Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

chương 222: 222: tôi tin cô ấy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đỗ Minh Nguyệt không biết mọi người đang nghị luận mình, cô đi theo sau trưởng phòng thiết kế, trong lòng đánh trống.

“Trưởng phòng, anh tìm tôi có việc gì?” Đỗ Minh Nguyệt hỏi, để mình có một câu trả lời.

“Đến rồi thì biết.”

Anh ta không chịu nói, Đỗ Minh Nguyệt càng hoang mang hơn.

“Chúng tôi nhận được tin rằng người tiết lộ phương án chính là cô Nguyệt đây!” Trưởng phòng hai tay nắm vào nhau mà nhìn cô, dường như đang quan sát sắc mặt cô.

Đỗ Minh Nguyệt nghe anh ta nói thế, ngẩn ra một chút, sau đó lập tức phản ứng kịp.

“Các người đang đùa sao? Sao tôi đưa phương án cho người khác được, vả lại các người có chứng cứ không?”

Đỗ Minh Nguyệt ghét nhất là bị người ta đổ oan.

“Cô muốn chứng cứ à, được, cô đợi chút!”

Rất nhanh, chỉ một chốc đã có người gõ cửa vào.

Người vào là một nhân viên của phòng thiết kế, trưởng phòng nhìn một cái, hỏi: “Tìm thấy thứ gì chưa?”

Nhân viên đó gật đầu, sau đó cầm ra một chiếc usb màu đen.

“Đây chính là chiếc usb mà chúng tôi mất.”

Đỗ Minh Nguyệt nhìn chiếc usb đó, nhíu mày: “Các người lật tìm đồ của tôi?”

“Ngại quá, bất đắc dĩ thôi.” Tuy trưởng phòng nói thế nhưng trên mặt vẫn không có chút cảm xúc nào.

“Chiếc usb này không phải là của tôi, tôi cũng không biết là của ai.” Đỗ Minh Nguyệt nói xong, hỏi: “Cậu tìm thấy thứ này ở đâu?”

“Trong túi của cô, ngăn bên trong cùng.” Nhân viên đó nói theo sự thật.

Đỗ Minh Nguyệt nghĩ tới việc trong túi mình quả thực có một ngăn kẹp ở cuối, vì ít khi dùng nên hoàn toàn không bao giờ bỏ ra xem.

“Tôi không biết thứ này, các người đừng đổ oan lung tung.” Đỗ Minh Nguyệt bình tĩnh nói.

“Đổ oan cô? Vậy được tôi, tôi vẫn còn chứng cứ, cô có muốn nghe chút không?”

Trưởng phòng nhìn cô, bộ mặt khinh bỉ dường như đã chắc chắn cô chính là tên trộm.

Anh ta lấy một chiếc bút ghi âm ra, bên trong truyền tới cuộc đối thoại của người đàn ông.

“Văn bản này là do một người phụ nữ ở tập đoàn Chu Thị đưa, tên là Đỗ Minh Nguyệt gì đó, tôi phải cho cô ta một món tiền lớn đó.”

Tiếng trong đó dừng lại, Đỗ Minh Nguyệt không nhịn nổi mà nói: “Tôi hoàn toàn không biết người đó, chỉ vì lời nói phiến diện đó mà bảo tôi trộm đồ, có phải hơi độc đoán không?”

Trưởng phòng nghe cô giải thích thì vẫn không cảm thấy mình đã đổ oan cho cô.

“Đỗ Minh Nguyệt, cô nói chúng tôi đổ oan cho cô, đó cũng không phải lời nói phiến diện của cô, bây giờ nhân chứng vật chứng đầy đủ, cô còn nói chúng tôi đổ oan?” trưởng phòng đó nói.

Đỗ Minh Nguyệt thực sự không hiểu tại sao mình lại bị người ta hại, cô chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi mà thôi.

“Tôi… tôi không có chứng cứ nhưng điều tôi muốn nói là tôi không thẹn với lòng!”

“Ha ha ha, tôi phục cô thật đấy, có kẻ xấu nào lại nói mình là kẻ xấu đâu? Chuyện này phải cần có pháp luật mới được.” Trưởng phòng nói xong thì chuẩn bị cầm điện thoại lên.

Đỗ Minh Nguyệt biết anh ta định báo cảnh sát.

Cô không thể để anh ta báo cảnh sát, cô không hề làm nên không thể thừa nhận chuyện này.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, Chu Thành An xuất hiện khiến mọi động tác của mọi người đều dừng lại.

“Tôi nghe nói bắt được người trộm đồ rồi?” Giọng Chu Thành An vang lên.

Trưởng phòng nhìn Chu Thành An, vội vàng đặt điện thoại xuống: “Tổng giám đốc An, sao anh tới đây thế?”

Chu Thành An nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, anh nghe nói Đỗ Minh Nguyệt bị trưởng phòng thiết kế gọi đi.

Gần đây chuyện trộm phương án rất ầm ĩ, Chu Thành An chỉ cần nghĩ thôi đã biết chuyện gì xảy ra rồi, cho nên mới vội vàng tới đây.

Quả nhiên đúng là thấy Đỗ Minh Nguyệt ở đây.

“Là thế này, chúng tôi đã tìm được kẻ trộm phương án rồi, chính là cô ta, Đỗ Minh Nguyệt!”

Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu, đứng ra giải thích: “Tôi hoàn toàn không trộm, đừng có đổ oan người khác!”

“Ai đổ oan cô cơ, tất cả nhân chứng vật chứng đều hướng vào cô, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao?”

Đối diện với sự chất vấn của trường phòng, Đỗ Minh Nguyệt quả thực không nói lên lời, nhưng mọi thứ đúng là trùng hợp thật.

Chu Thành An đương nhiên tin Đỗ Minh Nguyệt, Đỗ Minh Nguyệt hoàn toàn không có lí nào đi làm chuyện này, huống chi họ đã quen nhau năm năm, anh hiểu cô!

“Trưởng phòng này, tôi cảm thấy không phải Nguyệt làm đâu, chắc chắn là còn chuyện khác nữa.”

Trưởng phòng thiết kế nghe Chu Thành An nói thế, sắc mặt ngạc nhiên nhìn cô, nghe nói Tổng giám đốc An và người phụ nữ này có quan hệ không đơn giản, bây giờ xem ra đúng là thế thật.

“Tổng giám đốc An, chúng tôi đã tìm thấy chứng cứ rồi, bây giờ anh còn ngang nhiên bảo vệ cô ta sao?”

Chu Thành An nhướng mày: “Nếu như tôi nói là đúng, thì anh có ý kiến sao?”

Trưởng phòng đó đương nhiên không dám nói gì, chỉ có thể mím môi đứng ở chỗ cũ!

“Tôi không có gì để nói cả, đây là quyền quyết định của anh!”

Đỗ Minh Nguyệt có thể nhìn ra được người đàn ông này đang bảo vệ cô!

“Trường phòng yên tâm, chuyện này tôi sẽ cho anh một lời giải thích!” Chu Thành An bình tĩnh nói.

Sau đó anh nhìn Đỗ Minh Nguyệt: “Nguyệt, qua đây, chúng ta đi thôi!”

Tuy Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy hơi ngại nhưng so với việc ở đây để cho người ta gọi điện cho cảnh sát thì không bằng đi với Chu Thành An thì hơn.

Cô tỏ vẻ áy náy với trưởng phòng rồi đi theo Chu Thành An rời đi.

Trưởng phòng nhìn bóng hai người họ rời đi, ông ta cũng muốn xem Tổng giám đốc An sẽ giải thích thế nào!

Sau khi đi, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy rất ngại, nói: “Xin lỗi nhé, lại phiền anh rồi!”

Chu Thành An lại hi vọng cô làm phiền mình nhiều hơn, như thế thì cô sẽ nhớ tới anh chứ không đẩy anh ra nữa!

Đỗ Minh Nguyệt bị gọi đi thì lập tức đã ầm lên, đa số đều nghĩ rằng chính là cô ăn cắp.

“Chắc không phải Đỗ Minh Nguyệt đâu, Tổng giám đốc An tốt với cô ấy thế, sao là cô ấy được!”

“Cái này thì khó nói, dù sao biết người nhưng có hiểu rõ người ta đâu!”

Tiếng thảo luận của họ đều lọt vào tai Đỗ Minh Nguyệt và Chu Thành An, Đỗ Minh Nguyệt nhìn Chu Thành An một cái.

“Ngại quá, trong công ty có người thích đùa.” Đỗ Minh Nguyệt cười gượng.

Chu Thành An không nói gì, chỉ đưa cô đi vào cung: “Đi thôi, chúng ta vào cùng.”

Đỗ Minh Nguyệt hít sâu, sau đó điều chỉnh cảm xúc của mình, đi theo anh vào!

Sau khi đi vào, mọi người đều nhìn qua, nhìn thấy Chu Thành An đưa Đỗ Minh Nguyệt vào, mọi người không khỏi ngạc nhiên.

“Tổng…Tổng giám đốc An, sao anh tới đây thế?” Đám người mới tám chuyện ban nãy lập tức ngậm mồm..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio