Lãnh Thê

chương 10: anh xứng đáng là người đàn ông em yêu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cô yêu anh, cho dù anh có không nhớ rõ người anh yêu, cô vẫn cảm thấy hạnh phúc.

Ôn triệt nghĩ đến nát óc vẫn không thể hiểu nổi Vũ Đồng, tim đập rộn lên thình thịch loạn nhịp nhìn chằm chằm vào cô.

“Tại sao?”

Tại sao ư? Từ sau khi chồng mình bị tai nạn xe hơi, Vũ Đồng cũng không ít lần đặt tay lên ngực tự hỏi câu hỏi này.

Vì sao người đàn ông cô yêu thương nhất bị mất trí nhớ, lại hoàn toàn không thể nhớ được đã từng yêu cô, cô vẫn không hề bị suy sụp, vẫn luôn kiên cường tiếp tục đối mặt?

Vì sao cô không còn giống như lúc trước, khi anh quyết định phải ly hôn với cô, ngay lập tức cô như rơi vào vực sâu không đáy, không thể tự mình thoát ra?

“. . . . . . Em đã từng là một người phụ nữ không đủ tự tin.” Vũ Đồng sâu kín phân tích nội tâm chính mình.”Em không tin có người thật tình yêu em, không tin bản thân xứng đáng được yêu. Em luôn cảm thấy mọi người bên cạnh mình một ngày nào đó rồi cũng sẽ bỏ em mà đi hết. Em thật sự sợ hãi bị bỏ rơi.” Cô dừng lại một chút, ánh mắt mù sương, khóe môi nhếch lên tự giễu. “Vì vậy cuộc hôn nhân của chúng ta, mới có thể phát sinh vấn đề. Bởi vì em không có cách nào tin tưởng bản thân, cũng như không có cách nào tin rằng anh thật lòng yêu em.”

Thật sự là như vậy sao? Ôn Triệt mơ hồ chăm chú nhìn vào cô. Mấy ngày nay, cô vẫn dịu dàng tao nhã như vậy chăm sóc cho anh như một làn gió xuân ấm áp. Anh không thể tưởng tượng được trước đây cô là một người phụ nữ thiếu tự tin.

“Là anh đã dạy cho em học cách tin tưởng.” Cô dường như nhìn thấu được suy nghĩ của anh, thản nhiên nhìn anh mỉm cười.

Anh hơi chút ngạc nhiên.

Cô dọn dẹp các mảnh vỡ của bình hoa, dùng giấy báo gói lại cẩn thận vứt vào thùng rác, hoa héo cũng được cẩn thận gom lại một chổ, rồi đem đi vứt.

Cô buồn bã nhìn chằm chằm vào những bông hoa bách hợp bị héo rũ trong thùng rác, một lúc lâu sau, mới quay lại, dịu dàng nhìn anh.

“Bây giờ, cuối cùng em đã hiểu được, trước đây vì sao anh kiên trì muốn em sống một mình.”

“Hả? Em nói đến chuyện ở riêng của chúng ta trước đây phải không?”

“Vâng.” Cô nhẹ gật đầu. “Anh không phải bởi vì không muốn hợp lại mà tách khỏi em đi ở riêng. Anh nói để em hiểu rằng, anh hy vọng em sẽ học được cách tin tưởng anh. Cho dù anh không có luôn ở bên cạnh em, nhưng trái tim của anh vẫn luôn ở bên em … bây giờ cuối cùng em đã hiểu được lý do tại sao.”

“Tại sao?” Anh bức thiết muốn biết câu trả lời, cấp bách muốn từ lời nói của cô tìm hiểu xem chính mình có thật sự yêu cô hay không.

“Em nghĩ rằng anh đang cố gắng để nói cho em biết. Ngay cả khi anh có hết mực yêu em, thì cũng sẽ có một ngày, anh vẫn có thể vì một số lý do nào đó, không thể không rời khỏi em. Anh muốn em phải học được cách để trở thành một người kiên cường mà sống sót.” Cô nhợt nhạt cười, trong đáy mắt xinh đẹp như sáng bừng lên, lớp sương mù tan đi, ánh mắt trở nên trong vắt. “Anh muốn em phải tin rằng bản thân luôn được yêu thương, không phải là người bị bỏ rơi, và cũng sẽ không bao giờ bị bỏ rơi, sẽ luôn có một người vĩnh viễn yêu em, chăng qua là người ấy có lẽ không thể luôn luôn ở bên em.”

Anh kinh ngạc nhìn cô.

Trên môi cô nở nụ cười trong vắt, đôi mắt trong suốt sáng bừng, đó hoàn toàn chắc chắn là nụ cười chân thành nhất %.

Chỉ có người phụ nữ đã từng được yêu sâu đậm, hoặc đang được đắm chìm trong tình yêu sâu sắc, mới có thể tự tin đến vậy.

Là sự tự tin của một người vợ được yêu.

Nhưng tại sao cô ấy lại có thể tự tin đến vậy? Một khi người đàn ông kia không thể nhớ ra rằng anh ta yêu cô, thì người phụ nữ đó có thể tự tin rằng mình vẫn đang được yêu thương không?

Cơ bắp toàn thân anh như căng lên, hai tay bám chặt lấy xe lăn. Nhưng anh đã không nhận ra rằng, chỉ cần anh hơi nhíu mày, ánh mắt u buồn, cũng khiến cho cô lo lắng.

Cô mỉm cười càng rộ, giọng nói càng thêm dịu dàng hơn, giống như một chiếc lông chim, nhẹ nhàng lướt quá bên tai anh.

“Anh vẫn luôn như vậy, Triệt. Nếu như người khác gặp phải tình huống này chỉ sợ mỗi ngày chỉ biết bực dọc khó chịu, sẽ vô duyên vô cớ mà tức giận với mọi người. Còn anh thì vẫn nhẹ nhàng như vậy, ngay cả đối với người phụ nữ mà anh hoàn toàn không nhớ rõ, cũng vẫn không nhẫn tâm muốn thương tổn.” Cô đi về phía anh, ngồi xổm trước mặt anh, cực kỳ chân thành nhìn vào mắt anh nói: “Không cần dùng ánh mắt lo lắng như vậy nhìn em. Em không sao.”

Thật sự không sao? Anh hoài nghi.

“Thật sự.” Cô dùng sức gật đầu. “Cho dù anh vĩnh viễn không thể khôi phục trí nhớ cũng không sao. Cho dù vì vậy mà anh không thể ở bên cạnh em cũng không sao. Em đã hiểu được, ngay cả khi có mất đi người em yêu nhất, em vẫn có thể sống tiếp. Em đã biết cách kết giao bạn bè, cũng đã tìm thấy được cách để yêu thương. Em đã tìm ra được cách hưởng thụ lạc thú sống độc thân là như thế nào. Em sẽ sống tốt. Nói không chừng có một ngày đó, em còn có thể sẽ tìm thấy được người đàn ông có thể cùng mình nói chuyện yêu đương.”

Cô mỉm cười, nói không được là vui hay buồn, vừa nhìn thì có vẻ như là sầu não, nhưng nhìn lại thì đó lại là một nụ cười thoải mái.

Ôn Triệt nhìn thấy, trong lòng không hiểu sao lại nổi lên ghen tỵ.

Nói không chừng có một ngày, cô còn có thể sẽ tìm được người để nói chuyện yêu đương.

Nhưng người này, chắc chắn sẽ không phải là anh đi? Anh thất vọng nghĩ.

“Tất cả những điều này là do anh dạy cho em, Triệt, là anh đã tạo cho em niềm tin như vậy.” Giọng nói ngọt ngào ấm áp như một ngọn gió xuân thổi lên những gợn sóng trong trái tim anh.

“Anh đã cho em hiểu rõ mọi việc, em biết rằng tình cảm này không hề giả dối, tuyệt đối hoàn toàn xuất phát từ tấm chân tình.”

Nếu không phải bởi vì khát vọng cô, anh làm sao lại mỗi ngày luôn ôm lấy cô đi vào giấc ngủ?

Nếu không phải vì sợ cô bị tổn thương, anh sẽ không cố chấp nuốt hết những món ăn thịnh soạn phát ngán do cô cố công làm ra vào bụng.

Nếu không phải vì trong thâm tâm luôn muốn bảo bọc cô, cớ sao chỉ cần một tia sấm sét thì anh đã khẩn trương đến vậy, ngay lập tức chạy tới bên cạnh cô, lo lắng cô sẽ bị hoảng sợ?

Nếu không phải vì xem cô còn quan trọng hơn cả bản thân mình, anh đã không cần vì cô mà bỏ lỡ cơ hội thăng tiến của mình nếu như chịu đến Tokyo làm việc.

Nếu không phải toàn tâm toàn ý yêu cô, thì làm sao có thể bày ra vô số cử chỉ ôn nhu săn sóc vô bờ bến, làm sao có thể giúp cô hoàn toàn thoát khỏi vỏ ốc thiếu tự tin, tự thoát khỏi nhà tù của linh hồn mình?

Vũ Đồng hít một hơi thật sâu, nhớ lại tất cả những việc người đàn ông trước mặt đã từng làm vì cô, đôi mắt lại lần nữa từ từ phiếm hồng. “Em tin rằng anh yêu em. Triệt, em không hề nghi ngờ tình yêu anh đã từng cho em, đó là một tình yêu sâu đậm, cũng cực kỳ ấm áp.” Cô đưa tay lên ôm ngực, dường như để cảm nhận được sự phấn khích bởi cảm xúc của trái tim đang đập cuồng nhiệt trong đó.

Sau đó, cô cầm lấy bàn tay anh, áp lên đôi má phiếm hồng của mình. “Cho nên em không hề cô đơn. Triệt, bởi vì em đã có được cả tình yêu và sự dịu dàng mà anh cho em. Có thể nhận được một tình yêu như vậy của anh, em đã cảm thấy quá hạnh phúc. Anh chính là người đàn ông xứng đáng để em yêu.”

Cô rât hạnh phúc và cô không hề hối hận.

Cho dù cuối cùng anh vẫn lựa chọn rời khỏi cô, cô vẫn có thể mang theo tình yêu này để sống tiếp.

Đây là những suy nghĩ mà cô muốn nói với anh, anh chợt như hiểu ra.

Cô tin tưởng bản thân được yêu thương, cũng như may mắn yêu một người đàn ông xứng đáng với tình yêu của cô. Cô vì có được hạnh phúc ngọt ngào này mà đã không oán không hối.

Cô đã làm cho tim anh rung động.

Ôn triệt rung động nhìn Vũ Đồng, trí nhớ vẫn giống như bức tranh ghép hình còn bị thiếu vài mảnh, anh vẫn không thể nhớ được những kỷ niệm đã cùng trải qua với cô, không nhớ rõ chính mình có yêu cô không, nhưng tại thời điểm này, trái tim anh thực sự đã thấy rung động vì cô.

Người phụ nữ này, yêu anh, cũng tin là chính mình được anh yêu. Cô ấy bởi vì anh nên mới có thể cười xinh đẹp động lòng người đến như vậy.

Nhìn vào đôi mắt đẫm lệ kia nhưng miệng vẫn nở nụ cười buồn, là biết trong lòng cô đang rất chua xót, nhưng cũng không kém vẻ kiên cường.

Anh tin những lời cô nói, rằng cho dù anh quyết định rời khỏi cô, cô cũng sẽ không trách anh.

Ngực, mơ hồ nhói đau. Ôn triệt kiềm nén cắn chặt răng, bỗng nhiên nhận thấy tình huống của mình bây giờ muôn phần chán nản.

Tại sao? Tại sao ông trời lại chọc ghẹo anh như vậy? Vì lẽ gì lại đoạt mất một phần ký ức của anh?

Những mảnh ghép ký ức nhỏ nhoi bị mất đó, có lẽ lại chính là phần trân quý nhất!

“Nhanh chóng ly hôn với người phụ nữ đó đi!”

Hôm nay, các chấn thương đã khỏi nên được cho xuất viện Triệu Vân An đã quay lại bệnh viện thăm Ôn Triệt, cô đẩy xe lăn giúp anh, đưa anh ra khuôn viên tản bộ.

Ôn Triệt hít vào thật sâu luồn không khí trong lành, ngước lên nhìn vào gốc cây ngô đồng đại thụ cao to trước mắt, tầm mắt đuổi theo một tia sáng xuyên qua tán cây râm mát, để bắt lấy dấu vết của chút nắng ấm mặt trời.

Chính vào ngay lúc tâm hồn đang lơ đãng, Triệu Vân An bất thình lình đã nói ra một câu như vậy.

Anh sửng sốt.

“Đây là đơn ly hôn.” Cô đi đến trước mặt anh, mỉm cười lấy ra một bì hồ sơ đưa cho anh. “Em đã chuẩn bị hết giúp anh rồi.”

Anh không nói gì, chỉ phức tạp chăm chú nhìn cô.

“Ly hôn xong, rồi cùng em đến Hongkong đi.” Cô nhiệt tình nói.”Ở Đài Bắc này đã không cần đến anh nữa, mà cái tên cái tổng giám đốc kia đúng là không biết nhìn người. Người tài giỏi giống như anh đây khẳng định ở Hongkong sẽ được trọng dụng.”

Anh không trả lời, một lát sau khan giọng hỏi: “Vân An, tôi muốn biết, chính xác ngày hôm đó tại sao tôi và em hẹn gặp nhau.”

Cô hơi cau mày một chút, dường như không hề hứng thú khi thấy anh đề cập lại vấn đề này.

“Em, em đi Tokyo công tác, bên đó gặp được Jerry nghe nói là anh và vợ đã ly thân, dự định là sẽ ly hôn, cho nên mới cấp tốc trở về tìm anh. Chúng ta có hẹn ăn cơm trưa với nhau. Anh thẳng thắng thừa nhận với em, anh thật ra không hề yêu cô ấy, và rất hối hận vì đã kết hôn với cô ấy.”

“Tại sao tôi không yêu cô ấy ?”

“Tình yêu giữa người với người, làm thế nào có thể có lý giải được?” Triệu Vân An thờ ơ nhún nhún vai. “Ban đầu anh chỉ thấy cô ta rất đáng thương nên mới cưới cô ta, ai mà biết được sau khi kết hôn cô ta lại trở nên rất quái gở, thế thì có người đàn ông nào mà chịu cho được!”

“Có thật là như vậy không?” Anh trầm ngâm.

“Sao vậy?” Đôi mắt cô xoẹt qua một tia nghi hoặc. “Anh không tin em?”

Anh lẳng lặng chăm chú nhìn cô.”Trước đây em nói với tôi, người tôi thực sự yêu là em.”

“Đúng vậy.”

“Tại sao?”

Mặt cô biến sắc. “Không phải mới vừa rồi em đã nói đó sao? Tình yêu thì không có lý do. Chẳng lẽ anh cho rằng em không xinh đẹp bằng Tô Vũ Đồng? Điều kiện cũng kém hơn so với cô ấy?”

Anh lắc đầu.”Em rất đẹp, điều kiện cũng rất tốt.”

“Hơn nữa chúng ta lại làm việc rất ăn ý.” Triệu Vân An bổ sung thêm, nghe thấy anh nói như vậy, hiển nhiên cảm thấy tốt hơn rất nhiều.”Ai, lúc trước nếu không anh bị ma xui quỷ ám đòi đi báo ân gì đó, thì chúng ta lúc này chắc chắn đã là một đôi thần tiên quyến lữ.” Cô không kiên dè gì mà trách móc.”Bất quá bây giờ khắc phục cũng không phải quá muộn. Đây, trước tiên anh xem qua phần thỏa thuận ly hôn này đi, nếu thấy có vấn đề gì, em có thể đi tham khảo ý kiến của luật sư giúp anh, để xem làm thế nào là tốt hơn cả. Nếu không có vấn đề gì thì tốt nhất nhanh chóng ký tên. Chuyện ly hôn thế này dây dưa kéo dài chỉ làm tổn thương nhau mà thôi.”

Cô nói không sai, việc ly hôn thế này để lâu chỉ làm tổn thương nhau mà thôi.

Nhưng anh, thật sự muốn ly hôn với Vũ Đồng sao?

Ngón tay Ôn Triệt vuốt ve túi giấy, xúc cảm trơn nhẵn không hiểu sao lại có thể khiến cho toàn thân anh run lên … rất lạnh. Đúng vậy văn kiện này chính là đơn xin ly hôn, nhưng mà nó lại làm cho trái tim người ta băng giá.

Anh nhắm mắt lại. “Vân An, hai ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi không nghĩ tôi là một người đàn ông sẽ đi kết hôn với một người phụ nữ chỉ để trả ơn.”

“Anh có ý gì?” Triệu Vân An một lần nữa vẻ mặt lại căng thẳng.

“Ngay cả khi tôi nghĩ rằng bác Tô có ân với tôi, cảm thấy rằng vào lúc đó Vũ Đồng vì cửa nát nhà tan thực đáng thương, tôi nhất định cũng sẽ không thể kết hôn với cô ấy. Tôi chỉ cần sắp xếp cho cô ấy có nơi ăn chốn ở, bảo đảm cuộc sống sau này cho cô ấy. Như vậy chắc hẳn là đã không làm … bác Tô thất vọng rồi!” Anh lý trí phân tích.

Tuy rằng anh bởi vì tai nạn xe hơi để lại chứng mất trí nhớ, nhưng không hề mất đi năng lực phân tích.

“Anh. . . . . .” Triệu Vân An trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt biến hóa đa dạng.”Đúng ra là như vậy, nhưng bởi vì anh là người người nhân hậu, trái tim lại mềm yếu. Em nghĩ tám phần là do Tô Vũ Đồng ở trước mặt anh giả vờ tỏ ra đáng thương, đem anh ra để đùa giỡn.”

“Tôi không cho là như vậy.”

“Cô ta bây giờ đương nhiên sẽ không biểu hiện trước mặt anh như vậy!” Cô bĩu môi.”Em đoán cô ta nhất định ở trước mặt anh sẽ giả vờ thật là tao nhã hào phóng, là người hiền lành, khéo hiểu lòng người đi.”

Giả vờ? Ôn Triệt bị sock bởi ý nghĩ này.

Một người thổ lộ động lòng người như vậy, có thể là giả vờ sao?

“Anh đừng để bị cô ta lừa!” Nhận ra anh đang dao động, Triệu Vân An đánh xà tùy côn thượng (Ngụ ý: Xem xét thời cơ, thuận theo tình thế mà có những hàng động đúng đắn, khôn ngoan để đạt được mục đích). “Triệt, cô ta nhất định đã bịa ra rất nhiều lời dối trá mỹ miều phải không? Cô ta không phải là người phụ nữ đơn giản giống như trong tưởng tượng của anh đâu! Lúc trước đã có thể lừa anh đồng ý cưới cô ta, cho thấy cô ta nhất định là người rất có tâm cơ.”

Là như vậy thật sao?

Anh chớp mắt.”Vân An, em yêu tôi vì điều gì?”

“Anh!” Triệu Vân An thực hết chịu nổi giống như lắc lắc đầu. “Tại sao hôm nay anh luôn hỏi loại đề tài như thế này? Em không phải đã nói rõ rồi sao? Tình yêu thì không có lý lẻ nào cả!”

“Tình yêu dù cho không có lý do, chung quy cũng vẫn có thể lý giải được.” Anh bình tĩnh xem xét người phụ nữ không hệ biểu lộ cảm xúc nào ở trước mặt.

Nếu anh có từng yêu cô, chẳng lẽ lúc này đây khi đối mặt với cô, một chút cảm giác rung động cũng không có hay sao? Tất nhiên trước đây đã có lúc cô từng khiến cho anh rung động … nhưng cuối cùng là vì điều gì?

Vì vẻ đẹp của cô sao? Vì trí tuệ của cô? Hay là vì ánh mắt sáng ngời của cô, khóe môi nhè nhẹ mỉm cười?

Rốt cuộc là vì điều gì? Anh để tay lên ngực tự hỏi.

Nếu anh thật sự yêu cô, tại sao hôm nay anh chỉ cảm thấy thái độ gây hấn của cô khiến anh rất áp bách khó chịu? Vì sao khi anh nghe cô nói những lời như vậy, trong tim không nhịn được mơ hồ dâng lên một tia chán ghét?

“Tại sao em yêu anh, chẳng lẽ anh không hề nhớ một chút nào sao?” Triệu Vân An vươn tay nắm chặt bả vai anh. “Em vừa vào công ty, thì đã thích anh. Anh so với bất kỳ người đàn ông nào đều ưu tú hơn, nhưng không hề khoe khoang hào nhoáng. Anh làm việc gì cũng đến nơi đến chốn, thái độ làm việc luôn luôn nghiêm túc; Gia cảnh của anh không tốt, còn phải lo chăm sóc cho cô em gái, nhưng anh chưa từng có một câu than vãn nào. Anh rất nuông chìu em gái mình, mỗi lần nhìn thấy anh đối với cô ấy tốt như vậy, em liền thấy rất hâm mộ cũng vô cùng ghen tị. Em vẫn luôn hy vọng anh sẽ đối với em tốt như vậy.” Cô than thở.

“Tôi từng đối với em như vậy sao?” Anh lẳng lặng hỏi.

Cô đột nhiên khựng lại, đôi mắt sáng lóe lên một tia sáng khác lạ.”. . . . . . Sau này đương nhiên là như vậy, bởi vì anh yêu em mà!”

“Nếu tôi yêu em, nhưng lại đi kết hôn với người phụ nữ khác, em không cảm thấy là tôi không xứng đáng được em yêu sao?”

“Em …” cô nhất thời khó có thể phản bác lại.”Em đã nói rồi, anh là người có trái tim lương thiện. Anh cảm thấy mình nợ ân tình người ta quá sâu, nên đã nguyện ý hy sinh hạnh phúc chính mình.”

“Cũng kéo theo hy sinh hạnh phúc của em sao?” Anh cau mày. “Nếu như tôi yêu em, tại sao có thể thẳng thừng khiến cho em đau khổ như vậy?”

Triệu Vân An cứng họng không nói được câu nào.

“Nếu tôi đã từng ruồng bỏ em như vậy, thì tôi cũng không phải là người đàn ông xứng đáng với tình yêu của em. Em cũng nên quên tôi đi.” Anh nghiêm túc nhìn cô, đưa ra đề nghị lý trí đến mức làm cho Triệu Vân An phát điên.

“Em sẽ không bao giờ quên anh!” Tiếng nói của cô vang lên sắc nhọn.”Em yêu anh, em luôn yêu anh!”

Anh một từ cũng không nói, chỉ thâm trầm nhìn cô, trong đôi mắt sâu không dậy nổi một tia gợn sóng.

Cô đột nhiên cảm thấy như bị đổ sụp.”Vì sao anh lại không yêu tôi?! Người phụ nữ kia đến cuối cùng có điểm nào tốt hơn tôi? Tôi có điểm nào thua cô ta chứ? Tôi hận anh, Ôn Triệt, anh đúng là không có mắt! Anh làm sao có thể đối với tôi thờ ơ đến vậy?!”

Anh vẫn không nói lời nào.

Cô dùng sức đẩy anh làm cho anh thiếu chút nữa ngay cả người và xe đều ngã lăn ra mặt đất.

“Anh thật quá đáng! Từ nhỏ đến giờ, không có người đàn ông nào đối xử với tôi giống như anh, ai cũng muốn nâng niu tôi trong lòng bàn tay? Cũng chỉ mình anh là không để mắt đến tôi!” Cô khua tay cuồng loạn.”Đàn ông đeo đuổi tôi đầy cả một xe tải! Anh có biết không? Vì cái gì tôi vẫn cứ khăng khăng níu kéo anh chứ?!”

“Bình tỉnh một chút, Vân An. . . . . .”

“Tôi hận anh! Ôn Triệt.” Gương mặt cô tái mét nhìn chằm chằm vào anh. “Vì sao đến bây giờ anh cũng không chịu cho tôi một cơ hội? Đã hai năm rưỡi nay, tôi vẫn không có cách nào để quên được anh. Anh đối với tôi thật bất công mà!”

Thật bất công?

Ôn Triệt rùng mình, chập chờn trong trí nhớ, dường như nhớ ra cái gì, giống như trước đây ở một lúc nào đó cô cũng điên dại chỉ trích anh như vậy.

Là vào lúc nào chứ? Anh quyết tâm muốn nghĩ cho ra.

“. . . . . . Tôi hỏi lại anh một lần cuối cùng, anh rốt cuộc có chịu ly hôn với Tô Vũ Đồng hay không?” Triệu Vân An hung tợn ép hỏi anh.

“. . . . . .”

“Anh nói mau!”

Anh thở gấp, đầu bỗng nhiên đau đớn giống như bị bổ đôi.

“Tôi cảnh cáo anh, tôi sẽ không buông tay đâu! Người đàn ông mà tôi không có được, thì người phụ nữ khác cũng đừng mơ có được …”

Anh nhớ ra rồi! Ở mớ hỗn độn trong đầu Ôn Triệt vừa lóe lên một tia sáng.

Ngày hôm đó ở trên xe, cô cũng từng chua ngoa nói với anh như vậy.

Cô đặc biệt từ Tokyo về để gặp anh, anh lại nói với cô ta mình không hề có ý định ly hôn. Cô ta tức giận vì anh đã không yêu cô, tức giận khi thấy anh đối với cô một chút tình ý cũng không có, phẫn nộ đến mức điên cuồng phóng xe trên đường. Cho nên xe mới lao vào con đường dành cho người đi bộ…

Trời ơi! Đau đầu quá.

Ôn Triệt ôm lấy đầu đang mãnh liệt đau đớn, cố gắng mở to đôi mắt, nổ lực nhìn rõ mặt người phụ nữ trước mắt đang hướng vào anh gào thét.

Nhưng anh không thể nhìn thấy rõ ràng, đầu của anh rất đau, thị lực cũng không hiểu sao trở nên mơ hồ.

Triệu Vân An hoàn toàn không hề nhận thấy anh đang rất đau đớn, mà chỉ đắm chìm trong cảm xúc oán giận của mình. Anh nổ lực muốn di chuyển xe lăn.

Vũ Đồng, Vũ Đồng, em đang ở đâu?

Anh đau đến mức thở cũng không nổi, trong thâm tâm chỉ muốn nhìn thấy người phụ nữ đã làm trái tim mình rung động. Tuy rằng anh vẫn không biết đích xác mình có yêu cô hay không, nhưng mà anh vẫn rất muốn gặp cô ….

“Vũ Đồng.” Anh khàn giọng gọi, tiếng gọi xuất phát từ trái tim.

Sau đó, anh nhìn thấy cô.

Bóng dáng thướt tha xinh đẹp của cô, mơ hồ đi vào tầm mắt anh. Mặc dù anh chỉ có thể lờ mờ nhận thấy bóng dáng, nhưng anh biết đó là cô.

Anh đứng lên, cố chịu đựng những cơn đau đầu, kéo lê đôi chân bủn rủn của mình, từng bước từng bước một lảo đảo đi về phía cô.

Đúng vậy, chính là người phụ nữ này.

Tuy rằng mất đi ký ức đã từng yêu cô, nhưng trái tim của anh vẫn cố chấp hướng về cô.Trong nháy mắt, anh bỗng nhiên hiểu được, quan hệ của anh với cô bây giờ, so với tình yêu đơn thuần đã sâu sắc hơn, so với vận mệnh còn ảo diệu hơn.

Cô là người phụ nữ khiến anh vĩnh viễn luyến tiếc rời đi, vĩnh viễn, vĩnh viễn ….

“Vũ Đồng!”

“Triệt! Anh làm sao vậy? Anh không sao chứ?” Cô rất nhanh nhìn thấy anh, liền chạy vội lại ôm lấy anh.

Anh mỉm cười yếu ớt, ngã vào trong vòng tay của cô .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio