Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

chương 149: 149: bóng đèn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoàng Thành Trung đọc những tin tức kia thì nghĩ thầm, xem ra phó tổng giám đốc của tập đoàn Cố Thị sắp bị ghẻ lạnh rồi.

Một khi ai đó đã bị Lâm Hoàng Phong nhắm vào thì không ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh được.

Tâm trạng Đỗ Minh Nguyệt không có chút gì dao động vì chuyện này cả, đổi lại lợi ích cho mình bằng mạng sống của một người phụ nữ thậm chí cô còn cảm thấy mình có hơi đê tiện nữa.

Nhưng mà, trên đời này làm gì có cái gọi là năm tháng bình yên chứ, chỉ là có ai gánh vác thay bạn không thôi!

Về sau Lâm Mộc Giai còn tìm cô ra ngoài, đồ cô ấy mua cũng tương đối rồi, hơn nữa lần nào cô ấy cũng nói với cô về chuyện Hoàng Hạo Trạch không hiểu phong tình gì gì đó.

Đỗ Minh Nguyệt trông thấy cô ấy như thế thì cười nói: “Cháu thấy dì nhỏ có vẻ rất thích anh ta đúng không?”

Lăng Nhược Duệ vừa nghe thấy thế thì khuôn mặt đỏ hết cả lên, nói chuyện cũng không được lưu loát: “Cháu, cháu nói linh tinh cái gì đấy, dì không thèm thích anh ấy đâu nhé.”

Đỗ Minh Nguyệt bật cười khanh khách: “Dì nhỏ, mặt dì đỏ rồi kìa.”

“Được đấy nhỉ, cháu lại dám trêu ghẹo tôi, xem tôi xử lý cháu thế nào đây.”

Đỗ Minh Nguyệt cầu xin tha thứ ngay lập tức:”Cháu sai rồi!”

Sau đó là tiếng còi ô tô ngân vang, Đỗ Minh Nguyệt và Lâm Mộc Giai cùng quay đầu lại nhìn.

Lâm Mộc Giai nhìn thấy người lái xe thì lập tức đứng thẳng người dậy.

Đỗ Minh Nguyệt có hơi tò mò nhìn chiếc xe đang đỗ bên cạnh mình.

Kính xe kéo xuống, một giọng nói quen thuộc truyền tới.

“Hai chị dâu, hai người đi đâu chơi vậy?” Hoàng Thành Trung hỏi.

Xem ra có lẽ người lái xe chính là Hoàng Hạo Trạch.

“Đi dạo phố rồi tùy tiện xem cái gì đó!” Đỗ Minh Nguyệt thật thà nói.

Lăng Tây Châu nghe thấy thế thì mở cửa xe ra rồi bước xuống: “Thế hả? Vậy thì đúng lúc quá, chúng tôi cũng muốn đi dạo phố, đi thôi đi thôi đi thôi, chúng ta cùng nhau đi nhé!”

Lúc này Đỗ Minh Nguyệt mới trông thấy rõ dáng vẻ của Hoàng Hạo Trạch, chiếc cằm nghiêm nghị, môi hơi mím, khuôn mặt rõ ràng góc cạnh, mang hương vị của người đàn ông trung niên trưởng thành.

“Không cần đâu không cần đâu!” Lâm Mộc Giai xua tay nói.

Kết quả Hoàng Hạo Trạch nhìn sang rồi nói: “Lên xe đi, tôi đưa hai người đi!”

Lâm Mộc Giai lập tức sợ hãi: “Vậy được.”

Đỗ Minh Nguyệt và Hoàng Thành Trung: “…”

Lúc lên trên xe, Lâm Mộc Giai ngồi ở vị trí phó lái còn Đỗ Minh Nguyệt và Hoàng Thành Trung ngồi ở ghế sau nhìn hai người ngồi phía trước.

Đột nhiên bầu không khí trở nên cứng ngắc, hai người họ không ai lên tiếng khiến cho Đỗ Minh Nguyệt không biết phải làm sao.

Hình thức ở chung như vậy quả thật là có hơi kỳ lạ.

Cuối cùng vẫn là Hoàng Thành Trung phá vỡ cục diện rối rắm này: “Chị dâu, hai người vừa mua cái gì đấy!”

“Vẫn chưa mua được gì thì đã gặp hai người rồi!” Lâm Mộc Giai lén nhìn sang Hoàng Hạo Trạch.

Hoàng Thành Trung gật đầu, sau đó anh ta nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt.

“Hì hì hì, chị Lăng, nghe nói chị từ chức rồi, chị không sợ anh Lăng nối lại tình xưa với Trần Thư Ngọc ở công ty à.”

Đỗ Minh Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ rồi cười đáp: “Không sợ, cùng lắm thì ly hôn thôi.”

Lúc này Lâm Mộc Giai ngoảnh đầu lại, hung dữ nói: “Này Hoàng Thành Trung, ý anh là sao hả, muốn Tiểu Nguyệt nhà tôi ly hôn đúng không, anh chết chắc rồi, lát nữa tôi về tôi sẽ mách cháu tôi!”

“Đừng mà đừng mà chị dâu, tôi đùa một chút thôi mà.” Liễu Tây Phong nhanh chóng cầu xin tha thứ.

Nếu như để cho Lâm Hoàng Phong biết được chuyện này, chắc hẳn anh sẽ đánh gãy chân anh ta mất.

Lúc này vẻ mặt của Lâm Mộc Giai mới dịu đi một chút, cô hừ một tiếng rồi ngồi lại phía trước.

Thật ra Đỗ Minh Nguyệt nhìn ra được Liễu Phong Tây rất để ý tới Lâm Mộc Giai, ví dụ như lúc dạo phố, anh ấy sẽ lặng lẽ đi ra phía bên ngoài để cô ấy đi bên trong.

Lúc mua đồ anh ấy sẽ hỏi ý kiến của Lâm Mộc Giai.

Đỗ Minh Nguyệt suy nghĩ, thật ra đây mới là dáng vẻ nên có khi yêu, không cần nói nhiều, chỉ cần một ánh mắt đối phương đã biết bạn cần gì rồi.

Hoàng Thành Trung trông thấy vẻ mặt ngưỡng mộ của Đỗ Minh Nguyệt thì không nhịn được sán đến, vẻ mặt bỡn cợt.

“Sao vậy chị dâu, chị cô đơn lạnh lẽo hả? Chị có cần tôi gọi anh Lăng tới đây không?”

Đỗ Minh Nguyệt trừng mắt: “Sao hả, anh không sợ tôi tố cáo anh trước mặt anh ấy à?”

Hoàng Thành Trung khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt mãn nguyện, bình thản nói: “Không hiểu tại sao hai người lại lấy nhau nữa, kết hôn tẻ nhạt biết bao nhiêu.”

Đỗ Minh Nguyệt nhìn Lâm Mộc Giai và Hoàng Hạo Trạch ngồi phía trước rồi cười nói: “Đó là vì anh chưa gặp được người khiến anh rung động đấy thôi, nếu như anh gặp được người ấy rồi anh sẽ cảm thấy những người khác chỉ là tạm bợ.”

Hoàng Hạo Trạch sau khi nghe thấy cô nói thế xong thì không khỏi rùng mình: “Nói chuyện thì nói cho đàng hoàng, sao đột nhiên cô lại làm mấy chuyện kỳ quái như thế!”

Đỗ Minh Nguyệt đau đầu xoa xoa thái dương, thôi bỏ đi bỏ đi, đây chính là đàn gảy tai trâu.

Có điều sau đó không lâu rốt cuộc anh ấy cũng hiểu được cảm giác yêu một người là như thế nào.

Cuối cùng Lâm Hoàng Phong vẫn bị gọi tới ăn cơm, mùa hè đã trôi qua khá lâu rồi thế nên hơi thở mùa thu cũng ngày càng rõ rệt.

Nhìn thấy lá cây ngô đồng rơi ở ngã tư, Đỗ Minh Nguyệt nghĩ hoá ra trời đã vào thu rồi.

Hôm nay lúc đi ra ngoài cô mặc quần áo rất phong phanh, ngoan ngoãn đứng bên cạnh bọn họ.

Lâm Hoàng Phong trông thấy cô tới thì không nhịn được mà mỉm cười, sau khi thấy cô ăn mặc phong phanh thì cởi áo vest của mình ra khoác cho cô.

Lâm Mộc Giai thấy vậy thì đẩy đẩy người bên cạnh.

“Anh nhìn đi, đây chính là khác biệt giữa đàn ông tốt!”

Hoàng Hạo Trạch nghe thấy thế thì nhìn cô, thấy cô đã mặc áo khoác thì lạnh nhạt nói: “Tôi thấy em mặc khá nhiều mà!”

Lâm Mộc Giai cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, cô nhanh chóng cởi áo khoác ngoài ra ném lên người Hoàng Thành Trung.

“Anh nhìn em đi, hiện giờ em không có áo khoác nữa rồi, anh nên biểu hiện chút gì đó đi!”

Hoàng Hạo Trạch nhìn cô: “Nhạt nhẽo.”

“Này Hoàng Hạo Trạch, anh đừng đi chứ, em cho anh một cơ hội nữa đấy.”

Hoàng Thành Trung nhìn chị dâu nhà mình ném áo khoác cho mình, anh ấy không biết mình nên vui hay nên buồn nữa.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy bọn họ như thế thì vô thức mỉm cười.

Lâm Hoàng Phong thấy cô cười vui vẻ, còn lờ mờ trông thấy đôi đồng điếu bên khoé miệng cô nữa, anh không kiềm chế được mà đến gần hôn lên môi cô.

Đỗ Minh Nguyệt phản ứng lại, cô che lấy miệng, trừng anh.

“Anh làm gì vậy!”

Anh cười cười, nói bên tai cô: “Hôn em.”

Đỗ Minh Nguyệt: “…”

Lúc này Lâm Mộc Giai cảm thấy thỏa mãn vì đã lấy được áo khoác từ Hoàng Hạo Trạch, xoay người thấy họ vẫn còn ở phía sau bèn vẫy vẫy tay.

“Mau lại đây đi, hai người còn làm gì đấy.”

Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng bước lên phía trước nhưng lại bị Lâm Hoàng Phong nắm lấy tay.

“Em đi chậm thôi nếu không sẽ ngã đấy, hai người họ là vợ chồng mới cưới, em đi nhanh thế làm gì.”

Đỗ Minh Nguyệt nghĩ cũng phải, cứ để cho một mình Hoàng Thành Trung làm bóng đèn thôi là được.

Đợi đến khi bọn họ tới thì món ăn cũng gọi xong cả rồi.

Lâm Mộc Giai thấy bọn họ lề mề như thế thì trêu ghẹo nói: “Cháu trai nhỏ, không lẽ cháu với Nguyệt Nhi nhà dì làm chuyện xấu gì ở phía sau đấy chứ?”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio