Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

chương 234: 234: trở về

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Thật sao?" Lâm Hoàng Phong cười tà một tiếng, sau đó hôn lên khóe môi cô một cái, hà hơi bên tai cô: "Nhưng mà bà Lâm này, tôi đã cho là thật rồi đấy!"

Gương mặt của Đỗ Minh Nguyệt đỏ như cà chua, ý thức cũng bị anh làm cho bay mất.

Lâm Hoàng Phong nhìn cô thế này, con ngươi không khỏi tối lại, trên người cũng có phản ứng.

Trong ngực, Đỗ Minh Nguyệt mở to đôi con ngươi sáng ngời nhìn anh, gương mặt đỏ mê người, đôi môi hồng thắm khẽ đóng khẽ mở, giống như là đang quyến rũ anh.

Quả nhiên anh cấm dục quá lâu, bây giờ thấy được người con gái mình ngày nhớ đêm mong, chỉ hận không thể ăn sạch cô.

Đỗ Minh Nguyệt cũng phát hiện ra Lâm Hoàng Phong có điểm bất thường, cô vươn tay, lộ ra cánh tay trắng ngần: "Anh sao thế, đói bụng à?"

Ham muốn trong mắt Lâm Hoàng Phong lộ ra càng rõ, anh khàn giọng nói: "Muốn ăn em!"

Mặt của Đỗ Minh Nguyệt giờ này đỏ bừng, Lâm Hoàng Phong lai còn đang ôm chặt eo cô, khiến cô không thể động đậy được.

"Anh làm gì thế? Còn có các con đang ở đây!" Đỗ Minh Nguyệt thẹn quá hóa giận nói.

Đỗ Thanh Vy lúc này đang nắm tay Từ Lâm, vẻ mặt không cần để ý tới tụi con.

"Không sao không sao, ba mẹ của tiếp tục, con và Từ Lâm về phòng trước nhé."

Đỗ Minh Nguyệt đen mặt, hai đứa này định bán cô sao?

Lâm Hoàng Phong cười, vuốt tóc cô, dịu dàng nói: "Lần này tha cho em trước, lần sau anh sẽ đòi lại gấp đôi."

Đỗ Minh Nguyệt: "..."

"Đi thôi, anh đưa mọi người đến trung tâm thương mại."

"Đến trung tâm thương mại làm gì?" Đỗ Minh Nguyệt ngẩng đầu hỏi.

Lâm Hoàng Phong nhéo nhẹ chóp mũi cô, nói: "Đương nhiên là mua đồ gia đình, tham gia học động thì phải mua cái này còn gì."

Mặt Đỗ Minh Nguyệt nghệt ra, hỏi: "Từ bao giờ anh cũng thích kiểu này rồi?"

"Sao? Không được à?" Lâm Hoàng Phong nhíu mày.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn bộ dạng này của anh, lập tức sợ: "Có thể, có thể, đương nhiên là có thể rồi."

"Vậy thì đi thôi."

Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, sau đó dẫn theo hai đứa trẻ cùng đi tới trung tâm thương mại.

Đi tới cửa trung tâm thương mại, Lâm Hoàng Phong quen đường dẫn mọi người đi vào một cửa hàng.

Mặt Đỗ Minh Nguyệt đen lại: "Sao anh quen thuộc thế?"

Lâm Hoàng Phong húng hắng ho khan một tiếng, sau đó ngoảnh mặt sang bên khác, cũng không thể nói, anh vì một ngày này mà lúc đi công tác đã ghé qua nhìn.

"Đây là do Tiêu Hồng Quang đề cử với anh, anh ta nói không tệ nên anh dẫn em tới xem." Lâm Hoàng Phong liền ném cái nồi này cho Tiêu Hồng Quang.

Tiêu Hồng Quang đứng cách đó không xa hắt xì một cái, anh ta xoa mũi mình, sao lại cảm giác như đang bị nói xấu nhỉ?

"Tiêu Hồng Quang, vì sao anh ta lại biết?" Đỗ Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi.

Anh ta không có con mà? Cũng không có đối tượng, sao lại biết những cái này chứ?

Nhất thời Lâm Hoàng Phong không biết phải nói sao, liền đẩy cô: "Đi thôi, xem quần áo cho bọn nhỏ đã."

Đỗ Minh Nguyệt thấy anh không trả lời thì cũng không ép nữa, cùng Đỗ Thanh Vy đi xem quần áo gia đình.

Đỗ Thanh Vy vô cùng vui vẻ, cô bé thật sự vẫn luôn hi vọng có thể mặc quần áo gia đình, cùng ra ngoài chơi.

Chỉ vì cô bé không có ba cho nên cũng từ bỏ ý nghĩ này.

Bây giờ thấy những bộ quần áo kia vẫn không nhịn được vui vẻ.

"Mẹ ơi, con thích cái này!" Đỗ Thanh Vy hưng phấn nói.

Lúc này điện thoại của Đỗ Minh Nguyệt vang lên, là cô giáo ở nhà trẻ.

"Mẹ của Thanh Vy sao? Sao bây giờ Thanh Vy vẫn chưa đi học, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu nói: "Không có gì, bây giờ Thanh Vy và tôi đang ở trung tâm thương mại, chúng tôi sẽ qua ngay."

Cô giao nghe xong thì lên tiếng: "Được rồi, vậy mẹ Thanh Vy nhớ chú ý an toàn."

"Vâng, cảm ơn cô giáo."

Sau khi cúp máy, lúc này Đỗ Minh Nguyệt mới tới: "Thích cái nào?"

"Đều thích hết thì làm sao bây giờ ạ?" Đỗ Thanh Vy tinh nghịch trả lời.

Lúc này Lâm Hoàng Phong ở sau lưng, hào phóng nói: "Vậy thì lấy hết!"

Câu nói này khiến cho nhân viên bán hàng mở to mắt, Đỗ Minh Nguyệt thì trừng mắt lườm anh một cái, nói: "Anh nói linh tinh gì đấy, mặc được hết sao?"

Lâm Hoàng Phong dựa vào vai cô: "Vậy thì từ từ mặc!"

Có điều, chuyện khiến Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy ngạc nhiên chính là Lâm Hoàng Phong cao ngạo như vậy lại đồng ý mặc đồ gia đình với bọn họ.

Sự thật chứng minh, có vài bộ đồ, Lâm Hoàng Phong vẫn không muốn mặc thử.

Tỉ như anh nhìn quần áo mà Đỗ Thanh Vy cầm lên, không khỏi sửng sốt: "Thanh Vy, con nhất định phải mặc cái này à?".

truyện kiếm hiệp hay

Đó là một chiếc áo màu vàng nghệ, bên trên in hình SpongeBob, bạch tuộc, bản đồ sao."

Mà Đỗ Thanh Vy còn đặc biệt thích bạch tuộc, thế nên mới chọn bộ đó.

Đỗ Thanh Vy gật đầu, đôi mắt mở to đầy mong chờ.

Lâm Hoàng Phong có chút ghét bỏ nhận lấy bộ đồ, nhưng trên mặt vẫn phải làm ra vẻ thích lắm.

Sau đó nhìn Đỗ Minh Nguyệt.

Đỗ Minh Nguyệt che miệng bật cười, đại khái không ngờ kết quả lại là như vậy.

Cô đương nhiên cũng thấy được ánh mắt của Lâm Hoàng Phong nhưng không để ý tới, quay đầu về phía khác.

"Em cũng cảm thấy hợp, mắt nhìn của Thanh Vy coi như không tệ." Đỗ Minh Nguyệt tán thưởng nói.

Lâm Hoàng Phong nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật sao? Vậy em có thể nhìn vào mắt anh mà nói không?"

Đỗ Minh Nguyệt mới không thèm nhìn vào mắt anh mà nói, cô sợ không nhịn được cười lớn một trận mất!

"Anh thử đi, nói không chừng lại đẹp đó!"

Lâm Hoàng Phong thấy Đỗ Minh Nguyệt không giúp mình, đành dứt khoát nhận lệnh.

Kết quả bốn người vừa ra liền giống như đoàn tàu bọt biển.

Đỗ Minh Nguyệt không nhịn được nửa, ôm bụng cười phá lên.

Sắc mặt Lâm Hoàng Phong thì tối sầm lại, sau đó nhìn về tấm gương, vẻ mặt lại càng thêm khó coi.

"Đây là quần áo kiểu gì vậy? Không được đâu, Thanh Vy, chúng ta đổi bộ khác."

Nói thế nào thì anh cũng là tổng giám đốc tập đoàn Lâm Thị, bảo anh mặc mấy cái này cũng mất mặt quá.

Đỗ Minh Nguyệt đã cười đến đau cả bụng, nhân viên bán hàng chung quanh cũng nén cười.

Cuối cùng thật sự không nhìn được, lập tức đứng lên: "Thưa anh, chúng tôi có vài mẫu mới, nhưng mà bên trên không có họa tiết gì."

Đỗ Thanh Vy nghe xong lắc đầu, vẻ mặt kiên định nói: "Không, con muốn cái này."

Lâm Hoàng Phong và Đỗ Minh Nguyệt đồng thanh hỏi: "Con chắc chứ?"

Đôi mắt xinh đẹp của Đỗ Thanh Vy chớp chớp, vẻ mặt nghi hoặc nhìn bọn họ, nói: "Ba và mẹ cảm thấy con nói đùa ạ?"

Hai người nhìn nhau, đều đọc được ra tia đồng cảm trong mắt đối phương.

"Con thấy bộ này rất đẹp, còn có bạch tuộc, con thích lắm!" Đỗ Thanh Vy vui vẻ nói.

Đỗ Minh Nguyệt vội vàng bảo: Hay là Thanh Vy, chúng ta có nên đi xem các bộ khác một chút không?".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio