Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

chương 543: 543: tôi tiễn hai người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cái người phụ nữ lớn tuổi này, rõ ràng chính là muốn cố ý chia rẽ bọn họ.

Cô ta làm sao có thể để cho bà ấy được như ý.

Mà bây giờ, cũng không phải cơ hội ra tay, chỉ có thể nhìn tình huống mà làm thôi!

Tề Minh kịp phản ứng lại được, sau đó cũng cảm thấy mình mới vừa nãy có chút mất thể diện, cúi đầu sửa sang lại một phen, sau đó nhấc chân đi lên.

Thân hình Tề Minh cao lớn, cũng tương tự như Lâm Hoàng Phong.

Anh ta đi lên sân khấu, không gian của Đỗ Minh Nguyệt liền nhỏ đi rất nhiều.

Mặc dù cô cao một mét sáu mươi lăm, nhưng đứng bên cạnh anh ta nhìn nhỏ nhắn vô cùng.

Vì giữ một khoảng cách, Đỗ Minh Nguyệt cố ý dời bước chân một chút.

Tề Minh đứng ở bên cạnh cô, ánh mắt luôn là không tự chủ được nhìn về hướng cô.

Dáng người cô nhỏ bé, giống như có thể ôm gọn vào trong ngực.

Còn lông mi của cô, như đôi cánh của một con bướm đặng bay đi, nhẹ nhàng rung động, thật như quét qua tim của anh ta một cái, khiến anh ta ngứa ngáy!

Ngay cả bà nội nhà mình đang nói cái gì, anh ta cũng không có nghe rõ!

Đỗ Minh Nguyệt có thể cảm nhận được có người nhìn cô.

Cô ngẩng đầu một cái, liền đối mặt với ánh mắt của Tề Minh, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn anh ta một cái!

Cô chẳng qua là không quen, cũng đại khái là bị Lâm Hoàng Phong cưng chiều đến hư, e dè lúc trước mất ráo, ngược lại lá gan còn lớn hơn không ít.

Nếu là đổi lại trước đây, chắc chắn những chuyện xảy ra trước đó không hề xảy ra!

Tề Minh bị cô trừng mắt một cái, không kiềm được mà thấy tâm tình thật tốt, cong cong môi, cười đầy vẻ dịu dàng!

Đỗ Minh Nguyệt bị cái phản ứng này của anh ta anh làm cho không biết làm sao.

Người đàn ông này, sẽ không phải là bị cuồng ngược đãi chứ? Cô trừng mắt nhìn anh ta, anh ta còn cười vui vẻ như vậy?

Đỗ Minh Nguyệt dứt khoát thu hồi ánh mắt, không nhìn tới anh ta nữa!

Bà cụ Tề có thể coi như là hại chết cô, xem ra cô mà còn không làm gì nữa thì có khi chuyện hôn lễ cũng sắp xếp xong hết mất!

Nhưng mà loại chuyện này chỉ có thể nói riêng một chút, không thể nói thẳng trước mặt mọi người.

"Nguyệt, đây là cháu trai của bà Tề Minh.

Cháu nhìn xem, có thấy đẹp trai không?" Bà cụ Tề của đắc ý giới thiệu cho cô, còn không ngừng nháy mắt với cô.

Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái: "Tổng Giám đốc Minh rất có tư thái, dĩ nhiên là đẹp trai, bà ơi, thật ra thì cháu..."

"Bà, Tề Minh, hóa ra các ngươi ở chỗ này à?"

Kim Ngọc Hân xuất hiện, cắt ngang lời cô!

Bà cụ Tề vừa nhìn thấy Kim Ngọc Hân, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, căn bản cũng không muốn tiếp chuyện với cô ta!

"Sao bà lại thấy trong không khí tự dưng có mùi gì khó ngửi thế nhỉ? Nguyệt cháu có ngửi thấy không?"

"Dạ?" Đỗ Minh Nguyệt bị gọi tên liền sửng sốt, sau đó nhìn hai người bọn họ một chút, có chút khó xử.

Bà cụ Tề xua tay một cái: "Bỏ đi.

Minh, cháu dẫn Nguyệt đi dạo chút đi.

Bà nhức đầu, muốn về nghỉ một chút!"

Nói xong, bà cụ Tề liền xoay người rời đi.

Kim Ngọc Hân thấy bà cụ Tề rời đi, trong lòng đang đắc ý, liền nghe được Tề Minh mềm mỏng nói: "Tôi có thể gọi cô là Nguyệt không?"

Đỗ Minh Nguyệt giật thót một cái, vội vàng khoát tay một cái: "Đừng, Tổng Giám đốc Minh cứ gọi tôi là cô Minh Nguyệt đi!"

Kim Ngọc Hân cắn môi dưới một cái, nếu như nhìn kỹ, có thể thấy tay nắm ly của cô nổi gân xanh, hiển nhiên là đang nhẫn nại.

"Cô Minh Nguyệt là người từ công ty nào thế? Làm sao lại quen bà cụ Tề? Không phải là thấy bà cụ Tề có tiền nên mới tiếp cận lại gần chứ?"

Đỗ Minh Nguyệt nhìn người phụ nữ đối diện, rất nhanh cũng biết người người phụ nữ này là nhắm vào cô.

"Chẳng qua là giúp bà cụ Tề thôi.

Bà cụ Tề tâm địa hiền lành, nói phải báo đáp.

Tôi cũng không có cách nào.

Làm sao có thể cự tuyệt một bà cụ đáng yêu như vậy chứ?" Đỗ Minh Nguyệt cười híp mắt một cái.

Kim Ngọc Hân hừ lạnh một tiếng: "Đỗ Minh Nguyệt bộ quần áo này chắc là rất đắt tiền nhỉ? Tinh ý chọn ăn mặc khôn khéo thế, chẳng lẽ lại không phải là muốn tới để câu rùa vàng à?"

"Đắt hay không tôi không biết, dù sao cũng là bà cụ Tề chuẩn bị, cái này cô nên đi hỏi bà cụ thì nhanh hơn."

Kim Ngọc Hân ban đầu còn tưởng rằng chỉ là một người phụ nữ bình thường.

Bây giờ nhìn lại, người phụ nữ trước mắt này căn bản không có đơn giản như vậy!

Ngay tại lúc này, Hoắc Minh Vân cũng tìm được Đỗ Minh Nguyệt, vội vàng chạy tới.

"Nguyệt, rốt cuộc tìm được cậu rồi!" Cô ấy thở hổn hển nói.

Sau đó nhìn người đàn ông một bên, khẽ gật đầu.

"Nếu bà cụ Tề đã không có ở đây, tôi đi về trước." Đỗ Minh Nguyệt lễ phép nói.

Tề Minh nghe nói cô phải đi, bước chân hơi tiến lên một chút, dường như là muốn giữ cô ở lại.

"Cô phải đi à? Nhanh như vậy? Tôi đi nói với bà cụ một tiếng vậy nhé?" Tề Minh có chút gấp gáp nói.

Hoắc Minh Vân nhìn Tề Minh một chút, lại nhìn Đỗ Minh Nguyệt một cái, đột nhiên che miệng cười trộm.

Người đàn ông này, bây giờ rõ ràng chính là bị Nguyệt mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi!

Nói với bà cụ Tề thì cô đừng mong về được.

"Không cần, bà cụ Tề không phải đi nghỉ ngơi sao? Chúng tôi quấy nhiễu bà như vậy không tốt đâu, Về sau tôi sẽ xin lỗi bà cụ sau."

Tề Minh thấy cô cố ý phải đi, cũng không có cách nào: "Vậy tôi tiễn hai người.

Hai người tự đi về, cũng không an toàn."

Đỗ Minh Nguyệt còn muốn từ chối, nhưng lại bị Hoắc Minh Vân ngăn lại: "Được được được, anh đưa chúng tôi trở về đi!"

Kim Ngọc Hân đổi sắc mặt, mắng: "Cô là cái thứ gì, lại dám để cho Tổng Giám đốc Minh đưa cô về?"

Hoắc Minh Vân lúc này mới chú ý tới bên cạnh còn có một người như vậy, nghe cô ta nói chuyện cảm thấy thật là mất hứng!

"Bác này, bác là ai thế? Anh ấy có đưa chúng tôi về hay không là chuyện của anh ấy.

Cô là vợ anh ấy à?" Hoắc Minh Vân mắt lạnh quan sát cô ta một lượt!

"Tôi là thư ký của Tổng Giám đốc Minh.

Người giống như các cô đừng tưởng tôi không biết.

Cứ cho là xinh đẹp một chút thì sao? Có thể tùy tiện kết giao chắc?"

"Im miệng!" Tề Minh lạnh mặt!

Kim Ngọc Hân bị tiếng quát này của anh ta làm sợ hết hồn, sau đó cũng không dám nói bậy bạ gì, chỉ có thể đứng ở bên cạnh anh ta.

Đôi mắt lại lườm nguýt hai người các cô, ánh mắt sắc nhọn như muốn khoét lỗ trên người các cô ấy vậy!

Đỗ Minh Nguyệt không muốn ở chỗ này nữa, kéo tay của Hoắc Minh Vân đi!

"Tổng Giám đốc Minh, chúng tôi có thể tự mình trở về, hẹn gặp lại!"

Tề Minh nhìn thấy bóng lưng của cô, liền lập tức đuổi theo, Kim Ngọc Hân tức giận dậm chân, người phụ nữ kia, cô ta nhất định phải tra rõ là ai.

Dám đoạt đàn ông với cô ta, thật sự là không muốn sống rồi!

"Đỗ Minh Nguyệt, cô Minh Nguyệt!"

Tề Minh đuổi tới, tầm mắt của Hoắc Minh Vân liếc Đỗ Minh Nguyệt một cái, chỉ thiếu chút nữa là tính thích buôn dưa của cô ấy hét lên rồi!

Đỗ Minh Nguyệt dừng bước, quay đầu nhìn về phía anh ta: "Tổng Giám đốc Minh còn có chuyện gì sao?"

Tề Minh nhìn ra được, cô tránh anh ta.

Mặc dù không biết tại sao, nhưng bây giờ không thể nóng ruột.

"Nơi này rất khó đón xe, dù cho cô không muốn ngồi xe tôi thì cũng phải để tôi đưa hai người vào trung tâm thành phố đi!"

Đỗ Minh Nguyệt nhìn chung quanh, quả nhiên ngay cả bóng một chiếc xe taxi cũng không thấy.

Cô bất đắc dĩ thở dài than thở, coi như là thỏa hiệp.

"Vậy thì phiền Tổng Giám đốc Minh vậy!"

Tề Minh sau khi nghe xong liền cười lên, rạng rỡ rất giống ánh mặt trời: "Không phiền, không phiền, cô chờ tôi một chút, bây giờ tôi sẽ lái xe tới đây!".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio