Lãnh Quân Dạ Thiếp

chương 55

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dạ Đế đứng lên, mặt tái nhợt tà mị trở nên nghiêm chỉnh, cánh tay dài vung lên, ống tay áo trong không trung vẽ ra một hình vòng xong rồi hạ xuống.

Hữu Hi ngạc nhiên nhận ra, không gian đang bắt đầu di động, giống như một chiếc bình thật lớn bên trong có vô số hình ảnh.

Tầm mắt Hưu Hi si ngốc đờ đẫn nhìn cảnh tưởng trước mặt, là lối kiến trúc hiện đại, ngay cả xung quanh cũng tràn ngập không khí hiện đại… Mọi thứ đều quen thuộc, ngay cả con người trong lòng nhung nhớ cũng gặp được, lòng run rẩy, kích động, hình ảnh chợt lóe lên, xuất hiện Nhất Thần.

Nhất Thần,….

trái tim Hưu Hi im lặng nhớ kỹ tên Nhất Thần, trong mắt có lệ quang, nhưng không dám chớp mắt, tham luyến nhìn những thứ mà mình nhớ nhung.

Một đạo thân ảnh cực kỳ lớn xuất hiện trước mắt Hữu Hi, hình dáng quen thuộc ấy làm người ta đau nát cõi làng, là Nhất Thần… Là Nhất Thần người mà nàng ngày nhớ đêm mong.

Giờ đây ở ngay trước mắt, nhưng không cách nào chạm vào, trái tim đau đớn, hít thở không thông, Hưu Hi vươn tay chạm vào cảnh tưởng hư ảo trước mặt, nhưng bị Dạ Đế ngăn cản.

Hữu Hi chỉ có thể đau lòng từ xa nhìn Nhất Thần, nhìn hình dáng quen thuộc của hắn bước lên xe.

Hắn muốn đi đâu.

Gương mặt của hắn thật gầy, ngồi ở cửa sổ, thân hình gầy gò làm cho người ta đau lòng.

Gương mặt tươi ấm áp ngày xưa trở nên xuống sắc, con ngươi lúc nào cũng sáng tỏa lại trở nên buồn bã, dáng vẻ gầy gò khiến người khác đau lòng.

Lệ Hữu Hi đã chực trào nhưng không rơi xuống, hai tay siết chặt, thân thể kích động mà run rẩy.

Nàng muốn ôm hắn, muốn tới gần hắn, nhưng tất cả đều là hư ảo, nàng đang ở cổ đại.

hắn Nhất Thần lại ở hiện đại… Nhất Thần….

Hữu HI thống khổ kêu thầm, hình ảnh di động, thân ảnh Nhất Thần biến mất không còn thấy nữa.

Con ngươi Hữu Hi đầy nước mắt xuất hiện sự kinh hoảng, tìm kiếm thân ảnh Nhất Thần, cảnh vật trước mắt trở nên rõ ràng làm Hữu Hi tan nát cõi lòng, một căn phòng điều trị màu trắng..

là bệnh viện

Hữu Hi nhìn thấy đôi chân người bệnh lộ ra, có người nằm trên giường, nhưng lại không thể nhìn thấy.

Từ chiếc giường đơn không xa cánh cửa màu trắng mở rộng.

xuyên thấu qua cánh cửa, là ánh nắng chói mắt sáng rỡ.

Hai thân ảnh hiện lên trước mắt, từ mơ hồ trở nên rõ ràng.

Hữu Hi đau lòng cười, chảy nước mắt là vì vui mà cười.

Tay Nhất Thần nắm lấy tay một hài tử, chậm rãi đi vào, mọi thứ trở nên rõ ràng.

Đệ đệ, là đệ đệ, Nhât Thần chăm sóc đệ đệ, Nhất Thần….

cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi.

Hai mắt Hữu Hi đẫm lệ nhìn hai người đi tới bên giường.

Lúc này mới thấy được, nằm trên giường bệnh là một cô gái, lông mi thật dài, gương mặt tái nhợt, nhấp nháy hai mắt.

Hóa ra….

Là nàng sao, nằm trên giường chính là nàng, An Hữu Hi, là An Hữu Hi sao….

Trai tim Hữu Hi mang theo nỗi sợ hãi.

Tâm tình Hữu Hi trở nên kích động đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm mọi thứ, gương mặt đáng yêu của đệ đệ mang theo sự từng chải, bàn tay nhỏ bé của hắn nắm lấy bàn tay mất đi tri giác của nàng.

Hữu Hi trái tim đau đớn sắp vỡ tung, mất hết khí lực, hai tay siết chặt,.

rên rĩ kêu Đệ Đệ.

