Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

chương 246: 246: mai như lan chột dạ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong phòng bệnh, Mai Như Lan đang gọt táo, ánh mắt vẫn luôn nhìn đến Đỗ Chính Lâm.

dlc trong lòng không vui, không ngờ mình lại nuôi một con sói, còn hạ độc với ông ta.

"Cái thằng khốn Hồ Đức Huy kia, đã tìm được chưa?" Giọng nói ông ta ồm ồm, mang theo nỗi hận thù.

Cơ thể Mai Như Lan run lên, sau đó cười nói: "Sao nhanh thế được, không biết cái tên đó trốn đi đâu rồi."

"Nếu để tôi bắt được, tôi nhất định sẽ lột da nó!" Đỗ Chính Lâm hung hăng nói.

Không trả được cơn tức này, ông ta không yên nổi.

Mai Như Lan nhìn thoáng qua Đỗ Chính Lâm, trong lòng lại nghĩ, cho dù thế nào cũng không thể để cho Đỗ Chính Lâm bắt được Hồ Đức Huy.

Nếu như bị bắt được, tên đó chắc chắn sẽ khai bà ta ra.

Dựa theo tính cách của Đỗ Chính Lâm, bà ta nhất định sẽ sống không bằng chết.

"Ông nó, tôi gọt táo xong rồi, ăn nhiều một chút." Mai Như Lan cười dịu dàng, sau đó đưa miếng táo tới.

Đỗ Chính Lâm hừ lạnh một tiếng, sau đó nhận lấy, cũng không cho Mai Như Lan được sắc mặt tốt gì.

"Bà xem con gái của bà quen với toàn người thế nào, cả ngày chỉ ước tôi chết đi thôi!" Đỗ Chính Lâm tức giận nói.

Mai Như Lan không dám phản bác, đành phải lên tiếng đồng ý: "Vâng vâng vâng, là cái Linh nó sai, ông bớt giận đã, có khát nước không? Tôi đi rót cho ông cốc nước nhé."

Nói xong, bà ta liền đứng dậy, cầm cốc nước ra ngoài.

Vừa rót nước, vừa nhìn điện thoại trong tay, vẻ mặt lập tức trở nên cảnh giác.

Bà ta nhìn chung quanh, thấy không có ai lúc này mới chạy lên đầu cầu thang, nhận điện thoại.

"Hồ Đức Huy, bây giờ cậu còn dám gọi điện thoại cho tôi ư, cậu điên rồi à?" Mai Như Lan thấp giọng trách móc.

"Bác gái, tôi cũng chỉ có thể tìm bà thôi, bây giờ người của Đỗ Chính Lâm đang tìm tôi khắp nơi, tôi vốn không còn chỗ dung thân rồi." Hồ Đức Huy khàn giọng nói.

Mấy ngày không gặp, vẻ mặt anh ta trở nên nhếch nhách, râu ria lởm chởm, nhưng anh ta cũng không có tâm trạng đi quản.

"Anh tìm tôi? Anh muốn hại chết tôi sao?" Mai Như Lan lạnh giọng quát lớn: "Tôi cho anh biết, tốt nhất đừng khai ra tôi, nếu không, tôi sẽ cho anh đẹp mặt!"

"Bác gái, nếu như tôi bị bắt được, ai mà biết, tôi cũng không dám cam đoan có thể nói ra hay không!"

"Anh..." Mai Như Lan tức đến phát run: "Cậu đang uy hiếp tôi đấy à?"

"Bác gái, tôi cũng chỉ muốn sống thôi, lúc trước hai chúng ta đã nói xong rồi, chuyện này cũng đâu phải một mình tôi làm."

Mai Như Lan tức giận muốn hộc máu, bây giờ đang ở bên cạnh Đỗ Chính Lâm, bà ta vẫn luôn lo lắng đề phòng, chỉ sợ Đỗ Chính Lâm sẽ phát hiện manh mối, lúc đó bà ta liền xong đời.

"Lúc đầu tôi cũng không biết bị ma quỷ ám gì mà lại nghe lời bà."

Lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nữ.

"Mẹ, mẹ đang nói chuyện với ai vậy?"

Mai Như Lan giật nảy mình, vừa quay đầu, thấy là Đỗ Thùy Linh, lúc này không khỏi thở dài một hơi.

"Con muốn hù chết mẹ à, sao con lại ở chỗ này?"

Đỗ Thùy Linh không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mẹ mình: "Mẹ, con đang hỏi mẹ nói chuyện điện thoại với ai thế?"

Mai Như Lan nhanh chóng tắt máy, cười ha ha nói: "Không có ai, dì của con, hôm nay dì con gọi điện thoại cho mẹ, hỏi lúc nào thì con về."

Hiển nhiên là Đỗ Thùy Linh không tin, vừa rồi cô rõ ràng nghe mẹ mình nói gì mà uy hiếp, từ sau khi ba xảy ra chuyện, mẹ vẫn luôn vui buồn thất thường, nhất định là có chuyện xảy ra rồi.

"Mẹ đưa điện thoại cho con, mẹ đưa điện thoại đây cho con!" Đỗ Thùy Linh hét ầm lên.

Tiếng thét chói tai khiến Mai Như Lan giật nảy mình, đang chuẩn bị đưa cho cô thì bị cô giành lấy.

Đỗ Thùy Linh nhìn nhật ký cuộc gọi, dãy số này cực kỳ quen thuộc.

"Mẹ với Hồ Đức Huy là sao đây? Có phải mẹ giấu con chuyện gì không?"

Mai Như Lan không biết làm sao: "Đứa nhỏ ngốc này, con nói gì vậy? Mẹ có chuyện gì giấu con được chứ.

Hồ Đức Huy chỉ là muốn gặp mặt, muốn hòa lại với con, nhưng mẹ sao có thể cho phép chứ."

Đỗ Thùy Linh hiểu rõ mẹ mình: "Mẹ có nói không, không nói thì chúng ta tới chỗ ba nói cho rõ ràng!"

Vừa nghe tới việc đi nói với Đỗ Chính Lâm, Mai Như Lan lập tức sợ hãi.

"Mẹ nói mẹ nói, con đừng tìm ba, nếu không sẽ hại chết mẹ đấy!"

"Được, vậy mẹ nói cho con đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Mai Như Lan nói lại cho Đỗ Thùy Linh nghe việc mình hợp tác với Hồ Đức Huy một lượt.

Đỗ Thùy Linh tức đến nỗi chỉ muốn bóp chết bà.

"Mẹ, mẹ điên rồi sao, sao mẹ có thể làm cuộc giao dịch kiểu này với Hồ Đức Huy chứ?"

"Mẹ còn không phải vì con sao, con nghĩ mà xem, nếu sau này mẹ có chuyện gì, ít nhất con có cái mà dựa vào." Mai Như Lan nhìn cô với đôi mắt rưng rưng.

Mặc dù Đỗ Thùy Linh tức giận nhưng suy cho cùng đây vẫn là mẹ của mình.

"Có phải vừa rồi Hồ Đức Huy gọi điện thoại cho mẹ không?"

Mai Như Lan biết không thể gạt được con gái, đành gật đầu thừa nhận.

"Anh ta uy hiếp mẹ à?"

Mai Như Lan lại gật đầu lần nữa: "Con gái à, chuyện này là mẹ làm sai, con phải giúp mẹ, nếu không bị ba con biết được thì hai mẹ con ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà!"

Bà ta không thể bị đuổi đi được, vất vả lắm mới có được cuộc sống giàu sang, nếu bị đuổi thì biết đi chỗ nào chứ.

"Vậy vì sao mẹ còn muốn cùng Hồ Đức Huy làm ra những chuyện này chứ? Mẹ không biết anh ta chính là tên khốn sao?"

Mai Như Lan nghe xong, liền khóc càng thảm hơn: "Đây chẳng phải là vì người ba chết tiệt của con sao.

Ông ta định giao cho dmn một phần tài sản, sao mẹ không sốt ruột cho được."

"Cái gì? Ba còn để lại tài sản cho dmn?" Đỗ Thùy Linh không khỏi cao giọng.

"Còn không phải sao? Mẹ sao có thể đồng ý? Mẹ theo ông ta nhiều năm như vậy, cuối cùng ông ta vẫn nhớ nhung người phụ nữ kia, mẹ tức không chịu nổi nên mới làm thế."

Bây giờ Đỗ Thùy Linh đã thành ra thế này, nghĩ thầm dmn chắc chắn đang đắc ý gần chết, ba cô ta vẫn luôn nhớ mong cô ta, bảo sao người ta không vui được.

"Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ không nói đâu, nhưng mà tốt nhất thì mẹ nên cắt đứt liên lạc với Hồ Đức Huy, nếu không chúng ta sẽ tiêu đời."

Mai Như Lan nào dám liên lạc tiếp với Hồ Đức Huy, chỉ sợ Hồ Đức Huy bị bắt lại rồi khai bà ta ra.

"Con yên tâm, mẹ sẽ không liên lạc lại với cậu ta."

Đỗ Thùy Linh nghe vậy, sắc mặt mới tốt hơn nhiều, hai người cùng đi tới phòng bệnh, Đỗ Chính Lâm đang nằm trong đó phát cáu.

Từ sau khi ông ta bị bệnh, tính tình vẫn luôn không tốt, cứ một chốc một chốc lại bực bội.

Nhìn thấy Đỗ Thùy Linh và Mai Như Lan cùng vào, ông ta không khỏi hừ lạnh một tiếng, sau đó hậm hực nói: "Cô còn có mặt mũi đến à?"

Đỗ Thùy Linh cắn môi một cái, sau đó cụp mắt nói: "Ba, con thật sự không biết anh ta sẽ làm ra loại chuyện đó.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio