Nói xong câu đó, Chu Thành An quay người rời khỏi nhà họ Chu, bỏ lại ông cụ Chu đang tức giận ho khan ở đằng sau.
Chu Dương nhìn bóng lưng của Chu Thành An, trong lòng nghĩ người anh này trông có vẻ dịu dàng, điềm đạm nhưng thực ra cũng là người vô cùng ngang bướng.
Còn Lâm Hoàng Phong thì vẫn không tìm được tung tích của Đỗ Thanh Vy, anh không nhìn ra là con bé này lại nghịch ngợm như vậy.
Tiêu Hồng Phong nhìn thấy dáng vẻ vừa bất lực, vừa buồn cười của Lâm Hoàng Phong thì nghĩ trong lòng không phải sếp của anh ta tìm người đến mức bị ma nhập rồi ư.
Đúng lúc đó, điện thoại của anh đổ chuông, xem ra người bên kia đã có tin tức tình báo mới.
Đeo tai nghe Bluetooth lên, anh ấn nút nghe máy.
Giọng nói khàn đặc của đối phương từ bên kia vang lên.
“Ông chủ, người kia đã điều tra rõ ràng rồi.”
Lâm Hoàng Phong nheo mắt: “Là ai?”
“Chu Thành An, người thừa kế của tập đoàn Chu Thị.”
Chu Thành An, Lâm Hoàng Phong không ngờ là anh ta, dù sao người đàn ông đó cũng là nhân vật có danh tiếng số một số hai ở thành phố này.
Có điều, Đỗ Minh Nguyệt tại sao lại ở cạnh anh ta.
Anh đáp nhẹ một câu rồi tắt điện thoại đi.
Tiêu Hồng Phong vội vàng hỏi: “Sao vậy ạ? Có phải là tin tức của Đỗ Minh Nguyệt không ạ?”
Lâm Hoàng Phong lắc đầu: “Ngày mai đến tập đoàn Chu Thị.”
Tiêu Hồng Phong cảm thấy hơi khó hiểu, sao tự nhiên lại đến tập đoàn Chu Thị vậy? Không lẽ cô Đỗ Minh Nguyệt đang ở tập đoàn Chu Thị sao.
Lúc Đỗ Thanh Vy đi học thì ngáp ngủ không thôi.
Dù sao tối hôm qua cô bé viết kiểm điểm đến rất muộn, Đỗ Minh Nguyệt nói thế nào cũng không để cho cô bé lười biếng.
Cô bé đành ngoan ngoãn viết xong bản kiểm điểm chữ, vừa viết vừa khóc thút thít, cô bé không tin không cảm động được mẹ.
Nhưng cuối cùng vẫn không thể làm Đỗ Minh Nguyệt cảm động, còn cô bé thì khóc lóc sụt sùi.
Đỗ Minh Nguyệt giật mình lo lắng, về sau biết được nguyên nhân thì cười đến đau cả bụng.
Chỉ có điều là hôm nay Từ Lâm không đến.
Điều đó khiến Đỗ Thanh Vy cảm thấy hơi thất vọng, có phải cậu ấy có chuyện gì rồi không, Đỗ Minh Nguyệt thầm nghĩ vậy trong lòng.
Nhưng rồi cô bé cũng vứt chuyện đó ra sau đầu, không đâu, Từ Lâm nhất định không có chuyện gì.
Sau khi đưa Đỗ Thanh Vy đến nhà trẻ xong, cô mới đến công ty.
Đến công ty, Đỗ Minh Nguyệt bắt đầu làm việc ở vị trí công việc của mình.
Nhưng đến khoảng mười giờ thì mọi người trong công ty tự nhiên ồn ào lên.
Đỗ Minh Nguyệt vừa hoàn thành xong một bảng biểu, đang đứng dậy vươn vai.
Nhìn thấy bộ dạng kích động của mọi người trong công ty, Đỗ Minh Nguyệt cũng giữ một người lại để hỏi.
“Chuyện này là thế nào vậy? Sao nhiều người cùng chạy ra vậy?”
Người bị cô giữ lại kia nhìn cô chưng hửng rồi cuối cùng cũng tốt bụng nói cho cô biết: “Cô không biết à, Lâm Hoàng Phong đến đấy.
Cô không biết à, anh ấy là anh thần trong mắt tất cả những nhân viên nữ ở đây đấy.”
Nói xong, người kia không quan tâm đến vẻ mặt sững sờ của Đỗ Minh Nguyệt mà lập lức chạy xuống dưới.
Tay của Đỗ Minh Nguyệt hơi run rẩy, mãi một lúc sau cô mới phản ứng lại được.
Lâm Hoàng Phong đến đây, vì sao Lâm Hoàng Phong lại đến đây? Không lẽ là tới tìm cô sao?
Không thể nào, không thể nào, nếu như đến tìm cô thì làm sao có thể đến tập đoàn Chu Thị được.
Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên đứng lên: “Không lẽ phát hiện mình đang ở tập đoàn Chu Thị đến muốn đến đây bắt mình sao?”
Đúng lúc đó, một nhân viên trong cùng bộ phận với cô chạy tới, kéo cánh tay cô cùng đi ra ngoài.
“Lẩm bẩm gì vậy? Đi đi đi, chúng ta đi gặp nam thần!”
Đỗ Minh Nguyệt trợn mắt, vội vàng gỡ tay ra: “Tôi… tôi không cần, tôi vẫn còn có chuyện phải làm.”
Nhưng giãy dụa cũng không có tác dụng gì cả, Đỗ Minh Nguyệt vẫn bị cô nhân viên kia kéo đi.
Nhìn thấy nhiều nhân viên nữ như vậy, Đỗ Minh Nguyệt không ngờ được là bây giờ Lâm Hoàng Phong lại được mọi người hoan nghênh, chào đón như vậy.
Lâm Hoàng Phong không phải lúc nào cũng trưng ra khuôn mặt như thể người ta nợ của anh mấy trăm triệu sao.
Nhưng Đỗ Minh Nguyệt không thể không thừa nhận là Lâm Hoàng Phong thật sự rất đẹp trai.
Và chính cảm giác lạnh lùng kia khiến anh càng trở nên có cảm giác cấm dục hơn.
Và những người phụ nữ này lại thích kiểu như vậy.
Đỗ Minh Nguyệt đứng trong đám người dè dặt nhìn Lâm Hoàng Phong.
.
Cô sợ hãi bắt gặp ánh nhìn trực tiếp của Lâm Hoàng Phong, nếu như vậy nhất định cô sẽ bị nhận ra, cô chỉ cần đứng ở xa nhìn thấy anh một lần là cũng đủ rồi.
Năm năm không gặp, Lâm Hoàng Phong càng trở nên trưởng thành và bình tĩnh hơn, nhưng cũng càng trở nên gầy hơn, gầy đến mức khiến cô không kìm được muốn ôm anh một cái.
Ngón tay của cô cử động một chút rồi cuối cùng siết lại thành nắm đấm.
Bây giờ cô có tư cách gì chứ.
“Cô nói xem Lâm Hoàng Phong đến đây làm gì mà trông có vẻ hơi hung dữ nhỉ.”
“Cô hiểu gì chứ, như thế người ta gọi là có khí thế.”
“Cô có thấy Lâm Hoàng Phong và tổng giám đốc của chúng ta rất đối lập không?”
“A! Có đấy!”
Lâm Hoàng Phong nghe thấy hết nhưng gì bọn họ nói nhưng anh chỉ cảm thấy ngạc nhiên, hóa ra Chu Thành An lại nhân từ với cấp dưới của mình như vậy.
Tự nhiên cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng, Lâm Hoàng Phong hơi quay đầu lại nhưng không nhìn thấy được gì cả.
Lúc này Đỗ Minh Nguyệt đang ngồi xuống giữa đám đông mà thở gấp, cô thật sự lo lắng khi nãy Lâm Hoàng Phong quay đầu sang rồi nhìn thấy được cô.
Ánh mắt của người đó thật sự quá sắc bén, lúc cô nhìn anh thì hình như chẳng còn bí mật gì có thể che giấu được nữa.
Đỗ Minh Nguyệt thấy Lâm Hoàng Phong không hề phát hiện ra mình thì mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ thầm mình không thể ở đây được nữa.
Về lại văn phòng thì vẫn an toàn hơn.
Cô cúi thấp người, đi dần về phía văn phòng.
Lên đến tầng thượng, thư ký của Chu Thành An nhanh chóng đi đến tiếp đón: “Xin chào, xin hỏi anh gặp ai?”
“Tổng giám đốc An có ở đây không?” Tiêu Hồng Phong nhanh chóng tiếp lời.
“Anh là?”
“Anh đây là tổng giám đốc của tập đoàn Lâm Thị, tôi là thư ký của anh ấy.
Chúng tôi tìm tổng giám đốc An có chút chuyện, không biết anh ấy có ở đây không?”
Người thư ký nhìn hai người một cái rồi gật đầu: “Tổng giám đốc có ở đây, anh đợi một lát.”
Người thư ký đi vào trong phòng làm việc, một lúc sau thì đi ra ngoài.
“Tổng giám đốc Phong, tổng giám đốc An mời anh vào trong.
Lâm Hoàng Phong khẽ gật đầu rồi đi vào trong phòng làm việc của Chu Thành An.
Chu Thành An nhìn thấy Lâm Hoàng Phong, dáng vẻ vẫn thư sinh điềm đạm như trước: “Đây không phải là tổng giám đốc Phong sao? Anh tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Lâm Hoàng Phong không khách sáo ngồi xuống sofa: “Đỗ Minh Nguyệt ở đâu?”
Chu Thành An nghe thấy tên của Đỗ Minh Nguyệt thì lập tức trở nên cảnh giác.
Chu Thành An cũng phản ứng lại rất nhanh.
“Đỗ Minh Nguyệt gì vậy? Giám đốc Phong đến chỗ tôi hôm nay không phải để tìm người chứ?”
Lâm Hoàng Phong không muốn nói quanh co vòng vèo với Chu Thành An.
Hôm nay anh đến đây chỉ có một mục đích duy nhất, chính là đưa Đỗ Minh Nguyệt trở về.
Đương nhiên còn cả con gái của anh nữa.
Lâm Hoàng Phong đi đến trước mặt của Chu Thành An rồi vứt một sấp ảnh lên bàn.
“Tổng giám đốc An, anh đừng nói với tôi là anh không quen biết người phụ nữ này nhé.”
Chu Thành An nhìn sang, bên trên là hình ảnh thân mật của anh và Đỗ Minh Nguyệt.
Chu Thành An cười lạnh một tiếng rồi nheo mắt lại.
“Tôi thật sự không quen biết người này.
Giám đốc Phong, bây giờ công nghệ phát triển như vậy, ghép bừa thành một tấm ảnh như vậy cũng không phải là chuyện khó.
Tôi không biết giám đốc Phong lấy những tấm ảnh này ra là định nói chuyện gì..