Edit: Mint Mun
Sở Kiều Linh thật không ngờ Mục Thiếu Thần lại đột nhiên bắt lấy cổ tay nàng, hơn nữa rất là dùng sức, giống như sợ nàng chạy mất.
"Thần Vương, đây là ý gì?" Sở Kiều Linh không sử dụng nội lực để tránh thoát.
Mục Thiếu Thần nghe giọng điệu lạnh nhạt của Sở Kiều Linh, trong giọng nói lộ ra rõ ràng xa cách, điều này khiến cho lòng Mục Thiếu Thần rối lên, hướng Sở Kiều Linh nói: "Ta từng nói với lòng mình, nếu như nhìn thấy nàng lần nữa, sẽ không để cho nàng rời đi."
Giọng nói của hắn nghe lạnh lùng nhưng lại mang theo tia cố chấp cùng kiên định.
Sở Kiều Linh nhìn Mục Thiếu Thần, lại một lần nữa bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách gần như thế.
Trong sâu thẳm đôi mắt đen láy của Mục Thiếu Thần nàng nhìn thấy được bóng dáng của chính bản thân mình trong đó tâm bất giác run rẩy một chút.
Nàng đương nhiên biết Mục Thiếu Thần nói lần trước chính là hai năm trước ở Nam Lâm thái bình bên hồ, nàng bị Mục Thiếu Thần thấy được hình dáng, Mục Thiếu Thần để cho thị vệ đi theo nàng, cuối cùng bị nàng cắt đuôi.
Nàng không muốn đi đoán Mục Thiếu Thần lúc trước vì sao làm như vậy, nhưng lúc này Mục Thiếu Thần tựa hồ đã nói cho nàng hắn lúc trước chính là như này!
Lúc này liền nghe thấy Cốc Dung lớn tiếng nói: "Buông ra nàng." Muội muội rõ ràng có võ, vì sao không lấy nội lực đánh văng hắn ra, Cốc Dung khó hiểu.
Mục Thiếu Thần cũng không để ý đến Cốc Dung, vẫn như cũ cầm lấy Sở Kiều Linh không tha.
Cốc Dung thấy vậy, nhất thời nổi giận, nói: "Đường đường Nam Lâm vương gia, đường xa mà đến, vì cường..."
"Dung ca ca." Sở Kiều Linh ra tiếng ngăn cản Cốc Dung sắp sửa nói ra lời nói, nàng đương nhiên biết ca ca là ở giúp nàng, nhưng ngay trước mặt Thừa Kiền Đế miệng không chừng mực vũ nhục Nam Lâm vương gia, Thừa Kiền Đế nếu trách tội xuống dưới, ca ca chỉ sợ khó thoát khỏi tội, mà phụ thân cũng sẽ đã bị liên lụy, như thế mất nhiều hơn được.
Cốc Dung oán hận trừng mắt nhìn Mục Thiếu Thần, hắn đương nhiên biết muội muội là vì tốt cho hắn, liền không thèm nhắc lại.
Cốc Thâm Ý thấy vậy, tiến lên hướng Mục Thiếu Thần chắp tay nói: "Nếu vương gia xa đến mà đến, là vì trao đổi quốc sự, còn thỉnh vương gia trước thả Sở tiểu thư, rồi cùng hoàng thượng tiến cung."
"Thừa tướng yên tâm, bổn vương không trì hoãn nhiều thời gian, chính là muốn cùng Tiểu Kiều nói một chút." Mục Thiếu Thần cũng bỏ qua ý tứ của Cốc Thừa tướng , nghe nói Cốc Thừa tướng xưng hô nàng là Sở tiểu thư, liền đoán ra nàng chính là sở tướng quân chi nữ Sở Kiều Linh.
Sở Kiều Linh nghe được Mục Thiếu Thần đối bản thân xưng hô, lông mi xinh đẹp liền kích động run rẩy, tựa hồ bản thân đối với xưng hô này một chút cũng không phản cảm.
Lạc Băng Hàn cảm thấy Mục Thiếu Thần đối Sở Kiều Linh nhất định đã động tâm, nghe bọn họ đối thoại, Sở Kiều Linh cùng hắn cũng không có tia khó chịu, nghĩ vậy, Lạc Băng Hàn tiến lên đối Mục Thiếu Thần nói:
"Bổn vương nghe thấy Thần Vương võ nghệ siêu quần, sớm muốn cùng vương gia luận bàn một chút, bổn vương thấy hôm nay cơ hội khó được, xin mời vương gia chỉ giáo một hai." Nói xong, liền xuất chưởng hướng Mục Thiếu Thần trước ngực đánh đi.
Mục Thiếu Thần vừa muốn vẫy tay đi chắn, liền gặp Sở Kiều Linh đã xuất thủ chặn Lạc Băng Hàn , nói: "Tần vương, cái này bản thân ta tự có thể giải quyết."
Sở Kiều Linh mặc kệ Lạc Băng Hàn có phải không phải xuất phát từ tâm lý muốn báo ân nên phải giúp nàng, nhưng nàng biết nếu là hắn thực cùng Mục Thiếu Thần động thủ, mặc kệ thắng thua như thế nào, nàng sẽ phải gánh trên lưng một cái tội danh hồng nhan họa thủy, Thừa Kiền Đế liền sẽ thừa cơ trị tội của nàng.
Lạc Băng Hàn thấy Sở Kiều Linh ngăn cản, trong lòng tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn thu hồi tay, đứng ở một bên.
Sở Kiều Linh lại nhìn về phía Mục Thiếu Thần, lạnh nhạt cười, nói: "Thần Vương, chúng ta làm một cái điều kiện, như thế nào?"
Sở Kiều Linh cười, phảng phất một trận gió mát, nháy mắt mang tâm trạng vội vàng bất an của Mục Thiếu Thần biến mất, con ngươi đen yên lặng nhìn Sở Kiều Linh nói: "Điều kiện gì?"