó, cầm lấy chiếc túi hương màu lam nhạt đặt trên bàn, góc túi hương thêu chữ "Vân", chính là Vân trong Niệm Vân Điện. Năm đó ai hại ai vẫn chưa tra rõ đâu !
Ngay ngày hôm sau, Vệ Tử Minh phát binh chiếm lại thành Hưng Châu, đánh tới lãnh thổ Mãn tộc. Mãn tộc như rắn mất đầu nhanh chóng hàng phục, một lần nữa chạy sâu vào bình nguyên Thẩm Tề, trong vòng năm chắc chắn không dám xuất đầu lộ diện.
Mà bên này, Kiều Hoàng Hậu qua đời, vị trí trung cung để trống đã khơi dậy không ít ý chí chiến đấu cho nữ nhân trong cung. Bất quá ngày ngày Tề Duyệt Phong đều đi đi lại lại Ỷ Lan Cung khiến các nàng chỉ có thể dậm chân mà không làm được gi.
" Nguyệt Phi nương nương, Thái Hậu cho mời."
Thái Hậu còn chưa có cạn dầu, Tề Duyệt Phong vừa đi đã sang gọi nàng, Tư Nguyệt thản nhiên : " Thái Hậu triệu bổn cung là có việc gì ?"
Cung nữ gọi Bội Âm đáy mắt lóe lóe : " Nô tỳ không rõ, thỉnh nương nương nhanh chóng."
Tư Nguyệt gật đầu, vừa vặn thay một bộ cung trang rồi mới đi theo Bội Âm. Khôn Ninh Cung lúc này quả thực đông đủ : Tô Quý Phi, Thục Phi, Hiền Phi...từ lớn đến nhỏ đều có mặt. Thái Hậu ngồi giữa chính điện, khuôn mặt âm trầm.
" Thần thiếp thỉnh an Thái Hậu, Thái Hậu kim an. Các vị nương nương kim an." Bởi vì có chỉ dụ của Tề Duyệt Phong nên Tư Nguyệt không cần hành lễ quá nặng, chỉ hơi cúi người một chút.
" Trong cung có độc phụ như nguơi ai gia làm sao kim an ! Nguyệt Phi ngươi còn không mau nhận tội !" Thái Hậu trừng mắt nói.
Tư Nguyệt cười nhạt : " Không biết thần thiếp làm gì nên tội ?" Bày bố thế trận lớn như vậy, đối với nàng đúng là dụng tâm.
Thái Hậu liếc Tô Quý Phi một cái, nàng ta nhanh chóng nói : " Bổn cung thấy muội xưa nay hòa nhã, yểu điệu không ngờ tâm cơ lại thâm trầm như vậy, nhân lúc Hoàng Hậu bệnh nặng bỏ đá xuống giếng độc chết Hoàng Hậu."
" Quý Phi có nhân chứng ?" Tư Nguyệt vẫn nghiêm chỉnh đứng thẳng lưng, tựa tiếu phi tiếu đáp.
Ánh mắt Tô Quý Phi lóe hàn băng, hô : " Lôi người vào !!!"
Kẻ được lôi vào là một tiểu cung nữ cùng tiểu thái giám ăn mặc bẩn thỉu, trên dưới đều rướm máu hẳn là bị đánh không ít. Tiểu cung nữ kia vừa vào liền hướng Tư Nguyệt khóc : " Nương nương ! Người phải cứu nô tỳ. Nương nương đã nói nô tỳ giúp người, ngươi sẽ không bạc đãi nô tỳ, nương nương nhất định phải giữ lời." Song quay sang Tô Quý Phi hô : "Thái Hậu, nô tỳ chỉ nghe lệnh làm việc, nô tỳ biết tội rồi. Quý Phi nương nương ! Nô tỳ biết tội rồi !"
Tư Nguyệt cười lạnh không quan tâm nàng ta. Cung nữ bên cạnh Tư Nguyệt - Xuân Hỉ nhỏ giọng nói, trong mắt không giấu được sát khí : "Nàng ta là Tố Tâm, cung nữ quét tước trong Ỷ Lan Cung." Bình thường sự vụ trên dưới Ỷ Lan Cung đều do Xuân Hỉ giải quyết, nàng ta là trợ thủ do Tề Duyệt Phong cấp cho Tư Nguyệt.
Tô Quý Phi căng căng khóe môi, nghiêm giọng : " Ngươi biết gì thì mau nói ra, Thái Hậu có thể tha cho ngươi một mạng."
Tiểu cung nữ Tổ Tâm thút thít nói : " Nương nương của nô tỳ biết nô tỳ quen biết với tiểu An tử ở ngự thiện phong nên đưa nô tỳ một gói bột màu đỏ, dặn dò nô tỳ bỏ vào bát canh của Hoàng Hậu nương nương. Còn nói nô tỳ làm không xong thì tính mệnh phụ mẫu, đệ đệ nô tỳ đều không an. Quý Phi nương nương...nô tỳ là bị ép buộc...nô tỳ không dám !" Nói xong lại khóc một trận.