Lãnh Tình Nam Hậu Thật Ôn Nhu Trọng Sinh

chương 44: mây mưa (nghe cái tên chương này các bạn có thấy nóng người không? =)))))

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đợi cùng lắm là mười lăm phút, Tô Hoàn nói có thể.

Cố Vân Sương vội vàng mở vải thưa cho Ninh Tử Hàn, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Tô Hoàn ngược lại lại không cảm thấy gì, chung quy hắn đã xem qua hai lần rồi. Thế nhưng Ninh Tử Hàn và Cố Vân Sương lại thực sự bị chấn kinh. Miệng vết thương thoạt nhìn vô cùng dữ tợn cơ bản là đã khép lại, chỉ để lại một vết sẹo mờ mờ, Cố Vân Sương sờ sờ nơi Ninh Tử Hàn bị thương, thật cẩn thận hỏi,“Còn đau không?”

Ninh Tử Hàn lắc lắc đầu,“Không đau, này là thuốc gì vậy, như thế nào lại có hiệu quả đáng kinh ngạc như thế?”

Cố Vân Sương nói,“Đây là cành hoa ‘Ức vãng tích’.”

Trên mặt Ninh Tử Hàn nghi hoặc hiện rõ,“Đúng rồi, hai ngày nay có quá nhiều việc xảy ra, ta cũng chưa tới kịp hỏi ngươi là thất tâm cổ của ngươi được giải như thế nào vậy?”

Cố Vân Sương thấy vết thương của Ninh Tử Hàn đã tốt lên rất nhiều, liền bảo Tô Hoàn đi trước, còn việc này, để y giải thích cho Ninh Tử Hàn cũng được.

Đợi Tô Hoàn rời đi, Cố Vân Sương rót cho Tử Hàn một tách trà, lại tự rót cho mình một ly, Ninh Tử Hàn cười nói,“Ngươi đây là muốn giải thích cho ta sao? Hay ta bảo An Hỉ chuẩn bị cho ngươi một chiếc quạt, như vậy xem ra mới là tương đối hợp cách thức.”

Cố Vân Sương bĩu môi,“Ngươi có nghe hay không, không nghe thì ta đi vậy.”

“Được được được, ta nghe, sao có thể không nghe cơ chứ?”

Cố Vân Sương ngồi đối diện Ninh Tử Hàn, nói cho Ninh Tử Hàn nghe tất cả những gì mà Tô Hoàn đã nói với y.

Không như Cố Vân Sương dự đoán, sắc mặt của Ninh Tử Hàn vậy mà lại càng ngày càng trở nên không tốt, này cũng không thể trách Ninh Tử Hàn, hắn cùng Cố Vân Sương khổ sở mấy ngày nay toàn là do Dĩnh Tần ban tặng, bản thân hắn bị thương thì thôi đi, xem như là kiếp trước hắn thiếu Cố Vân Sương vậy, chính mình bị như vậy còn hơi có chút an tâm, khiến hắn có cảm giác tình yêu của hắn cùng Cố Vân Sương là bình đẳng, mà không phải vì báo đáp ân tình. Nhưng Cố Vân Sương, người mang thai, còn chịu táp vũ kiếm hai lần công kích, sau đó lại vì bản thân hắn bị thương mà y luôn không ngừng tự trách. Cố Vân Sương tuyệt đối là một người có việc gì cũng đều giấu trong lòng, tuy rằng bên ngoài không biểu hiện, nhưng trong ánh mắt y có tự trách cùng không an tâm cho Ninh Tử Hàn, sao có thể nhìn không ra.

Sắc mặt Ninh Tử Hàn băng lãnh,“Nói nhiều như vậy, Dĩnh Tần có thể là dư nghiệt của Tử Y giáo.”

Cố Vân Sương gật gật đầu,“Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên chuyện này người liên lụy đến tuyệt đối không chỉ có một Dĩnh Tần, chỉ sợ sẽ liên lụy ra rất nhiều quan hệ phía sau.”

Ninh Tử Hàn nói,“Cho nên, dĩnh tần tuyệt đối không thể chết được.”

