Lãnh Tàn Hoan

chương 44: đại hôn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mày ngài như họa, điểm thêm sắc đỏ, nụ cười khẽ bên môi. Ngưng mắt nhìn quanh, ý cười yếu ớt mà xinh đẹp, dưới ánh nến hồng lay động, năm tháng tựa như mây. Một đêm không ngủ, chỉ vì chờ đợi, chờ đợi mọi thứ của ngày hôm nay.

“Phiêu Linh, muội thật xinh đẹp…” Cạnh bên, vang lên tiếng khen ngợi của Lâu Tâm Nguyệt, dưới ánh mắt hâm mộ của nàng, Nhâm Phiêu Linh không kiềm được xấu hổ đỏ mặt.

“Lâu tỷ tỷ, tỷ lại giễu cợt muội.”

“Ta làm sao dám giễu cợt tân nương tử xinh đẹp nhất ngày hôm nay của chúng ta! Đến đây, đến đây, để ta xem kỹ nào, lát nữa là đội hỉ khăn rồi, ta có muốn nhìn, sợ rằng không có cơ hội”. Lâu Tâm Nguyệt vừa trêu ghẹo, vừa vươn tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của người ngọc lên ngắm nhìn với ánh mắt săm soi.

“Lâu tỷ tỷ!” Mở to đôi mắt lúng liếng, khẽ lắc đầu né tránh, Nhâm Phiêu Linh cười trừ, “Lâu tỷ tỷ, tỷ còn nhìn như vậy nữa, hôm nay Phiêu Linh sẽ không đi được mất.”

“Đúng đúng! Không thể làm lỡ giờ lành của muội”

Nói xong lập tức lấy hỉ khăn đội lên, vội vàng kín đáo đưa cho người ngọc một quả táo, ngay khi hỉ nương cất giọng “Giờ lành đã đến”, Lâu Tâm Nguyệt bèn đỡ lấy người ngọc, chậm rãi ra khỏi phòng.

“Tân nương tử chào từ biệt thân nhân.” Lại là một tiếng the thé thốt lên. Nhâm Phiêu Linh đến trước mặt Nhâm Ngạo, cuối thấp người, “Phụ thân, Phiêu Linh đi đây, sau này cha nhất định phải chú ý giữ gìn sức khoẻ của mình nhiều hơn.”

“Yên tâm đi Linh nhi, thân thể của cha rất tốt! Có Phong nhi bên cạnh, tất cả đều không cần lo lắng.” Nhẹ nhàng nâng người ngọc dậy, nét mặt Nhâm Ngạo vô cùng ôn hòa, “Gả cho người ta, Linh nhi đã là đại cô nương! Hành vi xử thế phải biết suy nghĩ hơn, không thể xử sự tùy tiện.”

“Phụ thân, Linh nhi đã biết! Linh nhi quyết sẽ không làm cho phụ thân mất mặt!” Nhâm Phiêu Linh đáp lại bằng ngữ khí kiên định, ánh mắt khẳng khái, dưới lớp hỉ khăn, vẻ mặt nàng vô cùng ẩn nhẫn.

“Nha đầu ngốc, đi đi!” Thu hồi tay, nhìn chằm chằm vào đứa con gái bảo bối trước mặt, hỉ bào quen thuộc, khăn voan đỏ thẫm, không khỏi làm cho nỗi lòng Nhâm Ngạo có chút hốt hoảng. Bảo bối của ông và Sương nhi, cuối cùng hôm nay cũng phải lập gia đình! Xem ra, nhiệm vụ của ông cũng đã hoàn thành, có lẽ, đã đến lúc đi tìm Sương nhi.

Cố nén khó chịu nơi đáy ngực, cương ngạnh đem ý muốn ho khan đè xuống, mắt thấy con gái từng bước một dời bước, chậm rãi chuyển qua trước mặt Nhâm Húc Phong.

“Ca ca, muội đi đây…”

“Phiêu Linh…” Thật sâu nhìn thân ảnh đỏ thẫm phía trước, Nhâm Húc Phong muốn nói gì đó, nhưng trước sau vẫn không tài nào mở lời.

“Giờ lành đã tới, thỉnh tân nương tử lên kiệu!” Thanh âm hỉ nương vang lên lần thứ ba, dưới sự dìu dắt của Lâu Tâm Nguyệt, Nhâm Phiêu Linh cuối cùng lưu luyến không rời ngồi vào hỉ kiệu xa hoa xinh đẹp kia.

Hỉ kiệu chậm rãi nâng lên, chuyển động lơ lửng trên không, tiếng kèn trống dọc theo suốt đường đi, cảnh tượng náo nhiệt khắp một phương.

Trong kiệu, Nhâm Phiêu Linh vô cùng khẩn trương nắm chặt quả táo, xuyên qua rèm kiệu, nàng có thể thấy đoàn người vây xem náo nhiệt bên ngoài. Trong đầu bắt đầu có chút lo lắng, nàng thực sự sắp thành thân với Lăng ca ca rồi sao? Thành thân thực sự rồi sao…

Trong lúc hoảng hốt, cỗ kiệu bỗng nhiên ngừng lại, chỉ nghe hỉ nương hô: “Tân nương tử tới! Mời tân lang đá cửa kiệu!”

Tay, không khỏi khẩn trương siết chặt.

Ngoài kiệu, chỉ thấy Lăng Triệt một thân đỏ thẫm, trên khuôn mặt băng lãnh tuấn mỹ không có một tia biểu tình! Chẳng qua dù cho có như vậy, diện mạo của hắn vẫn phi phàm, vẫn là trung tâm chú mục hôm nay của mọi người.

Nhâm Phiêu Linh căng mình ngồi thẳng, dưới lớp khăn voan, đôi môi đỏ không khỏi cắn vào nhau. Đột nhiên trước mắt sáng ngời, cửa kiệu bị đá văng ra, ngay sau đó, một bàn tay to thon dài nắm lấy cổ tay nàng, sau một khắc, nàng đã bước ra ngoài cỗ kiệu.

“Quả táo…” Quả táo vẫn luôn bị nắm chặt bởi vì ngoại lực tác động mà rơi xuống. Đây là biểu tượng tượng trưng cho hạnh phúc, trước khi đi, Lâu tỷ tỷ có dặn đi dặn lại không thể để rơi xuống, nhưng bây giờ, cũng bởi vì Lăng ca ca lôi kéo mà rơi xuống đất.

Không để ý tới tới tiếng khẽ hô của nàng, Lăng Triệt lôi kéo nàng bước vào trong phủ, vẻ mặt hắn tuấn mỹ mà lạnh lùng, không có một chút độ ấm. Bởi vì, hắn chỉ làm tròn lời hứa, chỉ là, thực hiện lời hứa mà thôi…

“Nhất bái thiên địa!”

Dưới tiếng hô của hỉ nương, hai thân ảnh đỏ thẫm hướng mặt về phía chính điện chậm rãi bái.

“Nhị bái cao đường!”

Tiếng hô thứ hai, hai người quay thẳng về phía hai vị ngồi ở vị trí chủ vị. Bên trái, Lăng Như Kính tươi cười như xuân, tay vuốt ve chòm râu; bên phải, nét mặt Lý Diễm ôn nhu, khuôn mặt từ ái khiến mọi người cảm thấy an tĩnh.

“Phu thê giao bái!”

Dưới tiếng hô to, Nhâm Phiêu Linh khẽ cắn môi, cầm chặt lấy hồng trù trong tay. Đây là lễ bái sau cùng, xong một bái này, nàng và Lăng ca ca sẽ chính thức trở thành phu thê. Nhiều năm đợi chờ, nhiều lần nỗ lực, dù cho giây phút sau cùng vì cứu người hắn thương do đó hắn mới tiếp nhận nàng, nhưng con tim nàng vẫn thế! Lăng ca ca, Phiêu Linh, cuối cùng cũng trở thành thê tử của huynh…

Tiếng động lớn khuấy động bầu không khí, biểu cảm lạnh lùng, lúc này đây lại cường liệt tương phản, Lăng Triệt chậm rãi cuối thân. Chỉ còn cái bái lạy này, hắn và Nhâm Phiêu Linh sẽ kết làm phu thê! Chính là phu thê sao? Lạnh lùng cười, nhưng mà loại vợ chồng này, Lăng Triệt hắn không cần! Nàng muốn, hắn chẳng qua chỉ là hoàn thành lời hứa, không hơn…

“Lễ thành! Đưa vào động phòng–“

Hỉ nương cất tiếng nói sau cùng, Lăng Triệt nắm hồng trù trong tay đi về phòng.

Qui định của Thiên Dụ, phàm là người mới thành thân, tân lang sẽ đưa tân nương vào tân phòng trước, sau đó sẽ chiêu đãi khách, sau cùng sẽ nháo tân phòng. Cho nên ngay sau đó, nét mặt tất cả mọi người đều mang ý cười nhìn đôi bích nhân rời đi, không có một người ồn ào. Chẳng qua mọi người không có phát hiện, trong đoàn người ở đây, có ba người mang vẻ mặt có chút không được tự nhiên…

Ngồi ở phái trên, Hà Tử Tu uống hết chén này đến chén khác. Lại là loại cảm giác phiền muộn này! Không biết vì sao, từ lúc nghe được hôn sự của a Triệt và Nhâm Phiêu Linh, cả người hắn rất khác, cả ngày không ăn, chỉ muốn uống rượu! Bởi vì uống say, sẽ không phải suy nghĩ gì cả, như vậy, trong lòng hắn cũng sẽ không khó chịu như vậy.

Cho nên, hắn một chén lại một chén, cứ thế liên tục uống. Thế nhưng hôm nay, vô luận hắn uống thế nào, đầu hắn cũng đều thanh tỉnh dị thường, trong lòng, lại càng thêm khó chịu…

Mắt nhìn tân lang đang không ngừng kính rượu quan khách, Hà Tử Tu lần đầu tiên cảm giác thấy hắn thật gai mắt! Thân ảnh đỏ thẫm lúc ẩn lúc hiện trước mặt, mặc dù thanh lãnh thản nhiên, nhưng vẫn như cây kim đâm nhói tận tim! A Triệt, không phải huynh vẫn luôn ghét Phiêu Linh sao? Nếu không yêu, vậy vì sao còn muốn thành thân với nàng? Vì sao, vì sao…

Hà Tử Tu không hiểu bản thân rốt cuộc bị làm sao? Chỉ biết trong ngực có một cục tức muốn phát tiết ra ngoài, mà đối tượng, chính là vị Lăng Triệt mặt lạnh phía trước.

“Tử Tu, ta kính huynh.” Tiếng nói nhàn nhạt vang lên, là Lăng Triệt kính rượu. Nhìn nét mặt hắn lãnh đạm, Hà Tử Tu đột nhiên ngửa đầu, đem chén rượu uống cạn.

A Triệt, nếu đã không muốn, vì sao lại đáp ứng?

Buông chén rượu, đẩy người trước mặt ra, Hà Tử Tu lảo đảo đi ra phía cửa. Không rõ nguyên nhân, không thể lý giải. Tóm lại, hắn phải rời khỏi nơi này! Rời khỏi nơi này…

“A Triệt, đừng để ý đến hắn, Tử Tu ngày hôm nay uống hơi nhiều.” Thấy tình cảnh ấy, Tiêu Dục nghênh chén đến, “Ngày hôm nay là ngày vui của huynh và Phiêu Linh, ta và Mộng Nghê trịnh trọng kính huynh một chén!”

“Thái tử điện hạ nói quá lời, thần thực không dám nhận!” Giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, ánh mắt hai nam tử phức tạp thâm ý nhìn nhau. Chỉ là lòng của Lăng Triệt không có ở đây, nên cũng không thể đọc ra vẻ thê lương và mệt mỏi trong mắt Tiêu Dục, đi thẳng qua người hắn, chậm rãi tiến…

“Triệt ca ca, Thiến Nhu chúc mừng đại hôn của huynh!” Một thanh âm xảo tiếu truyền vào tai, chỉ thấy Trương Thiến Nhu hôm nay trang phục rực rỡ, long lanh rung động lòng người. Ả điềm đạm bưng chén rượu nói với Lăng Triệt, “Triệt ca ca, một chén này, Thiến Nhu trước kính huynh.”

Ngửa đầu, mỹ tửu hảo! Nhưng mà bởi vì uống quá nhanh, mà dẫn tới tiếng ho khan liên tục.

“Cô không sao chứ?” Buông chén rượu, mặc dù thanh âm lãnh đạm, nhưng Lăng Triệt vẫn đưa hai tay ra đỡ.

Sau khi Lăng Triệt đỡ cơ thể do ho khan mà gập người lại của Trương Thiến Nhu, liền xoay người rời đi, “Triệt ca ca –“ Không ngờ tay áo bỗng nhiên bị người kéo lại, “Triệt ca ca, nay chuyện tốt thành đôi, Thiến Nhu còn chưa có kính chén thứ hai mà.”

“Đến!” Cầm chén rượu chuyển qua cho hắn, dịu dàng rót hai chén rượu đầy, nhưng vào lúc này cước bộ ả lại xảo diệu, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, một viên thuốc nho nhỏ, thuận theo tay áo rớt vào trong ly rượu.

Sau khi đứng vững thân mình, ả vươn hai tay sửa sang y phục, khuôn mặt đỏ bừng bưng chén rượu, xấu hổ đưa tới trước mặt Lăng Triệt “Triệt ca ca, chén này, là Thiến Nhu kính Phiêu Linh tỷ tỷ, hy vọng hai người có thể vĩnh kết đồng tâm, bạc đầu đến già!”

“Cảm tạ!” Lạnh nhạt nhìn nữ tử trước mặt, Lăng Triệt nâng tay lên. Nhìn hắn uống một hơi cạn sạch chén rượu, trong đôi mắt yêu mị của Trương Thiến Nhu chớp động một ánh sáng quỷ dị…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio