Long Liên nghe vậy, chau mày, nói: "Cô nương đây là muốn qua cầu rút ván sao?."
Sở Kiều Linh nhàn nhạt nói : "Bổn cô nương căn bản không cần qua sông, làm sao cần rút ván ."
Long Liên nghe Sở Kiều Linh như vậy nói, chẳng những không có tức giận , ngược lại càng thêm cảm thấy hứng thú nói: "Nga, bổn hoàng tử không phải ý này ."
Sở Kiều Linh hiếm khi giải thích, giọng điệu tràn ngập tự tin và cô độc:
“Văn đại nhân vừa không chiếm lí, cũng không phải là người có võ nghệ cao cường, kia bổn cô nương tại sao muốn người giúp?"
Long Liên tự nhiên nghe ra Sở Kiều Linh trong lời nói có ý tứ, lúc trước Sở Kiều Linh ra tay đánh Văn Tử, Long Liên ở trên lầu nhìn xem nhất thanh nhị sở, nhìn ra được Sở Kiều Linh thân thủ bất phàm, liền biết trước mặt mình vị cô nương này tất nhiên không đơn giản.
Long Liên quyết định không dây dưa tiếp vấn đề này nữa, lấy lui mà cầu tiến nói với sở Kiều Linh: "Nếu cô nương nói bổn hoàng tử xen vào việc của người khác,ta liền là người xen vào việc của người khác , như thế cô nương có thể cho ta biết phương danh quý tính không."
Sở Kiều Linh biết lần này không gặp khó dễ cũng vì có Long Liên , lên liền đáp lại "Kiều Linh."
Long Liên không nghĩ tới Sở Kiều Linh nói cho bản thân biết tên của nàng, trong lòng một trận vui vẻ.
Nguyên bản Long Liên còn có thật nhiều vấn đề muốn hỏi Sở Kiều Linh, như là cô nương từ đâu tới đây? Nghỉ chân nơi nào trong kinh thành? Trong kinh thành có ai là thân nhân ? Nhưng hắn nhìn Sở Kiều Linh rõ ràng không mấy mặn mà với hắn , lời muốn nói ra lại nuốt trở vào bụng
Sở Kiều Linh thấy Long Liên vẫn như cũ ngồi yên nhìn bản thân mình , một điểm ý tứ muốn rời đi đều không có, liền lấy từ trong lòng bàn tay một ít bạc vụn đặt trên bàn, đứng dậy hướng lầu ba đi đến.
Duyệt lâu , lầu hai là nhã các, lầu ba là khách phòng. Tiểu nhị thấy Sở Kiều Linh hướng phòng khách mà đi, vội vàng tiến lên dẫn đường.
Long Liên nhìn Sở Kiều Linh bóng dáng rời đi , trong lòng có chút buồn bực, không nói một tiếng bước đi , bổn hoàng tử không có sức hấp dẫn nào sao? Nàng đúng là khác biệt với mọi người.
Theo sau, Long Liên đứng dậy đi tới Nhã các.
Lúc này trời đã tối , tiểu nhị dẫn Sở Kiều Linh vào phòng thượng đẳng, liền lui xuống.
Sở Kiều Linh đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn trên đường từng nhóm tiểu thương đang thắp đèn lồng , buôn bán diễn ra tấp, đèn lồng lấm tấm nhiều điểm ánh sáng, có vẻ một mảnh yên
tĩnh, nhưng Sở Kiều Linh trong lòng không thể nào bình tĩnh được, rất muốn đi xem cha mẹ sinh ra mình sau mười hai năm không gặp giờ như thế nào ?
Lập tức, Sở Kiều Linh thả người nhảy ra ngoài cửa sổ, nhẹ chút mũi chân hướng Thừa tướng phủ mà đi.
Với công phu của nàng , Chỉ trong chốc lát, Sở Kiều Linh đã đi tới ngoài Thừa tướng phủ, xoay người phóng qua tường vây, đi đến bên ngoài một gian phòng vẫn còn sáng đèn , liền nghe thấy vài tiếng ho khan.
Một người nam nhân thanh âm vội vàng vang lên"Tích nhi, lại không thoải mái,”
Sở Kiều Linh nghe ra đây là tiếng của phụ thân Cốc Thâm Chi, tuy rằng đã trải qua mười hai năm nhưng thanh âm vẫn dẫn theo một tia rất nặng, nhưng vẫn như cũ ôn nhuận lòng người.
Mẫu thân Dung Tích thanh âm lại truyền ra, lộ một tia hy vọng xa vời , một tia khẩn cầu. "Phu quân, ngươi nói xem Linh nhi của chúng ta có phải vẫn còn sống?"
Cốc Thâm Chi thanh âm lộ ra một tia trách cứ và bất đắc dĩ.
"Tích nhi, lại nghĩ đến Linh nhi ? cứ như vây , thân thể của nàng sao mà tốt lên được “
Dung Tích nghẹn ngào nói."Phu quân, ta hiện tại thật muốn chết , như vậy ta có thể nhìn thấy Linh nhi của ta ."
Cốc Thâm Chi thống khổ nói. "tại sao lại nói như vậy , ngươi muốn cho ta cùng Dung Nhân lại phải chịu cảnh sinh ly tử biệt sao “
Lập tức, mẫu thân Dung Tích đè nén tiếng khóc , nhưng sở kiều linh vẫn có thể nghe được , nàng không nghĩ tới của nàng "Tử" sẽ làm cho cha mẹ của mình thống khổ như vậy