Nhât Thần vẻ mặt ôn nhu, đi tới bồn rửa mặt, bưng nước tới, dùng khân lông sạch sẽ cẩn thẩn lau mặt nàng, sau đó xoa bóp khối thân thể mất đi sức sống….

Ánh mắt chuyên tâm, động tác thuần phục, hắn nhất định là thường xuyên làm việc này vì nàng.

Cuối cùng hắn ngồi xuống bên tay nàng.

Trong mắt ánh lên sự chờ đợi, thống khổ cùng yêu say đắm.

Hữu Hi muốn vượt qua trở ngại ngàn năm này, đến bên cạnh Nhất Thần, làm, cho cơ thể đang ngủ say tỉnh dậy, mở mắt ra, nhìn Nhất Thần dịu dàng mỉm cười, nói với hắn nàng đã tỉnh dậy, sau này sẽ cùng nhau sống hạnh phúc.

Nhất Thần… Nhất Thần, nàng hết lần này đến lần khác gọi tên hắn, la tên hắn, nhưng hắn lại không nghe không thấy.

Nhất Thần đột nhiên quay đầu về phía cửa.

Hữu Hi cũng quay lại nhìn, một cô gái mặc trang phục y tá đi vào, cô gái nhìn Nhất Thần bằng ánh mắt rất quen thuộc, lóe sáng.

Bọn họ không nói gì, chỉ dùng ánh mắt chờ mong nhìn khối thân thể của nàng.

“Nhất Thần, nhìn ta này, ta ở chỗ này, ta ở chỗ này!”- Hữu Hi không nhịn được đau đớn khóc thành tiếng, la hết cỡ để Nhất Thần nghe thấy nàng.

Tay Nhất Thần vuốt ve khối thân thể đó, cúi xuống hôn nhẹ, vẻ mặt đau xót.

“Nhất Thần, Nhất Thần…”- Hữu Hi từ bên người Dạ Đế chạy tới, muốn nhào vào lòng Nhất Thần, nhưng đột nhiên cả Nhất Thần lẫn đệ đệ đều biến mất.

“Ah! Không, đừng đi, đừng đi mà!”- Tâm tính hiền lành của Hữu Hi như bị bóc đi lớp vảy, đau đớn đến muốn nứt ra, vừa khóc vừa la lên: “Nhất Thần….

Nhất Thần, đệ đệ, đệ đệ!”

Hữu Hi khóc khản cả giọng, khát vọng của nàng là ở bên cạnh Nhất Thần, nàng vẫn chỉ là một nữ tử bình thường, muốn mỗi ngày ở nhà đợi Nhất Thần về.

Hữu Hi khóc bất lực thống khổ, thậm chí điên cuồng hô tên Nhất Thần, nước mắt như lưỡi dao sắc bén, mỗi giọt rơi xuống, lại khiến cho trái tim của Dạ Đế đau đớn thêm.

Hắn đi qua đi, ôm lấy Hữu Hi đang điên cuồng, đau lòng bình tĩnh nói: “Ngươi đừng như vậy!”

Hữu Hi ôm lấy vạt áo của Dạ Đế, khóc to thét lên: “Nhất Thần… mau mang Nhất Thần ra, đem trả Nhất Thần lại cho ta… trả lại cho ta!”

Con ngươi tà mị của Dạ Đế âm trầm cùng khổ sở, hai tay cầm lấy bả vai Hữu Hi, lớn tiếng nói: “Mọi thứ đều là hư ảo, tất cả vốn chỉ là hư ảo, Nhất Thần cách ngươi cả ngàn năm, ngươi hãy thanh tỉnh lại đi.”

“Không, là thật, vốn là Nhất Thần, Nhất Thần, đem trả Nhất Thần cho ta….

trả lại đây cho ta”- Nước mắt Hữu Hi ràn rụa, bàn tay nhỏ đấm vào lồng ngực Dạ Đế, khóc to hò hét: “Ngươi mau đem bọn họ biến ra, mau biến ra đi”.

Thần trí Dạ Đế có chút hoảng loạn, ôm Hữu Hi vào lòng, gắt gao giữ lấy thân thể đang run rẩy của nàng, cúi đầu nói vào tai nàng: “Gặp lại chẳng bằng không gặp, như thế sẽ không thương tâm, ngươi cũng không đau khổ!”

Hữu Hi khóc nức nở, nhớ nhung Nhất Thần, không cam lòng ở lại cổ đại, mấy ngày ở trong phủ chịu khổ, giờ khắc này đều bộc phát, không để ý tới ai lớn tiếng khóc to.

Nàng giống như một hài tử thất thường, đúng vậy, nàng chỉ mới tuổi, nếu ở hiện đại có mẹ, nàng chắc chắn sẽ làm nũng, nhưng lại không muốn thừa nhận nhiều như vậy…..

Hắn cũng là con người cũng đồng tình với nàng….

….

Vương phủ

Nghãi Hằng Lâu vẫn như cũ cực kỳ chán chường, định sẽ xây lại sau khi màu xuân tới, dù sao vương phủ cũng dư không ít phòng

Quý Phi vẫn chưa tỉnh, trái tim Lăng Khiếu Dương lơ lửng giữa không trung, Hữu Hi chẳng có ti tức, càng làm hắn tức giận.

Hoàng đế lại thúc giục hắn chuyện quân lương, tên Hoàng Bắc Thiên đáng chết cố ý trì hoãn, gây áp lực cho hắn.

Lăng Khiếu Dương nôn nóng đi qua đi lại ở Nghĩa Hằng Lâu, trong lòng giống như bị phiến đá đè nặng đang chờ ai đó đến.

Trước cửa bóng đen hiện lên, Lăng Khiếu Dương nôn nóng ngừng cước bộ, nhìn về phái bóng người

“Vương gia tuyên thần đến có chuyện gì”- Hoàng Bắc Thiên khom người hành lễ, nói toàn lời khách sao, tìm hắn đến có chuyện gì, kỳ thật trong lòng ai cũng biết rõ

Lăng Khiếu Dương có chút kích động, Hoàng Bắc Thiên khí thế nhàn nhã, điệu bộ bình thản.

Con ngươi đen sâu hoắm của Lăng Khiếu Dương nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Thiên, xoay người, trồi trên ghế.

Trong lòng hừ nhẹ, gải bộ ngu ngốc, hắn triệu kiến Hoàng Bắc Thiên, còn có thể có chuyện gì, nhưng vẫn như cũ khách khí thủ thế xin mời.

“Ngồi!”

“Đạ tạ vương gia”- Hoàng Bắc Thiên ngồi một bên chiếc ghế, chờ Lăng Khiếu Dương nói ra mục đích lần này.

Nha hoàn cung kính dâng trà mời Hoàng Bắc Thiên, lui ra, là đạo tiếp khách, Lăng Khiếu Dương không tự mình làm được.

Lăng Khiếu Dương cũng chẳng muốn tiếp tục diễn trò, trực tiếp đi vào chủ đề: “Bắc vương đã đáp ứng đưa quân lương đến ứng cứu nhưng sao vẫn chưa chuyển đến, chuyện này là sao?”

Gương mặt Hoàng Bắc Thiên khí phách âm lãnh vô cùng, nhìn Lăng Khiếu Dương, lạnh lùng nói: “Nhiều ngân lượng như vậy, đương nhiên cần thời gian gom góp, vương gia cứ an tâm mà chờ”

Hoàng đế đem áp lực đặt lên người Lăng Khiếu Dương, Hoàng Bắc Thiên không thể nào không biết, việc này do hắn dựng lên, hắn phải tự mình giải quyết lấy.

Lăng Khiếu Dương hừ lạnh một tiếng: “Ai không biết Bắc Vương phú là phú hộ giàu nhất nước, chỉ mấy trăm vạn, cũng như trâu già mất mấy sợi lông, chẳng lẽ cần phải chờ đợi gom góp?”

“nếu vương gia không tin thần, thì không còn gì để nói cả, thần còn có việc, xin cáo lui’- Hoàng Bắc Thiên đứng dậy, bực mình nói một câu trở về.

Không khí trong đại sảnh nháy mắt trở nên ngưng trọng, trần ngập mùi hỏa dược, con ngươi Lăng Khiếu Dương đen thẫm, sắc mặt giận dữ, gương mặt Hoàng Bắc Thiên vẫn lãnh khốc.

“Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng thương thảo?”- Lăng Khiếu Dương nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng nhìn Lăng Khiếu Dương, không hề hoảng hốt, bình tĩnh nói: “Ta muốn gặp Da Hủy, hoặc là ta đành phải để vương gia chờ đợi việc gom góp ngân lượng tốn chút thời gian”.

“Ngươi….!”- Lăng Khiếu Dương hai tay nắm chặt, rất muốn đánh Hoàng Bắc Thiên, nhưng đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Muốn gặp nàng sao, vậy tự mình đi tìm đi, nàng sua khi hạ độc mẫu phu ta, đã sợ tội chạy trốn”

Hoàng Bắc Thiên nghe Lăng Khiếu Dương nói, trái tim trầm xuống: “Lời vương gia nói là thật sao?”.

“Bổn vương không dư hơi đi lừa gạt ngươi”- Lăng Khiếu Dương xúc động tức giận, biết rõ là Hoàng Bắc Thiên làm như vậy vì Hữu Hi, nói chuyện chắc chắn sẽ không có kết quả, không khỏi nộ quát: “Người đâu, tiễn khách!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio