Lãnh Tàn Hoan

chương 49: vẻ bề ngoài của sự yên lặng

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đã mười ngày kể từ khi Dạ Ngâm Thiên đi khỏi. Trong mười ngày này, Nhâm Phiêu Linh chưa hề gặp qua Lăng Triệt một lần nào, mỗi ngày hắn đều vào triều rất sớm, đến khuya mới về. Ban đêm, cũng không đến phòng Nhâm Phiêu Linh nghỉ ngơi, dù cho thỉnh thoảng có nhàn rỗi, hắn cũng chỉ một mình luyện kiếm, không thì cũng ở trong thư phòng đọc sách.

Có vài lần Nhâm Phiêu Linh muốn đi tìm hắn, nhưng đều bị A Phúc vô tình ngăn cản. Dường như những nỗ lực của nàng càng ngày càng mỏng manh, lúc nào nàng cũng nhận lấy sự lạnh lùng buốt giá.

Từ sau khi Trương Thiến Nhu vào Lăng phủ, ả đã bắt đầu từng bước thể hiện rõ mánh khoé giao tế vượt trội của mình, thu mua lòng người, thu xếp người giúp đỡ, trong mười ngày ngắn ngủi, hầu như hạ nhân trong Lăng phủ đều vì ả sai đâu đánh đó.

Nhâm Phiêu Linh thờ ơ nhìn mọi thứ, đối với động tác của Trương Thiến Nhu không phải là nàng không biết, nếu như luận thực lực, nói mưu kế, trên đời này sợ rằng không có mấy người là đối thủ của nàng! Nhưng mà trái tim nàng không đặt ở những thứ ấy, nàng không muốn, cũng không nguyện so bì với Trương Thiến Nhu. Thời gian của nàng, nàng chỉ nguyện lưu cho người nàng để ý nhất, cái khác, thì thuận theo tự nhiên đi.

Mười ngày này, ngoại trừ ngày đầu tiên cha và ca ca tới, nói những điều an ủi, những ngày khác đều là Lâu tỷ tỷ tới làm bạn. Đối với Lâu Tâm Nguyệt, Nhâm Phiêu Linh đến bây giờ vẫn đều nhớ kỹ, cô gái vai khiêng đại đao, hành vi kỳ quặc kiêu ngạo, hôm nay lại có thể sắp trở thành chị dâu và tri kỷ tốt nhất của nàng. Sự thông minh của tỷ, nét giảo hoạt của tỷ, xác thực khiến thế giới u ám của nàng thêm sắc màu! Bởi vì có tỷ ấy, nàng mới có thể kiên định niềm tin trong lòng, bởi vì tỷ ấy, nàng mới có thể mỉm cười đối mặt với mọi thứ, không sợ hãi, không lùi bước!

“Cộc cộc–“ Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, một giọng nữ cung kính truyền vào: “Thưa Thiếu phu nhân, người của điện Thừa Khôn đến, nói là Thái tử phi mời Thiếu phu nhân qua điện!”

Là Mộng Nghê tỷ tỷ!

Tâm trạng như được khai sáng, Nhâm Phiêu Linh mỉm cười gật đầu: “Được! Ngươi đi nhắn lại với bọn họ, nói lát nữa ta sẽ qua.”

“Vâng!”

Nhìn bóng dáng cáo lui của cô tỳ nữ, Nhâm Phiêu Linh khẽ vấn tóc, hít sâu một hơi, mỉm cười đi ra ngoài. Nàng biết, Mộng Nghê tỷ tỷ đang lo lắng cho nàng, cho nên, nàng nhất định phải biểu hiện thật vui vẻ…

Điện Thừa Khôn

Thân ảnh cười yếu ớt đi vào, “Mộng Nghê tỷ tỷ, Phiêu Linh đến thăm tỷ đây.”

“Phiêu Linh!” Vội vàng bỏ xuống châm tuyến trong tay, Lam Mộng Nghê bước nhanh đến, ôm cổ người ngọc trước mắt, trên mặt lộ vẻ chua xót, “Phiêu Linh, cuối cùng muội cũng tới.”

“Mộng Nghê tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Có phải Thái tử ca ca ức hiếp tỷ không? Nói cho Phiêu Linh, muội sẽ đi giúp tỷ trút giận!” Vỗ nhẹ lưng Lam Mộng Nghê, người ngọc khẽ cười.

“Nha đầu ngốc, sao muội lại ngốc như vậy!” Giương mắt nhìn Nhâm Phiêu Linh, trong hai tròng mắt Lam Mộng Nghê dường như có ánh lệ, “Nha đầu, khổ cho muội rồi!”

“Không đâu!” Nhìn vẻ mặt khổ sở của nàng, Nhâm Phiêu Linh khẽ lắc đầu, “Mộng Nghê tỷ tỷ, Phiêu Linh không sao!”

“Sao lại không sao! Cùng là nữ tử, nỗi khổ của muội, sao ta lại không biết! Phiêu Linh, muội thực sự là quá ngốc, Trương Thiến Nhu kia là ai, muội và ta từ bé còn không biết sao? Muội làm sao có thể đáp ứng Triệt ca ca lấy cô ta làm bình thê? Đây không phải là dẫn sói vào nhà, đào hố chôn mình sao?”

Lam Mộng Nghê khẩn thiết nói, những lời nói cảm tình chân thành tha thiết, khiến lòng Nhâm Phiêu Linh vô vàn cảm động, “Không sao mà Mộng Nghê tỷ tỷ! Thiến Nhu muội muội chỉ có thái độ làm người khôn khéo một chút, sẽ không có việc gì đâu!”. Khẽ kéo tay Lam Mộng Nghê đi đến ngồi vào trên tháp, Nhâm Phiêu Linh cười ngọt.

“Thái độ làm người khôn khéo một chút? Phiêu Linh, ta không tin muội thật sự cho rằng như thế! Còn nhớ rõ khi còn bé, vì để mình có thể ngồi cùng Triệt ca ca, cô ta cố tình chém bị thương con ngựa của mình! Nhỏ như vậy, vì mục đích, lại có thể ác độc như thế, ta nghĩ ta cả đời cũng không có khả năng quên!”

“Đó là khi còn bé, biết đâu trưởng thành thì khác,” Nhâm Phiêu Linh bâng quơ nói, đánh tay xoa dịu Lam Mộng Nghê đang kích động.

“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó –“ Lam Mộng Nghê còn muốn nói thêm nữa, nhưng bị Nhâm Phiêu Linh xảo diệu cắt ngang, “A, đây là gì thế?”

“Phiêu Linh –“ Hiểu rõ nàng không muốn mình nói thêm gì nữa, Lam Mộng Nghê rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là trưng vẻ mặt u oán trừng mắt.

“Được rồi Mộng Nghê tỷ tỷ, biết tỷ quan tâm muội mà, yên tâm đi, Phiêu Linh có chừng mực!” Làm nũng lắc lắc tay nàng, vẻ mặt vui cười. Kỳ thực Nhâm Phiêu Linh làm sao không biết tất cả đều những điều Lam Mộng Nghê nói, chẳng qua là vào lúc này, nàng thực sự một chút cũng không thèm để ý…

“Được rồi Mộng Nghê tỷ tỷ, tỷ còn không có nói cho muội biết, đây rốt cuộc là cái gì?” Cầm lấy miếng gấm trên bàn, có chút khó hiểu nhìn.

Không ngờ nàng lại thấy hai gò má Lam Mộng Nghê ửng hồng, nét mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.

“Lẽ nào…” Nhìn kỹ vào miếng gấm, bỗng nhiên trong đầu tinh quang chợt lóe, “Mộng Nghê tỷ tỷ, lẽ nào tỷ –“

“Ừ!” Gật đầu, nắm ngược lại tay người ngọc, Lam Mộng Nghê nhỏ giọng nói: “Xuỵt! Phiêu Linh, muội hãy đồng ý với ta, đừng nói chuyện này cho Thái tử ca ca!”

“Vì sao? Nếu như Thái tử ca ca biết, huynh ấy nhất định sẽ rất vui!”

“Ta biết! Nhưng ta tạm thời vẫn chưa muốn nói cho chàng biết!” Lam Mộng Nghê cúi đầu, mặt khẽ mỉm cười, đưa tay khe khẽ xoa bụng.

“À – muội hiểu rồi, tỷ muốn cho Thái tử một bất ngờ! Tỷ thật là xấu!” Mặt cười lộ vẻ như trộm được vàng, Nhâm Phiêu Linh cố tình trừng mắt trộm liếc Lam Mộng Nghê.

“Xú nha đầu, chỉ biết chọc ghẹo ta!” Giơ tay búng yêu vào trán Nhâm Phiêu Linh, Lam Mộng Nghê tỏ vẻ giận hờn.

“Thôi thôi thôi! Tỷ tỷ tốt của muội, muội không cười nữa được chưa? Nhanh lên, nói cho muội biết một chút đi, việc này, đã bao lâu?”

“Gần hơn tháng!” E thẹn cúi đầu, trên mặt tràn đầy ánh sáng mẫu tính, Lam Mộng Nghê khát khao ngóng nhìn tiền phương với vẻ hy vọng, “Đây là đứa con đầu tiên của ta và Thái tử ca ca, ta nhất định sẽ dùng hết toàn lực đem mọi thứ tốt đẹp nhất cho nó!”

Nhìn dáng vẻ Lam Mộng Nghê kiên định mà hạnh phúc, Nhâm Phiêu Linh cũng cảm thấy vui mừng thay nàng, “Hi hi, Mộng Nghê tỷ tỷ, tỷ xem tỷ kìa, có dáng vẻ của người làm mẹ rồi đấy!”

“Phiêu Linh, chờ về sau muội có bé con, muội sẽ hiểu!” Nắm tay người ngọc, nhỏ giọng mềm nhẹ, “Mỗi đứa con đều là tâm can bảo bối trong lòng người mẹ, có lẽ bây giờ muội còn chưa hiểu, nhưng đến lúc muội ý thức được trong bụng của muội mỗi ngày đều có một tiểu sinh tiểu sinh mệnh đang dần dần lớn lên, cái loại cảm giác này, kỳ diệu đến nỗi không thể diễn tả bằng lời. Muội khóc bé cũng khóc, muội cười bé cũng cười, tựa như một chỉnh thể không thể phân cách, huyết mạch gắt gao tương liên cùng một chỗ, không phân ly, không rời bỏ!”

“Không phân ly, không rời bỏ?” Ngơ ngác nghe, nhìn hai mắt Lam Mộng Nghê ngọt ngào, Nhâm Phiêu Linh thật sâu cảm giác được lòng đang rỉ máu. Loại cảm giác làm mẹ này, nàng sợ là vĩnh viễn không thể biết được. Không thể biết được cảm giác có mẫu thân, cũng không thể biết được cảm giác khi làm mẹ…

“Phiêu Linh?” Nhìn ra người ngọc đau khổ, Lam Mộng Nghê khẽ đẩy nàng, cười nói: “Xú nha đầu, nói chuyện với muội, mà muội lại thất thần!”

“Hả? Không có mà!” Lấy lại tinh thần, Nhâm Phiêu Linh cười yếu ớt dịu giọng nói: “Muội đang suy nghĩ, bé con sinh ra, là giống Mộng Nghê tỷ tỷ nhiều hơn, hay là giống Thái tử ca ca nhiều hơn?”

“Việc này ta cũng đã nghĩ qua, nhưng ta hy vọng bé sẽ giống Thái tử ca ca…” E thẹn nói, ánh mắt đảo qua mặt người ngọc, Lam Mộng Nghê do dự một chút, cuối cùng đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra, “Phiêu Linh, muội thành thật nói cho ta biết, Triệt ca ca rốt cuộc… có chạm qua muội hay không?”

Hmm? Nhâm Phiêu Linh nghe vậy vô cùng kinh ngạc, hai mắt trợn tròn, ngay lúc nàng chuẩn bị trả lời, thì ngoài cửa truyền đến tiếng giọng như thanh phong của Tiêu Dục, “Thì ra Phiêu Linh đang ở đây à…”

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio