Bà nội Lâm không nói lời nào, qua đến nửa ngày, bà mới hỏi: "Vậy thì Phong nhi, các người định làm như thế nào?"
Đỗ Minh Nguyệt nhớ tới chuyện Trần Như Ngọc đã nhờ cô và cô cũng đã đồng ý.
Nếu đã đồng ý, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ thất hứa.
“Con sẽ đối xử tốt với Phong nhi như con ruột của con”.
Đỗ Minh Nguyệt trả lời một cách rất thận trọng.
Bà nội Lâm liếc nhìn Đỗ Minh Nguyệt nhưng sau cùng thì bà ấy không nói gì cả.
“Ta sẽ ở lại với thằng bé một lúc.” Nói xong, bà liếc nhìn Lâm Hoàng Phong và Đỗ Minh Nguyệt, nói tiếp: “Các con cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi!”
Lâm Hoàng Phong gật đầu sau đó rời đi cùng với Đỗ Minh Nguyệt.
Lúc rời đi, Đỗ Minh Nguyệt trong lòng có chút phiền muộn, ai có thể ngờ rõ ràng hôm qua mới gặp nhau mà hôm nay đã âm dương cách biệt.
Đúng là thế sự vô thường.
Nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt đang ngẩn người, thậm chí còn không để ý đến bậc thang dưới chân, anh cau mày, sau đó nắm lấy tay cô.
"Đang suy nghĩ gì mà nghiêm túc như vậy?"
Đỗ Minh Nguyệt định thần lại và nhìn Lâm Hoàng Phong, không biết tại sao, trong lòng cô cảm thấy hơi khó chịu.
"Bảo Phong, chúng ta hãy mang theo đứa trẻ đó.
Em thực sự không thể chịu được khi nhìn nó một mình."
Lâm Hoàng Phong thở dài và ôm cô vào lòng, "Được rồi, anh sẽ nghe lời em."
Thanh Vy ôm đầu với vẻ không vui, nhìn thấy Lâm Hoàng Phong và Đỗ Minh Nguyệt trở về thì lập tức hừ một tiếng.
Đỗ Minh Nguyệt và Lâm Hoàng Phong liếc nhau, đứa trẻ này, sao vậy?
“Thanh Vy, sao con lại ở đây?” Đỗ Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói, “Từ Lâm đâu?”
Thanh Vy nghiêng đầu đi, "Mẹ ơi, có phải là mẹ muốn ở bên baba và không cần con nữa”.
Vẻ mặt thương hại, giống như thê thiếp chốn hậu cung.
Đỗ Minh Nguyệt cười khúc khích và xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, "Làm sao có thể chứ, con là đứa con lớn của mẹ."
Nghe những lời ấy, Lâm Hoàng Phong không thể nhịn được cười.
"Thanh Vy bị làm sao vậy? Con ghen với baba à?"
Thanh Vy nhìn khuôn mặt tuấn tú sắc sảo của Lâm Hoàng Phong mà đỏ bừng mặt, quả nhiên baba cô rất đẹp trai.
"Vâng, baba, baba luôn luôn chiếm lấy mẹ."
“Con gái ngốc!” Lâm Hoàng Phong quỳ xuống sờ má cô, “Chờ khi nào con có người mình thích thì sẽ biết thôi”.
“Người con thích?” Thanh Vy tỏ vẻ khó hiểu.
Nghe những lời của họ, Đỗ Minh Nguyệt trừng mắt nhìn Lâm Hoàng Phong và nói, "Anh nói chuyện này làm gì, Thanh Vy còn nhỏ đấy."
Lâm Hoàng Phong liếc mắt một cái, "Đúng vậy, hiện tại ai dám tán con gái anh, anh sẽ băm ra cho cá ăn!"
Thanh Vy nhìn Lâm Hoàng Phong đang mỉm cười trước mặt mình, không biết tại sao, nhưng trong lòng luôn cảm thấy có chút đáng sợ.
Đỗ Minh Nguyệt đỡ trán, ôm Thanh Vy vào lòng, vỗ về, "Không sao đâu, hôm nay mẹ sẽ ở bên con, được không?"
"Con muốn ngủ với mẹ! Đã lâu không ngủ với mẹ rồi."
“Được, được, được!” Đỗ Minh Nguyệt gật đầu nói.
Cô ôm Thanh Vy bước lên lầu, Thanh Vy được Đỗ Minh Nguyệt ôm vào lòng, nhìn Lâm Hoàng Phong bị bỏ rơi, cô bé lập tức lè lưỡi với anh.
Lâm Hoàng Phong không khỏi mỉm cười, có vẻ như đêm nay, anh lại phải ngủ một mình.
Sau bữa tối, Đỗ Minh Nguyệt nhận được tin nhắn từ Trương Văn Thành.
Cô không biết anh ta lấy số điện thoại từ đâu.
"Nguyệt nhi, anh là Trương Văn Thành, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện được không?"
Đỗ Minh Nguyệt vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nghĩ đến Hoắc Minh Vân, cô quyết định đi gặp anh ta, có lẽ, cô có thể nói vài lời.
"Được rồi, anh chọn địa điểm đi!"
Sau khi thỏa thuận xong với Trương Văn Thành, cũng vừa lúc Lâm Hoàng Phong tắm ra, anh để ngực trần, lộ cơ bụng múi và đường nét gợi cảm.
Mái tóc vẫn rũ xuống, anh đưa tay vuốt lên, để lộ vầng trán đầy đặn, có phần chững chạc hơn rất nhiều.
Khuôn mặt của Đỗ Minh Nguyệt hơi nóng, và đôi mắt của cô ấy không biết phải nhìn vào đâu.
"Anh...!sao anh đi ra mà không mặc quần áo?"
Thấy cô không dám nhìn mình, Lâm Hoàng Phong cười xấu xa, sau đó đi về phía cô!
Đỗ Minh Nguyệt liếc nhìn anh, khi thấy anh đi tới, cô lập tức bất giác siết chặt tay lại.
Nhìn thấy Lâm Hoàng Phong đến gần, xung quanh gần như chỉ toàn nhiệt độ của anh, hòa với mùi thơm của sữa tắm, khiến cho nhiệt độ của toàn bộ không khí trở nên mơ hồ.
Anh đưa tay ra, làn da gợi cảm như một lời mời gọi thầm lặng.
Khuôn mặt của Đỗ Minh Nguyệt đỏ lên và sau đó cô nhắm mắt lại.
Thời gian trôi qua hồi lâu, Đỗ Minh Nguyệt không nghe thấy động tĩnh gì.
Đột nhiên, bên tai vang lên một tràng cười khanh khách.
Đỗ Minh Nguyệt mở mắt ra nhìn thấy Lâm Hoàng Phong cười nắc nẻ thì không khỏi tức giận.
“Anh lại trêu chọc em!” Đỗ Minh Nguyệt tức giận nhìn anh!
Lâm Hoàng Phong nhìn dáng vẻ của cô có chút đáng yêu giống như một chú chuột đồng, không khỏi đưa tay ra nặn nặn.
"Anh chỉ là đang điều chỉnh lại quần áo, em là đang mong đợi điều gì? Hả?”
Câu nói đó càng khiến cho khuôn mặt của Minh Nguyệt thêm ửng đỏ.
“Ai đang mong chờ, mắt em đau nên nhắm mắt không được à!” Đỗ Minh Nguyệt cố gắng giải thích.
Lâm Hoàng Phong không muốn vạch trần cô, nhưng mỉm cười sâu hơn và càng ngày càng đến gần cô hơn.
"Thật sao? Sao mặt đỏ như vậy?"
Đỗ Minh Nguyệt bụm má nhìn Lâm Hoàng Phong đang ở gần trong gang tấc, trong lòng cô khóc không ra nước mắt, tên này đúng là đồ bất lương!
Đỗ Minh Nguyệt định giải thích điều gì đó, nhưng cô nghe thấy tiếng gõ cửa.
Giọng nói non nớt của Thanh Vy vang lên, "Mẹ ơi, con muốn đi ngủ rồi!"
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy lời này, nhìn tư thế của cô và Lâm Hoàng Phong, cô lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, liền nhanh chóng đẩy anh ra!
Lâm Hoàng Phong không chú ý nên bị cô đẩy ra ngay lập tức!
Tình cờ bị cái tủ cạnh giường va vào, anh hít một hơi đau đớn.
Đỗ Minh Nguyệt vừa nhìn vừa áy náy nói: "Em xin lỗi, em xin lỗi, Hoàng Phong, anh có sao không, em không cố ý!"
Lâm Hoàng Phong nhìn cô với nụ cười trên môi, "Em cho rằng anh giống như người không có chuyện gì sao?"
Cơ thể của Đỗ Minh Nguyệt run lên, đúng là không giống như người không có chuyện gì.
"Em không cố ý, Hoàng Phong, để em xem!"
Đỗ Minh Nguyệt gương mặt hổ thẹn, và khi cô nhìn xuống, liền thấy thắt lưng của anh đã biến thành vết bầm tím, cô cảm thấy đau lòng vô cùng.
"Làm sao bây giờ?"
Thấy cô đau lòng như vậy, Lâm Hoàng Phong không muốn làm cô lo lắng, xua tay, "Anh không sao, ngốc quá, vài ngày nữa sẽ ổn thôi."
"nhưng……"
Đỗ Minh Nguyệt muốn nói điều gì đó, kết quả một giọng nói dễ thương từ cửa liền truyền đến.
"Mẹ, mẹ làm gì trong đó?"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn ngực trần của anh, vội vàng đẩy anh, "Anh đi mặc quần áo trước đi, con gái ở ngay ngoài cửa đấy."
Mặc dù Lâm Hoàng Phong đau lưng nhưng anh phải nghe lời cô mặc quần áo vào.
Đỗ Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm sau khi thấy anh mặc quần áo xong, liền vội vàng ra mở cửa..