Hoắc Ông chủ tử cau mày, giọng điệu cũng trở nên lạnh hơn, "Cậu không có quyền thương lượng!"
Hứa Minh Lâm mím môi và sau đó nhận séc.
Ông Hoắc hừ lạnh một tiếng, "Vì cậu đã nhận rồi, vậy cậu nhất định phải giữ lời hứa, sau này không được gặp lại Minh Vân”.
"Được!"
Câu trả lời này có lẽ đã lấy đi rất nhiều sức lực của anh, rõ ràng là muốn lợi dụng cô, nhưng anh lại cảm thấy bản thân như thế này thật quá đáng.
Có lẽ người như anh ấy không xứng với cô ấy chút nào.
Hoắc Minh Vân nghe nói Hứa Minh Lâm đến đây, nhưng cô không khỏi cảm thấy kỳ lạ vì đã lâu rồi nhưng vẫn không nghe thấy động tĩnh gì.
Cô tự hỏi có phải ông nội đang làm gì anh không, vì vậy cô nhanh chóng mở chăn bông và chạy ra ngoài mà không mang luôn dép.
Nhưng ngay khi vừa bước ra, cô đã nghe thấy lời ông nội nói: "Vì đã nhận lời thì phải giữ lời hứa, không được gặp lại Minh Vân nữa!"
Hoắc Minh Vân cau mày, ông nội làm sao vậy? Sao lại có thể đối xử với bạn của cô như thế này.
Khi cô định xuống nhà và tranh luận với ông, thì lại nghe thấy Hứa Minh Vân nói, "Được!"
Bước chân của Hoắc Minh Vân đột ngột dừng lại, lúc này não cô như trống rỗng, chỉ còn lại câu nói của Hứa Minh Lâm.
Cô rũ mắt xuống, không tiếp tục đi về phía trước, liếc nhìn xuống lầu, chỉ thấy tấm séc Hứa Minh Lâm đang cầm.
Trong lòng đột nhiên truyền đến cơn đau dữ dội như thể có ai cầm búa đập vào lồng ngực.
Cô không biết mình đã đứng ở đây bao lâu, Hứa Minh Lâm cũng đã rời đi.
Ông Hoắc nhìn bóng lưng của Hứa Minh lâm thở dài nói: "Thật đáng tiếc!"
Quản gia không hiểu hỏi: "Làm sao lại đáng tiếc?"
"Nếu cậu ta không cầm số tiền này, có lẽ tôi sẽ nhìn cậu ta bằng một con mắt khác."
Hoắc Minh Vân thực sự tức giận, rốt cuộc là ông nội cô dùng tiền để xúc phạm bạn cô, nhưng cô không thể nói gì để thanh minh cho anh.
Cứ như ván cờ chưa bắt đầu cô đã biết mình thua.
Loại cảm giác bất lực này khiến cô không biết nói gì.
Quản gia ngẩng đầu nhìn thấy Hoắc Minh Vân đã đứng trên lầu .
Cũng không biết đã đứng bao lâu rồi.
"Cô chủ, sao cô lại đi ra?"
Ông Hoắc nghe thấy tiếng la của quản gia liền liếc nhìn lên lầu, thấy Hoắc Minh Vân đang đứng trên lầu hai đến dép cũng không mang.
Sắc mặt trầm xuống, liền nói với quản gia: "Đưa cho cô chủ đôi dép đi."
Người quản gia đáp lại, rồi quay lên lầu.
Không bao lâu sau, đôi dép được mang đến, quản gia đặt vào chân Hoắc Minh Vân và đeo cho cô.
Sau khi Hoắc Minh Vân mang dép vào, cô mới tỉnh táo lại, nói với quản gia: "Cảm ơn!"
Ông Hoắc không biết cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa ông và Hứa Minh Lâm hay chưa, ông hy vọng rằng cô sẽ không biết chuyện đó.
Ông thà rằng cháu gái mình luôn ngây thơ, đối với cô mà nói trên đời này không có bóng tối nào.
“Xuống đây, Minh Vân!” Ông vẫy vẫy tay với cô.
Hoắc Minh Vân lần này không có từ chối, ngoan ngoãn tiêu sái đi lại.
Cô bước đến bên ông nhẹ giọng lên: "Ông nội!"
Ông Hoắc cười sờ sờ đầu của cô, nhẹ nhàng hỏi: "Con sao lại đi ra? Bệnh cảm lạnh của con đã khá hơn chưa?"
Hoắc Minh Vân gật đầu, "Vâng, tốt hơn nhiều rồi ạ!"
“Vậy thì tốt.” Đôi mắt già nua của ông hiện lên vẻ dịu dàng, sau đó nói: “Ta gần đây có tìm cho con một vài nam nhân gia cảnh tốt.
Con cùng bọn họ đi ăn một bữa nha.”.
Tất nhiên Hoắc Minh Vân biết câu này có ý gì, và chắc chắn, cô lại bắt đầu có một cuộc hẹn hò mù quáng.
Có điều, đây cũng là chuyện đương nhiên, gần rồi mà giờ chưa có bạn trai.
Ngoại trừ xem mắt, còn có biện pháp nào khác sao?
Thấy Hoắc Minh Vân im lặng, Ông Hoắc biết cô thực sự không muốn, vì vậy ông đành phải đẩy cháu gái của mình ra.
Nhưng ông lo lắng hơn về việc liệu đứa trẻ này có thể tiếp tục hạnh phúc như vậy sau khi ông ra đi hay không.
Ông chỉ muốn nhìn thấy cô trong bộ váy cưới thật đẹp.
"Minh Vân, thời gian của ông không còn nhiều, nhưng ông vẫn muốn xem Minh Vân trông hạnh phúc như thế nào khi kết hôn trong chiếc váy cưới..."
“Ông ơi, đừng nói lung tung, cháu đồng ý với ông, đồng ý với ông được không?” Hoắc Minh Vân nghẹn ngào nói, hai mắt đã rưng rưng.
Đến bây giờ cô mới hiểu rằng cô không được hưởng hạnh phúc, và tất cả những gì cô có sẽ bị ông trời lấy đi.
Vì vậy, cô đã từ bỏ, từ bỏ đấu tranh và kháng cự.
Khi ông Hoắc nghe được lời hứa của cô, ông khẽ dừng tay, sau đó nước mắt lưng tròng.
Hứa Minh Lâm vội vàng đến bệnh viện với tấm séc, nơi mẹ anh đang cự cãi.
"Con trai của tôi đâu? Tôi phải đi tìm con trai của tôi, các người thả tôi ra!"
Nhìn thấy cảnh này, Hứa Minh Lâm chạy tới ôm chầm lấy mẹ, nhẹ giọng an ủi: "Mẹ, con ở đây, con ở đây, chúng ta có tiền rồi, có thể phẫu thuật được rồi!"
Rõ ràng đó là một điều hạnh phúc, nhưng không biết tại sao, anh lại cảm thấy không vui chút nào.
Ngược lại, trong lòng tôi cảm thấy mất mát gì đó, trống rỗng đặc biệt khó chịu.
Sau khi ổn định tâm trạng cho mẹ, Hứa Minh Lâm đã đến bệnh viện để thanh toán hóa đơn.
"Ca phẫu thuật tổng cộng cần rraast nhiều tiền.
Anh có chắc mình thực sự có nhiều tiền như vậy không?" Bác sĩ có chút nghi ngờ anh.
Hứa Minh Lâm cầm tờ séc nhàu nát trong tay, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm nói: "Anh yên tâm!"
Nói xong anh liền chạy ra ngoài.
Không lâu sau, anh đưa ra một tấm thẻ.
"Chi phí ở đây chắc đủ để mẹ tôi thực hiện ca phẫu thuật."
Bác sĩ lấy làm mơ hồ và vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy số tiền bên trong.
Trên thực tế, Hứa Minh Lâm mấy năm nay cũng tiết kiệm được không ít tiền, tính ra hơn . triệu, nhưng so với phẫu thuật thì thật sự kém xa.
Nhưng anh biết rằng anh sẽ không lấy tiền của người khác mà không có lý do, và anh nhất định sẽ trả lại tiền.
Sau khi bác sĩ quẹt thẻ thì trả thẻ.
Hứa Minh Lâm nhận lấy tấm thẻ và lo lắng hỏi: "Bác sĩ, khi nào thì mẹ tôi mới được phẫu thuật vậy!"
"Rất nhanh thôi, tầm hai ngày tới, anh cũng lo chuẩn bị đi!"
"Cảm ơn bác sĩ!"
Hứa Minh Lâm dường như thở phào nhẹ nhõm, hòn đá đè lên tim anh bao nhiêu năm cuối cùng cũng có thể hạ xuống.
Anh đang ngồi trên ghế ngoài khu phòng bệnh, rất nhiều y tá quay đầu lại nhìn anh, sau đó đỏ mặt bỏ chạy.
Hứa Minh Lâm không nghĩ đến những điều này, bây giờ trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, đó là hy vọng rằng ca phẫu thuật này sẽ thành công.
Khi đang suy nghĩ, một y tá bất ngờ đi tới và ngượng ngùng đưa cho anh một hộp sôcôla.
"Cái này là tôi tự làm, tặng cho anh!"
Hứa Minh lâm nhìn hộp sôcôla, mỉm cười từ chối: "Không cần đâu, cám ơn!".