“Ta đã sớm bảo Cố Ly nghiêm mật giám thị Dĩnh Tần, tuyệt đối không cho phép ả đi tự sát.” Cố Vân Sương nghĩ nghĩ, nói tiếp,“Nhưng ta vẫn không rõ, cái chuông mà Lăng Nhi cho ta, bên trong như thế nào lại có mầm hoa ‘Ức vãng tích’. Cô bé rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương bình thường, như thế nào lại có loài hoa trân quý như vậy.”

Ninh Tử Hàn lắc lắc đầu,“Này cũng là chỗ mà ta thấy khó hiểu, chẳng lẽ, ngay từ ban đầu chúng ta đã bị tính kế. Từ chuyện đi chơi ngày thất tịch, cho đến làm hoa đăng, gặp Lăng Nhi, thẳng đến khi sau này gặp chuyện.”

Cố Vân Sương chau mày,“Này cũng không phải không có khả năng, nhưng rốt cuộc là ai, thận trọng như vậy.”

Ninh Tử Hàn cũng cảm thấy rất kỳ quái, dựa theo kiếp trước mà nói, căn bản là chưa từng xảy ra chuyện như vậy, chính mình gặp chuyện tại Hàn Sơn kia, cuối cùng điều tra rõ cũng chỉ là một đám giang hồ sát thủ bị người nhờ vả, mà người này, chính là người mà năm đó tại Giang Nam đã từng đối đầu một lần. Bất quá người này và Tử Y giáo không có liên hệ gì, từ khi trọng sinh cho tới nay, tất cả mọi chuyện lại đều không nằm trong vòng tròn của những chuyện phát sinh ở kiếp trước kia, nói vậy là chuyện này không hề có quan hệ gì với người đó.

Cố Vân Sương cũng đang tự hỏi, thế nhưng không có đầu mối, nghĩ một chút vẫn không ra, trước tiên đành phải đem chuyện này ném sang một bên vậy, dù sao hai người đều không có vấn đề gì lớn, những chuyện này sớm muộn gì cũng lộ ra dấu vết, chi bằng lấy bất biến ứng vạn biến, nói không chừng sẽ thu được hiệu quả không tưởng.

Ý niệm như vậy vừa xuất hiện, Cố Vân Sương cũng không còn rối rắm nữa, thấy sắc mặt Ninh Tử Hàn còn xanh mét, y liền tinh tế cười cười nói,“Được rồi, thân thể ngươi vừa mới tốt lên một chút, trước tiên không cần nghĩ nhiều như vậy đâu, chuyện này nhất định sẽ tra ra manh mối.”

Trong đầu thật sự đã loạn thành một đoàn, Ninh Tử Hàn cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa, vừa mới thả lỏng một chút đã phát hiện chính mình đã rất đói bụng,“Ngươi có phải cũng chưa ăn cơm không?”

Cố Vân Sương gật gật đầu,“Bất quá ta đã phân phó ngự trù đi làm rồi, hiện tại hẳn là đã làm xong.”

Vừa dứt lời, ngoài cửa liền có nội thị đến báo nói ngọ thiện đã chuẩn bị tốt.

Cố Vân Sương để người đem đồ ăn vào, đợi đến khi cung nhân hầu hạ phân bố đồ ăn xong, Cố Vân Sương liền phất phất tay bảo bọn họ lui xuống, da mặt y không dày như Ninh Tử Hàn, ở trước mặt mọi người khanh khanh ta ta, cho dù mấy nội thị cung nhân kia sẽ không nói gì, nhưng chính mình chung quy là vẫn cần mặt mũi, không thể làm được loại chuyện này.

Ninh Tử Hàn tựa tiếu phi tiếu nhìn Cố Vân Sương đuổi mấy nội thị này đi, thầm nghĩ hoàng hậu nhà mình quả nhiên là thẹn thùng, bất quá y làm như vậy có phải là một loại mời gọi không? Nếu đúng là như vậy, thân làm phu quân, tất nhiên không thể khiến phu nhân thất vọng. Dù sao sau khi dùng ‘Ức vãng tích’ thần kì đã làm cho cơ thể hắn tráng kiện lên rồi, vậy thì…. ha ha.

Cố Vân Sương quay đầu, vừa muốn mời Ninh Tử Hàn lại ăn cơm, nhưng lại phát hiện trên giường sớm đã không có thân ảnh của người nọ. Còn chưa kịp định thần, Cố Vân Sương đã ngã vào một cái ôm ấm áp, nhìn người mặt đầy dương quang đang ôm lấy mình kia, Cố Vân Sương xa xăm thở dài,“Ngươi thật sự không tính đi ăn cơm à?”

Ninh Tử Hàn vô tội mở to hai mắt, nửa nghiêm túc, nửa trêu đùa,“Ta đã sớm nói qua, tú sắc khả cơm.”

Nói xong, không đợi Cố Vân Sương đồng ý hay không đồng ý, Ninh Tử Hàn đã trực tiếp hôn lên, ban đầu Vân Sương còn chống cự, nhưng sau đó liền dần dần thuận theo, thậm chí là có chút nghênh đón, một nụ hôn chấm dứt, Cố Vân Sương đã yếu đuối dựa vào lòng Ninh Tử Hàn.

Hai người nửa ôm nửa kéo nhau quấn quýt lên giường, xiêm y trút bỏ hoàn toàn, dưới thân là thân thể thương nhớ đã lâu, Ninh Tử Hàn đột nhiên cảm thấy bụng dấy lên một trận dục hỏa, Cố Vân Sương đương nhiên biết vật cứng rắn đang chỉa lên bụng mình là cái gì, y vốn không phải người coi trọng tình dục, nhưng sau khi đã nếm trải cảm giác ấy, thực tủy biết vị, thêm nữa bởi vì mang thai vốn mẫn cảm, cho nên rất nhanh cũng bị Ninh Tử Hàn chọc cho phát hỏa.

Một tiếng rên khó nhịn ngâm lên, lần xxx này còn tình sắc hơn bất cứ mọi lần nào trong quá khứ, Cố Vân Sương nằm trên người Ninh Tử Hàn cúi đầu thở hổn hển.

Ninh Tử Hàn tựa lưng vào gối mềm phía sau, năm ngón tay chụm lại thành cái lược, cẩn thận vuốt ve mái tóc đen có chút tán loạn của Cố Vân Sương.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, Ninh Tử Hàn liền ôm Cố Vân Sương đi tắm rửa, thời điểm chà người cho Vân Sương, Ninh Tử Hàn thiếu chút nữa thú tính đại phát lại muốn y thêm lần nữa, bất quá suy xét đến thân thể Cố Vân Sương, cũng liền không có đem loại ý tưởng này làm ra hành động.

Đợi đến khi thanh tẩy sạch sẽ, hai người mới ý thức được bọn họ từ buổi sáng đến bây giờ căn bản là không có ăn cơm, nhưng đồ ăn vừa rồi đã sớm lạnh lẽo.

Cố Vân Sương chuẩn bị tự mình đến Ngự Thiện phòng hâm nóng, Ninh Tử Hàn cũng muốn cùng đi, nhưng Cố Vân Sương không đồng ý, Ninh Tử Hàn liền nói là muốn ăn đồ ăn nóng sốt ngay.

Cố Vân Sương thở dài một hơi,“Ngươi mà đi, vậy thì vài ngự trù kia nhất định sẽ khẩn trương, còn làm sao nổi đồ ăn a.”

Ninh Tử Hàn nhíu nhíu khóe mắt,“Ngươi đi bọn họ liền không khẩn trương sao?”

Cố Vân Sương hơi có chút kiêu ngạo nói,“Đúng vậy, ta không có cái giá a.”

Ninh Tử Hàn bĩu môi,“Đó là do bọn họ không biết ngươi, ngươi mà hung dữ lên thì ai cũng không đọ lại được.”

Cố Vân Sương tựa tiếu phi tiếu nhìn Ninh Tử Hàn,“Ngươi thật sự muốn cho bọn họ hiểu ta ư?”

Ninh Tử Hàn vỗ trán, hoàng hậu của hắn thật là càng ngày càng thích nói đùa,“Ta mặc kệ, ta muốn đi.”

Cố Vân Sương thở dài, Hoàng Thượng của y thật là càng ngày càng giống tiểu hài tử, hiện tại hắn lại còn làm nũng.

“Đượ,c được, ta cho ngươi đi theo là được rồi chứ gì.”

Ninh Tử Hàn lập tức cười mi nhãn cong cong.

Hai người là ngầm đến Ngự Thiện phòng, cũng không có vào phòng chính của Ngự Thiện phòng, mà là đi tới phòng bên hông, nhưng khi hai người vừa tiến vào, Cố Vân Sương tinh mắt đã phát hiện ra ở góc phòng có một tiểu đầu bếp đang bỏ một thứ bột trắng vào trong nồi.

Không chút chần chờ, Cố Vân Sương liền cầm ngay lấy một khối đá nhỏ phi tới đầu tiểu đầu bếp, thấy vậy tiểu đầu bếp kia liền quay đầu, ánh mắt sắc bén, thấy là Hoàng Thượng cùng hoàng hậu lập tức quỳ xuống nói,“Hoàng Thượng vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế.”

Ninh Tử Hàn vốn dĩ không có chú ý, cho tới khi Vân Sương ra tay mới phát hiện tiểu thái giám này có mưu đồ gây rối.

Nghe tiểu đầu bếp này thỉnh an, Ninh Tử Hàn cười lạnh một tiếng,“Nếu trong cung còn có một đầu bếp như ngươi, vậy thì trẫm cùng hoàng hậu như thế nào có thể thiên tuế vạn tuế được?”

Cố Vân Sương ngữ khí cũng trở nên sắc bén,“Nói, vừa rồi bỏ vào nồi rốt cuộc là cái gì?”

Tiểu đầu bếp kia mặt không đổi sắc,“Hồi bẩm Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương, này chỉ là dược thiện phổ thông.

Cố Vân Sương nheo mắt,“Ngươi cho rằng bản cung cùng Hoàng Thượng là đồ ngu sao?”

Ninh Tử Hàn không tiếp tục cùng tiểu đầu bếp này đôi co, trực tiếp quay đầu nói với An Hỉ,“Đi, gọi người phụ trách nhân sự của Ngự Thiện phòng tới đây, còn nữa, nhân tiện kêu Tô Hoàn đến Ngự Thiện phòng.”

An Hỉ vâng mệnh lui xuống, bản thân thì đi tìm quản lí Ngự Thiện phòng, lại sai một tên thái giám đứng gần nhất đi mời Tô thái y tới, tiểu thái giám này vốn không phải thái giám hầu hạ trước mặt, do An Hỉ nhìn hắn tay chân lanh lẹ,người lại lanh lợi, liền đem hắn điều đến bên cạnh mình.

Vị quản lí phòng bếp kia vừa nghe là nội giám tổng quản An Hỉ tự mình đến, trong lòng hiểu rõ nhất định là do Hoàng Thượng truyền triệu, cho nên không đợi An Hỉ nói chuyện mà liền trực tiếp cùng An Hỉ tới phòng bếp bên hông.

Người này quản lí tại Ngự Thiện phòng đã được hai mươi năm, nhìn thấy Hoàng Thượng hoàng hậu song song xuất hiện tại Ngự Thiện phòng cũng không có bối rối, chỉ hành lễ.

Ninh Tử Hàn cũng không dài dòng vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề,“Tiểu đầu bếp này là ai? Từ đâu đến?”

Quản lí cẩn thận đánh giá một phen tiểu đầu bếp kia,“Hồi bẩm Hoàng Thượng, tiểu đầu bếp tên gọi Nguyên Lâm, vài ngày trước mới đến Ngự Thiện phòng, cho nên nô tài chỉ sắp xếp cho hắn xắc chút dược.”

Cố Vân Sương hỏi tiếp,“Tử sa trong nồi này là cho ai?”

Quản lí nhìn nồi thuốc còn đang bắc trên bếp lửa,“Hồi hoàng hậu nương nương, đây là dược thiện cho Thái Hậu nương nương.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio