Đỗ Thanh Vy vừa nói xong thì mặt của Lâm Hoàng Phong đen lại
Tiêu Hồng Quang thấy vậy thì đứng dậy ngay lập tức ra hòa giải
"Kìa cô bé, rõ ràng là do cháu đột ngột lao ra đường, cháu có biết như vậy là rất nguy hiểm hay không?"
Đỗ Thanh Vy nghe thấy những gì anh ta nói, thì cũng nhận ra được chuyện vừa rồi là do mình sai, cô bé lập tức ngoan ngoãn trở lại
"Cháu biết rồi ạ, lần sau cháu sẽ cẩn thận hơn!"
Cuối cùng Tiêu Hồng Quang cũng mềm lòng, nhìn thấy cô bé đáng yêu như vậy, anh ta còn muốn sờ má của bé.
Nhận ra suy nghĩ của bản thân, Tiêu Hồng Quang nhịn không được khinh bỉ bản thân.
"Vậy là tốt rồi, cháu hãy cầm lấy số tiền này, cứ coi như là sự bồi thường của bọn chú dành cho cháu!"
Sau đó, Tiêu Hồng Quang lấy ra từ trong ví một số tiền rồi đưa cho cô bé!
Đỗ Thanh Vy bĩu môi, từ chối số tiền ngay lập tức.
"Cháu không lấy tiền của chú đâu.
Mẹ cháu nói nếu cháu làm sai thì cháu phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình." Cô bé vỗ vỗ ngực, nói với vẻ chính trực.
Sau đó cô bé đi tới trước mặt của Lâm Hoàng Phong, trong lòng của cô bé khẽ đánh giá gương mặt của anh, ông chú này nhìn gần trông đẹp trai thật.
“Chú ơi, cháu xin lỗi chú ạ.”
Lâm Hoàng Phong nhíu mày, cũng không nói gì, nhưng sắc mặt của anh cũng tốt lên rất nhiều.
Anh quay đầu, mắt nhìn thẳng về phía trước, nói: “Chúng ta đi thôi, đừng lãng phí thời gian nữa!”
Sau khi nghe xong, Tiêu Hồng Quang gật gật đầu, lập tức ngồi vào trong xe.
“Lái xe đi!” Tiêu Hồng Quang nói.
Sau khi nói xong, anh ta nhìn thoáng qua Đỗ Thanh Vy đứng ở bên đường, trong lòng không khỏi ngứa ngáy.
Đây là con cái nhà ai mà trông đáng yêu quá vậy!
Đỗ Thanh Vy không ngờ rằng bọn họ sẽ bỏ cô bé ở lại đây rồi bỏ đi, tuy rằng có chút tức giận thế nhưng cô bé cảm thấy mình vẫn được lời.
Ông chú kia thật sự rất đẹp trai, không được, cô bé phải về nói với mẹ ngay lập tức.
Vì thế cô bé không hề mua đồ ăn mà cô bé yêu thích nhất đó là kem mà trực tiếp chạy về nhà tìm Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt vừa từ nhà ma đi ra, tay của cô vẫn nắm chặt lấy tay của Chu Thành An, cô cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
“Em xin lỗi.”
Chu Thành An cảm thấy có chút tiếc nuối, cô vẫn chưa chịu tiếp nhận anh ta, thế nhưng không sao cả, mọi chuyện vẫn còn cần thêm thời gian.
“Minh Nguyệt, em có thể dựa dẫm vào anh nhiều hơn cũng được.” Chu Thành An nói với vẻ dịu dàng.
Mặt của Đỗ Minh Nguyệt đỏ lên, nhưng cô cũng không nói gì.
Thật ra, Đỗ Thanh Vy là đứa tre sinh non, thân thể của con bé vẫn còn rất yếu, nếu không nhờ có anh ta chăm sóc tốt cho mẹ con cô thì Đỗ Thanh Vy cũng không được khỏe mạnh như vậy
Vừa nghĩ tới Đỗ Thanh Vy, cô đang định tìm con bé để dạy dỗ nhưng không ngờ vừa quay người lại thì lại chẳng thấy bóng dáng của Đỗ Thanh Vy đâu
Chuyện này khiến cho Đỗ Minh Nguyệt vô cùng lo lắng: “Thanh Vy đâu rồi? Thanh Vy đi đâu rồi?”
Lúc này, Chu Thành An mới chú ý rằng không thấy Đỗ Thanh Vy đâu, vì thế anh ta lập tức bình tĩnh nói: “Em đừng lo lắng, không chừng con bé đi lung tung ở đâu đó thôi.”
Đỗ Minh Nguyệt làm gì còn tâm trí mà nghe vào nữa, cô sốt ruột hô to: “Thanh Vy, con đang ở đâu thế!”
Thế nhưng không hề có tiếng đáp lại của cô bé, điều này lại càng khiến Đỗ Minh Nguyệt sốt ruột hơn.
Đứng lúc này, đột nhiên có thanh âm của Đỗ Thanh Vy vang lên từ phía xa..
“Mẹ ơi, con đang ở đây.”
Đỗ Minh Nguyệt vừa quay đầu thì thấy Đỗ Thanh Vy đang vẫy tay với cô.
Cô vội vàng đi qua đó, đem cô bé ôm vào trong ngực, nghẹn ngào nói: “Con đi đâu vậy, con có biết con đã dọa mẹ hết hồn rồi hay không!”
Đỗ Thanh Vy nhìn thây dáng vẻ này của cô thhif cảm thấy vô cùng áy náy: “Con xin lỗi mẹ, không phải con cố ý đâu.
Chỉ là con thấy khát nước quá cho nên mới đi tìm nước uống thôi!”
Cô bé không hề nói với cô về chuyện chiếc xe, cô bé sợ rằng nếu nói ra thì sẽ khiến cô càng lo lắng hơn.
Tuy rằng trong lòng của Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy tức giận, thế nhưng cô cảm thấy không tốt khi phát hỏa trước mắt con gái, cho nên cô chỉ trách mắng con bé vài câu.
Thế nhưng Đỗ Thanh Vy lại không hề để ý chút nào, trong lòng cô bé vẫn còn đang nghĩ xem có nên nói cho mẹ biết về ông chú vô cùng đẹp trai đó hay không.
Khi chiếc xe rời đi, Tiêu Hồng Quang nhìn sang người đàn ông bên cạnh đang xem tài liệu, trong lòng anh ta cảm thấy có chút lo lắng.
Tuy rằng trước đây anh ta không biết làm sao có thể lấy lại được tập đoàn Lâm thị, hơn nữa Đỗ Minh Nguyệt giống như là bốc hơi vậy, tìm kiểu gì cũng không thấy.
Còn tính cách của Lâm Hoàng Phong thì lại trở về như trước đây, đối với chuyện gì cũng thờ ơ, lạnh lùng.
“Sao anh cứ nhìn chằm chằm tôi từ nãy tới giờ thế? Có chuyện gì hay sao?” Lâm Hoàng Phong nói chuyện với vẻ lạnh lùng.
Tiêu Hồng Quang khẽ rùng mình, anh ta lập tức quay đầu lại: “Không có việc gì ạ, nhưng thưa tổng giám đốc Phong, suốt hai ngày qua anh không hề nghỉ ngơi một chút nào, tôi sợ anh sẽ không chịu nổi.”
Lâm Hoàng Phong nghe xong cũng không hề động đậy: “Tôi không sao cả.”
Tiêu Hồng Quang thở dài, người này đúng là không hề coi trọng thân thể của mình một chút nào cả!
Qua một lúc, mới nghe thấy anh nói chuyện: “Hôm nay làm xong việc thì anh đi đặt máy báy đi.”
Tiêu Hồng Quang cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Gấp như vậy sao ạ?”
Lâm Hoàng Phong khẽ xoa lông mày: “Ừ, nghe nói đã có tin tức của Minh Nguyệt rồi.”
Tiêu Hồng Quang lúc này mới bừng tỉnh, nếu đã như vậy thì anh trở về gấp cũng là đương nhiên.
“Đã lâu như vậy mà anh vẫn muốn tìm tung tích của cô Minh Nguyệt ư?”
Lâm Hoàng Phong cười lạnh một tiếng: “Nếu cô ấy đã có bản lĩnh chạy trốn thì cũng đừng để tôi bắt được.”
Tiêu Hồng Quang nhìn thấy dáng vẻ nhất định phải tìm được Đỗ Minh Nguyệt của anh thì nghĩ thầm, ngay cả cả khi tìm được thì anh vẫn không biết làm thế nào.
Chu Thành An đưa mẹ con trở về căn hộ, căn hộ này vốn là của Chu Thành An, thế nhưng Đỗ Minh Nguyệt không hề biết.
Đỗ Minh Nguyệt vẫn tưởng là anh ta tìm nhà cho cô, vì thế cô vẫn luôn rất biết ơn anh ta.
Đỗ Thanh Vy đã rất buồn ngủ, cô bé nằm ở trên đùi của cô, cuộn tròn lại, giống như một con thú nhỏ yếu ớt vậy.
Trong lòng của cô cảm thấy mềm mại, khẽ đưa tay sờ tóc của cô bé.
Chu Thành An nhìn thấy hai mẹ con qua gương chiếu hậu, anh ta đột nhiên cảm thấy được như thế này thật ấm áp.
Giống như là một nhà ba người vậy, anh ta vẫn luôn cảm tạ ngày mưa hôm đó, anh ta đã đưa cô trở về.
Kể từ lúc đó, trong mắt anh ta không thể chứa thêm một hình bóng nào khác nữa.
Thấy rất nhanh đã đến nơi, trong lòng của Chu Thành Anh có chút buồn bực.
Đỗ Minh Nguyệt thấy đã đến nơi, vì thế cô vỗ nhẹ sau lưng của Đỗ Thanh Vy, dịu dàng nói: “Thanh Vy, con mau dậy thôi, chúng ta về đến nhà rồi.”
Đỗ Thanh Vy khẽ xoa xoa mắt, nói với vẻ mơ mơ màng màng: “Chúng ta về đến nhà rồi ạ? Mẹ ơi con buồn ngủ quá, mẹ bế con đi.”
Đỗ Minh Nguyệt bị dáng vẻ đáng yêu này của Thanh Vy thuyết phục rồi, vì thế cô ngồi xổm xuống, bế cô bé lên.
Chu Thành An dùng tay khẽ nhéo má của cô bé, cười một tiếng: “Đúng là lười biếng mà!”
Đỗ Thanh Vy bĩu môi, như thể đang lẩm bẩm điều gì đó, sau đó quay đầu, ngủ tiếp.
Dáng vẻ này khiến cho bọn họ phải bật cười, Chu Thành An cũng không nói gì nữa, anh ta đưa mẹ con về phòng nghỉ ngơi.
Đỗ Minh Nguyệt ôm cô bé lên tầng, sau đó thì đặt cô bé nằm xuống giường.
Cô nhìn xuống khuôn mặt của Đỗ Thanh Vy, trong lòng cảm thấy có chút áy náy, thật ra khuôn mặt của con bé rất giống anh.
Mỗi lần nhìn thấy cô bé là cô lại nhớ đến Lâm Hoàng Phong.
Hiện tại anh sao rồi? Liệu anh có sống tốt hay không, mấy chuyện này cứ luôn lặp lại trong đầu của cô, nhưng cô cũng không dám nghĩ tới đáp án..