Lãnh Tình Nam Hậu Thật Ôn Nhu Trọng Sinh

chương 15: một cơ hội

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Vân Sương ra roi thúc ngựa dẫn dắt kỵ binh đuổi tới ngoại vi Bắc Đồng Quan, qua Bắc Đồng Quan chính là Minh thành. Theo như binh lính vừa tìm tòi nghiên cứu thuật lại thì tình hình bên trong Minh thành còn không mấy khả quan so với mong muốn. Rất nhiều Bắc quân đã chiếm lĩnh Minh thành, nhưng Cố Lâm mang theo mười vạn đại quân thì lại không rõ tung tích.

Tròn mười vạn binh mã, làm sao nói không thấy là không thấy được, vậy thì chỉ có một khả năng, lộ tuyến của mười vạn đại quân ngay từ đầu định hướng đã là sai. Theo như sự hiểu biết của Cố Vân Sương về Cố gia thì quân Cố gia từ trước đến nay không đánh trận khi còn chưa chuẩn bị. Xác định lộ tuyến của hành quân phía trước tuyệt đối là chính xác. Như vậy nói cách khác, có người cố ý mang theo đại quân đi sai hướng. Quân Cố gia đối với tình hình ở Bắc Cảnh cũng không nắm rõ, cho nên binh lính phía dưới tất nhiên sẽ cùng đi với quân tiên phong, bảo đánh thì đánh, bảo đình liền đình.

Ninh Tử Hàn vốn phái hai nhánh quân tiên phong chiếm giữ ở Bắc Đồng Quan, như vậy còn lại cũng chỉ có phó tướng của Cố Lâm. Hai phó tướng của Cố Lâm thì Cố Vân Sương vẫn tương đối hiểu rõ, hai người bọn họ đều đi theo Cố Lâm ngay từ đầu. Hơn nữa hai người này dũng khí thì có thừa nhưng trí tuệ lại không đủ. Tin chắc rằng bọn họ cũng không có biện pháp khiến mười vạn đại quân cứ như vậy cùng bọn họ đi theo một lộ tuyến sai.

Còn lại hiềm nghi lớn nhất, chính là người mà ba năm trước phụ thân mang từ U Châu đến. Người này tên là Vương Trí, tên đúng với người, người này rất thông minh, Cố Vân Sương có tiếp xúc với hắn một chút. Hai năm trước ở trận chiến đó nếu không có người này thì Cố Lâm có khả năng đã thua rồi. Cho nên Cố Vân Sương cũng thật sự không thể tin được Vương Trí này chính là nội gian. Nhưng không thể không nói người này là hiềm nghi lớn nhất, đầu tiên, hắn thực thông minh, làm quân sư của Cố Lâm lại là người có tham vọng lớn, thêm nữa là hắn đối xử với mọi người cũng coi như ân cần, hắn đủ điều kiện để khiến đại quân đều tin tưởng hắn. Hơn nữa, U Châu rất gần Bắc Bang, khả năng hắn cùng với người Bắc Bang thông đồng là vô cùng lớn.

Nghĩ đến đây, Cố Vân Sương liền nhíu nhíu mày. Chiến trường vốn là phong vân mạc biến, nếu có nội gian, hơn nữa nội gian này có chức vị cũng không nhỏ thì thật sự là một chuyện rất khó giải quyết.

Rất nhanh Cố Vân Sương liền đến nơi quân mình đang trú ở Bắc Đồng Quan. Cũng không nghĩ đến, chính mình thế nhưng lại bị quân lính đóng quân ở đấy ngăn cản không cho vào. Cố Vân Sương mày nhăn càng sâu. Nếu hai phó tướng ở liên này đều là người phương Bắc, chính mình thân cô thế cô, đừng nói đến tiêu diệt Bắc quân, chỉ sợ bình an cũng là chuyện không dễ dàng.

May mắn, thủ quân ngăn cản bọn họ chỉ là vì sợ bọn họ là quân địch cải trang tới. Nhưng chuyện khiến Cố Vân Sương dở khóc dở cười đó là khi y nói y là Cố Vân Sương, binh lính thủ vệ kia sống chết cũng không chịu tin, còn nói,“Ngươi muốn làm Hoàng Hậu đương triều ư, vậy thì ta đây chính là Hoàng Thượng.”

Ngay lúc này tả tiên phong Tôn Hổ đi ra,“Ai ở bên ngoài ồn ào thế?”

Tôn Hổ nhìn một cái liền nhận ra Cố Vân Sương, khi ấy Cố Vân Sương ở trên triều một phen nói ra những câu đó thật khiến người ta muốn quên cũng khó. Vừa thấy Cố Vân Sương, Tôn Hổ lập tức hành lễ nói,“Vi thần không biết Hoàng Hậu nương nương giá lâm, không có tiếp đón từ xa, mong Hoàng Hậu nương nương thứ tội.”

Thủ vệ vừa nghe thấy thế liền lập tức ngây ngẩn cả người, ai biết Hoàng Thượng sẽ phái Hoàng Hậu của mình tới đây để đánh nhau a. Nhưng thấy bộ dáng của tướng quân mình thì thủ vệ cũng ý thức được, mạng của mình có thể cũng bị mất ở nơi này rồi.

Ngay khi thủ vệ này chuẩn bị tự sát để tạ tội, Cố Vân Sương liền ngăn cản hắn,“Ta biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng người không biết là người vô tội, ta sẽ không trách tội ngươi. Ngươi cũng là hảo tâm, người không liên quan mà muốn ra vào quân doanh vốn là chức trách của thủ quân. Quốc nạn ập đến, điều ngươi cần làm là bảo vệ quốc gia, chứ không phải chỉ vì một câu mà phải hướng ta tạ tội.”

Thủ vệ nghe thấy mấy lời này mới thật sự là sợ ngây người, đường đường là Hoàng Hậu của toàn đất nước, thế nhưng lại dùng cách nói chuyện mềm nhẹ như thế để nói chuyện với hắn,“Đa tạ Hoàng Hậu nương nương đã khai ân không giết, thảo dân nhất định nhớ lời Hoàng Hậu nương nương dạy bảo, bảo vệ quốc gia.”

“Được rồi, ngươi đứng lên đi đã. Còn có, Tôn tướng quân, các vị tướng sĩ, về sau đừng gọi ta là Hoàng Hậu, ở bên ngoài đã là tướng quân, nào còn cái gì Hoàng Hậu, các ngươi gọi ta là Cố tướng quân cho dễ đi.” (Có Hoàng Hậu nào đáng yêu như thế này không? Rõ ràng là Hoàng Hậu xinh xinh mà lại đi đánh giặc đó quý vị =(((()

Tôn Hổ vừa nghe liền có chút khó xử,“Hoàng Hậu nương nương, lễ nghi không thể phế bỏ, nếu Hoàng Thượng biết thì rất có thể sẽ trách tội chúng ta.”

“Ngươi yên tâm, có ta ở đây, Hoàng Thượng sẽ không trách tội, huống chi Hoàng Thượng hằng ngày còn phải xử lí trăm công nghìn việc, sẽ không so đo mấy việc cỏn con này đâu.”

“Vâng, Cố tướng quân.” Tôn Hổ quy củ đáp.

Cố Vân Sương vừa lòng gật gật đầu.

Sau khi vào quân doanh, Tôn Hổ cùng Lưu Thiên liền hướng Cố Vân Sương cẩn thận báo cáo tình huống hiện tại. Nói thật, bọn họ cũng không nghĩ Ninh Tử Hàn thế nhưng sẽ lại để cho Cố Vân Sương xuất chinh. Một người đã hơn hai mươi tuổi, chẳng sợ y là đương triều Hoàng Hậu, chỉ sợ cũng khó có thể thu phục bọn họ. Tướng sĩ không phải người ưa văn thơ, sẽ không nghe lời nói của Cố Vân Sương, cái mà bọn họ quan tâm chỉ có kỹ năng đánh trận. Đây là sự thật chân chính, cùng thân phận địa vị vẫn luôn luôn không giống nhau.

Đương nhiên, Cố Vân Sương rất rõ ràng chuyện này, cho nên hiện tại y cần một cơ hội, một cơ hội đủ để cho toàn quân tướng sĩ tín nhiệm mình. Bằng không tâm không đủ, trận sẽ không thắng. Huống chi chính mình muốn tìm ra nội gian phía sau màn thì nhất định phải đoạt được nhân tâm. Bằng không cho dù có chứng cứ xác thực thì cũng chỉ sợ sẽ không làm cho người ta tin phục.

Mà hiện tại, cứu Cố Lâm cùng năm ngàn binh lính về cùng với việc mang được đại quân về chính là một cơ hội tốt nhất. Buổi chiều hôm đó, Cố Vân Sương liền phái Cố Thanh phân ảnh vệ bình thường thành hai bộ phận, một bộ phận đi truy tìm dấu tích của đại quân để lại, một bộ phận khác chính là đi xâm nhập doanh trại địch thăm dò tình hình, tìm ra nội gian. Việc này binh lính bình thường không làm được, ảnh vệ này là một cao thủ ảnh vệ của sư phụ Cố Vân Sương tên Vân Sơn, võ công dĩ nhiên sẽ không thấp. Hơn nữa những người như này tuyệt đối là người mà Cố Vân Sương có thể tin cậy.

Còn nhiệm vụ đi cứu phụ thân cùng thuộc hạ của mình thì Cố Vân Sương quyết định tự mình thực hiện.

“Tôn tướng quân, ngươi dẫn dắt năm ngàn binh lính mai phục bên cạnh Minh cốc, năm ngàn người này phải có một ngàn người phá vòng vây từ bên trong.”

“Tướng quân, mạt tướng không hiểu đây là ý gì?” Rất nhiều người cũng giống Tôn Hổ không hiểu Cố Vân Sương làm như vậy là có ý gì.

“Cái này ngươi không cần phải biết, ngươi chỉ cần nghe theo là được rồi.”

“Vâng, mạt tướng tuân mệnh.”

“Lưu tướng quân, ngươi dẫn dắt năm ngàn kỵ binh đánh giáp cả trước và sau, trang bị đinh sắt cho mỗi vó ngựa.”

Lưu Thiên tuy rằng cũng không hiểu Cố Vân Sương làm như vậy đến cùng là vì cái gì. Nhưng nhìn thần sắc Cố Vân Sương thì vẫn là ngoan ngoãn lĩnh mệnh.

“Trịnh tướng quân, mang theo một tiểu đội nhân mã, ở bên ngoài Minh cốc chuẩn bị thuốc nổ, ta muốn mấy Bắc Man tử này chết không toàn thây.” Trịnh Vũ là một thiên tướng nổi danh, tương đối dũng mãnh, nhưng cũng không phải dạng hữu dũng vô mưu.

Sau khi Cố Vân Sương sắp xếp đâu ra đó rồi mới nói với An Thanh,“An Thanh, lấy cho ta Tuyệt Âm.” Tuyệt Âm là cây đàn của Cố Vân Sương, âm sắc linh hoạt kì ảo, nếu đàn ở trong sơn cốc thì càng vọng rất xa.

Khe Minh cốc dễ thủ khó công, bên trong có rất nhiều động đá từ thời xa xưa, đây cũng là nguyên nhân khiến quân Bắc Man vẫn chậm chạp chưa tìm ra Cố Lâm. Hiện tại bắc Đồng Quan chỉ có hai vạn quân thủ hạ, bắc Đồng Quan không thể thất thủ, cho nên Cố Vân Sương có khả năng chỉ có thể điều đi một vạn mà thôi, mà quân địch ở Minh cốc lại có tận hơn năm vạn. Quân địch đã sớm định liệu được là chỉ cần bức tử Cố Lâm, quân đội Đại Hạ sẽ như rắn mất đầu, năm bè bảy mảng, đến lúc đó, đừng nói chỉ là Minh thành, toàn bộ mười sáu châu của U Vân sẽ đều dễ như trở bàn tay. Nhưng quân địch lại không biết, phía sau Cố Lâm, còn có một Cố Vân Sương.

Đây là một cơ hội rất tốt, quân địch không biết Cố Vân Sương, thậm chí sẽ nghĩ tuổi y còn nhỏ khinh thường. Lúc này đây nếu là thắng, như vậy địa vị Cố Vân Sương sẽ cao lên rất nhiều.

Buổi chiều hôm đó, Cố Vân Sương một thân bạch y, chỉ mang theo một mình An Thanh đi đến khe núi cao nhất của Minh cốc. Tuy rằng có vài vị tướng quân cực lực ngăn cản Cố Vân Sương một mình mạo hiểm, nhưng Cố Vân Sương vẫn rất kiên trì, những người đó lại không dám thật sự chống lại ý y, cho nên trước khi hoàng hôn mặt trời lặn, Cố Vân Sương liền đến đỉnh núi.

Thời điểm tiếng đàn linh hoạt kì ảo vang lên là lúc Bắc quân binh lính đang ăn cơm, vừa nghe thấy tiếng đàn hay như vậy, tất cả mọi người đều buông bát đũa nhìn về phía nơi phát ra thanh âm. Bạch y phiêu phiêu thiếu niên công tử, đón ánh sáng bạch dương sáng lạn, khiến người bên dưới nhìn đến hoa mắt.

“Công tử xinh đẹp này từ đâu tới a?”

“Không biết, hẳn là người Hạ quốc, nước chúng ta không có nam tử tuấn tú như vậy.”

“Tiếng đàn thật dễ nghe.”

“Nhanh lên ăn cơm đi, nói cái gì. Còn như vậy nữa là quân pháp xử trí đấy.” Người đang nói là con trai của đại tướng quân Thiết Mộc Hoành, cũng là người tiên phong xâm chiếm Hạ quốc lần này.

Thiết Mộc Hoành giáo huấn binh lính xong, lại kiềm chế không được hướng đến nơi phát ra tiếng đàn. Vừa nhìn thấy thì quả nhiên rất kinh ngạc.

Cố Vân Sương nhìn thấy biểu tình Thiết Mộc Hoành, liền biết con cá lớn này đã mắc câu. Cố Thanh đã cất công thăm dò về hắn ta, Thiết Mộc Hoành này, hữu dũng vô mưu, một chút cũng không có kế thừa trí tuệ của kỳ phụ Thiết Mộc Chân. Mà hắn có một khuyết điểm trí mạng, chính là rất háo sắc, hơn nữa còn là háo nam sắc. Tuy rằng Cố Vân Sương có cảm giác dùng mỹ nhân kế thật không vinh dự cho lắm, nhưng hiện tại với tình huống này thì cũng chỉ có thể như vậy. Chính là không biết nếu Ninh Tử Hàn biết chính mình vì để đạt được thắng lợi mà lại sử dụng chiêu này thì sẽ có biểu tình gì. Phỏng chừng sẽ giận dữ đi. (Sẽ cho em không đi được luôn chứ em lại dám để người khác thấy em xinh đẹp à? =))))

Cố Vân Sương thở dài một hơi, lại nghe thấy Thiết Mộc Hoành từ dưới nói vọng lên,“Không biết vị công tử này là người ở nơi nào?”

Nghe thấy thế, Cố Vân Sương còn chưa nói gì thì An Thanh bên cạnh đã mở miệng,“Công tử nhà ta, vì sao phải nói cho một thô nhân như ngươi?”

Rất rõ ràng, Thiết Mộc Hoành nghe thấy câu này thì rất giận, nhưng lại không chỉ trích An Thanh mà quay sang nói với Cố Vân Sương,“Vị công tử này nếu không tiện nói thì tại hạ cũng không miễn cưỡng, nơi này bất cứ lúc nào cũng sẽ có đánh nhau, nếu công tử không chê thì tại hạ nguyện ý bảo hộ công tử an toàn.” (Tổ sư thằng háo sắc, đi đánh giặc mà cũng thế này thì chết là đúng rồi =))) Lại còn tỏ ra dũng mãnh =)))))

Cố Vân Sương nghe xong cười cười, nụ cười này quả nhiên đã câu đi hồn phách của Thiết Mộc Hoành, trách không được Ninh Tử Hàn hay nói, nhìn thấy Cố Vân Sương tươi cười như vậy là bản thân sẽ không kìm chế được mà muốn y ngay tại chỗ,“Lời mời của các hạ tại hạ thật sự không tiện nhận lấy. Nhưng nếu các hạ nguyện ý, ta sẽ vì các hạ mà đánh thêm một khúc đàn, tạm thời biểu lộ xin lỗi.”

“Đương nhiên nguyện ý, tiếng đàn của công tử giống như thiên âm, khiến cho người ta có nghe thế nào cũng không đủ.”

Cố Vân Sương biết kế hoạch của mình đã thành công một phần. Chính mình dùng mỹ nhân kế để kéo dài thời gian, phân tán sự chú ý của Thiết Mộc Hoành, khiến cho Trịnh Vũ có thể chuẩn bị tốt thuốc nổ.

Vẫn là tiếng đàn êm tai, U Lan Khấp Lộ (), không thốt lên lời. Khiến binh lính bên dưới những người mà đã phải xa xứ để đến Minh thành cũng phải chảy nước mắt. Đến cả Thiết Mộc Hoành cũng không khỏi cảm động.

() U Lan Khấp Lộ: nguyên tác là 幽兰泣露, là một câu thơ của Hà Dương, tạm dịch là: hoa lan cũng phải rơi lệ đắng.

Lúc này An Thanh ở bên cạnh nói,“Chủ tử, không còn nhiều thời gian nữa, Tôn tướng quân đã mang người đến đây.”

Cố Vân Sương gật gật đầu, cuộc chiến thật sự cũng chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio