Edit: Krizak
Beta: Suzaku
Hoàng đế gần đây có chút lo lắng, một là Tần Lam Phong cố ý vào kinh, suy cho cùng đến lúc đó Sở Tụ sẽ phát hiện ra bí mật của hắn, hắn biết khi ấy Sở Tụ nhất định sẽ tức giận, hắn không lo sau khi Tần Lam Phong trở về Sở Tụ sẽ rời đi hắn, cho dù Sở Tụ có ý tứ này, hắn cũng không có khả năng để Sở Tụ rời đi. Sở Tụ nhất định sẽ sinh khí thương tâm, đây là điều mà hắn không muốn nhìn đến.
Hai là một đoạn thời gian trước thân thể Sở Tụ có chút biến tốt, không nghĩ tới gần đây mặc dù vẫn ăn thật ngon dược điều trị cũng tốt, nhưng lại không hiệu quả bao nhiêu, mà càng ngày càng có xu thế kém đi. Thái y nói cậu là tích tụ trong tâm, khúc mắc không giải, thân thể rất khó có thể hảo lên.
Hoàng đế lo lắng cho thân thể Sở Tụ, nhưng không cách nào mở ra khúc mắc của cậu. Hắn nhìn bức thư Tần Lam Phong chi danh Mạc Tần Nguyệt trong tay mà tâm tình trầm trọng, cuối cùng chỉ đem thư khóa lại mà không đem thiêu hủy.
Hoàng đế nhìn thư, đột nhiên rất nhớ Sở Tụ, hắn đứng dậy hướng Thu Phong viện đi đến, vừa mới tiến vào sân, cung nhân liền đến báo cáo phó tòng của Dịch đại nhân vào cung đang cùng Dịch đại nhân nói chuyện.
Hoàng đế dừng một chút, lúc này mới đi vào phòng, đứng bên ngoài vốn không nghe được bên trong nói chuyện gì, bất quá, Hoàng đế tai thính, bên trong người ta nói lời nào, tiến nhập một chữ vào tai hắn cũng không sót.
Nghe được Sở Tụ hỏi chuyện tình của Tần Lam Phong, ánh mắt hắn liền trở nên u ám, trên mặt hiện ra một tia cười nhạo. Nguyên lai Sở Tụ đã sớm hoài nghi thân phận Tần Lam Phong, có án tử lần này của Lý Vĩ Sở Tụ tận hết sức lực đến khuyên hắn, hẳn là đánh cái chủ ý này.
Cười nhạo trên mặt biến thành cười khổ: Nhiều năm như vậy, Sở Tụ cuối cùng còn đang suy nghĩ đến Tần Nguyệt?
Hoàng đế cũng không đi vào, mà xoay người rời đi.
Bởi vì thời điểm ban ngày Sở Tụ bị gió lạnh thổi trúng, đến buổi tối thân thể liền phát sốt đau đầu.
Cậu cũng không có kêu thái y, hơn nữa chỉ cần cậu không nói, nhóm cung nhân cũng sẽ không phát hiện cậu có cái gì không ổn.
Sở Tụ vốn là đang chờ Hoàng đế đến để cùng dùng bữa tối, bất quá, đợi đến một canh giờ Hoàng đế cũng không có xuất hiện, cậu đương nhiên cũng sẽ không cho người đi hỏi nguyên nhân.
Cho dù hiện tại cung nữ bên người không ngừng khuyên cậu ăn vài thứ, cậu vẫn là không có chạm vào bất cứ cái gì, nên liền vào thư phòng viết này nọ. Cậu muốn viết một bộ sách , đem phương diện tri thức nông nghiệp, thủ công nghiệp của thời đại này tổng kết ghi lại. Cậu còn muốn chờ cho đế quốc phát triển vững chắc, nhân dân ổn định, thời điểm có nhân lực vật lực, hướng Hoàng đế đề nghị bộ phận Hàn Lâm Viện viết một bộ bách khoa toàn thư.
Sở Tụ đem những kế hoạch này của mình nhất nhất nhớ kỹ, đem sáng kiến của cậu cũng một cái một cái viết tốt.
Chỉ viết được bốn trang, Sở Tụ liền đau đầu mà không đề nổi bút, cuối cùng đành phải gột rửa rồi lên giường.
Nghĩ có thể hôm nay Hoàng đế sẽ không đến, Sở Tụ nằm ở trên giường yên lặng nhìn cửa sổ, có lẽ là đầu rất đau, trằn trọc như thế nào cũng ngủ không được.
Trong lòng Sở Tụ kỳ thật rất khổ, ban đầu Sở Tụ xử lý sự vụ an sinh, công bộ hộ bộ lễ bộ đều do cậu quản lý, tuy rằng cậu quan chức không cao, nhưng bởi vì nguyên nhân Hoàng đế trực tiếp trao quyền cho cậu, chưởng quản trụ cột vận tác dân sinh của quốc gia này. Có đôi khi cậu cũng biết chính mình nắm quyền nhiều lắm, tuy rằng Hoàng đế ngoài miệng không nói, nhưng là trong lòng cũng sẽ kiêng kị cậu muốn tước quyền.
Lần này cậu gắp ám toán, thân thể kém như vậy, Hoàng đế còn lưu cậu lại trong cung dưỡng bệnh, đồng thời cũng không cho cậu vào triều, trực tiếp ngăn cách cậu với ngoại nhân gặp mặt, cậu đoán được đây là tính toán của Hoàng đế không muốn cho cậu tiếp xúc sự vụ triều đình.
Sở Tụ làm nhiều chuyện như vậy, chỉ nghĩ vì nước vì dân, hơn nữa cậu còn muốn tổ chức trùng tu sửa chữa kênh mương phía nam đang trong giai đoạn chuẩn bị, còn có việc dời đô mặc dù trên triều không ai nói ra, nhưng trước mắt công tác chuẩn bị đã được bí mật tiến hành, ý tưởng trù tính kiểm định tân hoàng đô Phong Kính thành Sở Tụ cũng có tham gia, tiếp đó, còn rất nhiều chuyện tình, Sở Tụ vốn là một chút cũng không nhàn, nhưng hiện tại cậu lại rất rảnh.
Ban đầu cậu còn có thể không ngừng thôi miên thuyết phục chính mình, nói nghỉ ngơi một chút cũng tốt, thân thể tiêu hao đến lợi hại, sống đã không được bao lâu nếu còn mòn mỏi như vậy thế không phải về sau cái gì cũng không làm được?
Nghỉ ngơi hai ba ngày sẽ cảm thấy thần thanh khí sảng, nghỉ ngơi tám chín ngày đã cảm thấy hoảng hốt đến lợi hại, cuộc sống không có việc gì làm khiến người ta thấy thật sốt ruột. Nghỉ ngơi trên nửa tháng, trong lòng Sở Tụ cũng nhìn hiểu rất nhiều sự tình, cậu bắt đầu làm những công việc mà lúc trước không có thời gian để làm, cuộc sống mỗi ngày cũng quá phong phú, nhưng dù sao trong lòng từ chỗ đó cũng hạ xuống vài khúc mắc, buồn bực không vui bắt đầu trỗi dậy.
Đã là cuối tháng, ngoài cửa sổ căn bản không có ánh trăng, chỉ có ánh sáng đèn lồng mỏng manh trong cung tản ra khí trời. Sở Tụ nhìn cửa sổ, trong lòng nghĩ rất nhiều chuyện.
Trước kia Hoàng đế không đến nơi này qua đêm đều sẽ cho người đến nói một tiếng, lần này nhưng lại không có.
Kỳ thật Sở Tụ cũng có thể hiểu được, Hoàng đế dù sao cũng là nam nhân ba mươi tuổi tinh lực tràn đầy, còn thân thể mình hiện tại cái dạng này căn bản không có biện pháp cùng hắn sinh hoạt, Hoàng đế có thể kiên trì cùng mình một tháng tinh thần luyến ái đã là không dễ dàng.
Hậu cung nữ tử mỹ mạo nhiều như vậy, hơn nữa Hoàng đế còn có một cái Lan Uyển, nghe nói bên trong có vài vị dung mạo cực kì xuất sắc, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông lại là nam sủng tình thú, để cho Hoàng đế thủ thân vì mình cũng quá không đạo lý.
Sở Tụ suy nghĩ như vậy, tuy rằng có thể lấy đạo lý thuyết phục chính mình, nhưng mà ái tình chính là sự việc không có đạo lý, cậu căn bản không thể lấy đạo lý mà nói phục tâm mình. Trong lòng cậu khổ sở vô pháp kiềm chê, đau xót trong lòng thậm chí so với đau đầu còn khó chịu hơn, cậu chỉ cảm thấy trong ngực buồn bực muốn phun ra, bắt đầu ho khan đứt đoạn. Cung nữ gác đêm bên ngoài nghe được động tĩnh, đem đèn lồng tiến vào nhìn xem.
Sở Tụ ghé đầu vào mép giường, sắc mặt đỏ bừng, trên khóe miệng còn vươn vết máu.
“Đại nhân, ngài làm sao vậy?” cung nữ Tân Lan điểm hai ngọn đèn bên giường rồi mới nhìn thấy thảm trắng trên mặt đất điểm đầy những vệt máu đỏ.
“Người tới a! Người mau tới!” Tân Lan tiến lên đem Sở Tụ đỡ dậy, khẩn trương lau vết máu trên miệng cậu, lập tức hướng ra ngoài kêu người.
Sở Tụ nửa khép ánh mắt, thở phì phò, nhìn không có bao nhiêu tinh thần, vốn muốn kêu Tân Lan không cần nói ra, nhưng không có khí lực nói chuyện.
Sau đó toàn bộ Thu Phong viện đều được sáng lên, truyền thái y, bưng trà, đi báo cáo cho Hoàng Thượng, tuy rằng làm việc rất trật tự không chút rối loạn, nhưng trong tâm mỗi người đều là trầm trọng, sợ hãi Hoàng đế sẽ trách tội xuống.
Sở Tụ được xem như là chủ tử của Thu Phong viện, tuy rằng cậu không thân cận người ngoài, nhưng cũng không hà khắc hạ nhân, cung nhân nơi này thường thường còn có thể từ trong tay cậu nhận chút ban thưởng, hơn nữa Hoàng đế đối với cậu rất tốt, địa vị cung nhân nơi này cũng liền cao, nhưng mọi người đều biết, làm việc ở trong này, hậu hạ chủ tử không tốt, làm cho Hoàng đế tức giận, rất có khả năng sẽ có trọng phạt, vứt bỏ tánh mạng cũng là chuyện đơn giản.
Chủ tử bị bệnh phát sốt đến hộc máu còn không có người phát hiện, Hoàng đế không tức giận là chuyện không có khả năng. Chỉ trông mong Hoàng đế có thể giảm bớt xử phạt.
Hoàng đế so với thái y còn tới trước. Hắn biết chuyện tình Sở Tụ tính kế hắn để cho Tần Nguyệt hồi kinh thì rất tức giận, căn bản không muốn nhìn Sở Tụ, sợ hãi nhìn cậu sẽ thương tổn cậu, vì thế hắn ngủ trong thiên điện ở ngự thư phòng, nhưng cũng là lăn qua lộn lại ngủ không được. Đang mênh mang buồn ngủ, chợt nghe bên ngoài có người hạ thấp âm thanh nói chuyện, sau đó một tiểu thái giám tiến vào quỳ xuống.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng……”
Trong lòng Hoàng đế không vui, mở to mắt lạnh lùng thốt, “Có chuyện gì lại đánh thức trẫm?”
“Xảy ra sự tình, Dịch đại nhân ho ra máu, ngài muốn đến xem hay không!” Thanh âm tiểu thái giám run run, đều cúi xuống mặt đất không dám ngẩng lên.
Hoàng đế nghe xong chỉ cảm thấy buồn bực trong lòng đều bay, loại tình cảm đau lòng thương tiếc lập tức dâng lên, rời khỏi giường, để người hầu hạ mặc nhanh y phục liền hướng Thu Phong viện đi đến.
“Sở Tụ, ngươi thế nào?” thời điểm Hoàng đế đến, đèn đuốc trong Thu Phong viện sáng trưng, Sở Tụ nằm ở trên giường nhắm mắt, gương mặt một mảnh đỏ bừng, dò xét cái trán một chút đã cảm thấy phỏng tay.
Tấm thảm bên giường loang lổ vết máu còn chưa tẩy rửa, thảm cũng không có thu. Hoàng đế nhìn thấy rõ ràng, màu máu tựa như ấn vào trong lòng hắn, làm cho sợ hãi của hắn trỗi dậy.
Sở Tụ nhắm mắt đã muốn mê man, Hoàng đế ngồi bên giường vỗ về mặt cậu, ánh mắt đục ngầu, thanh âm nghẹn ngào, “Ngươi không nên có chuyện! Trẫm không cần ngươi có chuyện!”