Mục Thiếu Thần nhìn thấy Sở Kiều Linh đứng dậy muốn đi ra ngoài, vội vàng đứng lên, thân hình chợt lóe, liền chắn lại phía trước Sở Kiều Linh.
“Tránh ra.”
Lúc này Sở Kiều Linh có chút phiền muộn trong lòng, nàng không muốn biết hành vi này nọ của Mục Thiếu Thần là vì nguyên nhân gì, nàng chỉ nghĩ muốn đi khỏi viện các này, rời khỏi tầm mắt của Mục Thiếu Thần.
Sở Kiều Linh chớp mắt lạnh lùng khiến Mục Thiếu Thần trong lòng cảm thấy đau đớn, kinh ngạc nhìn Sở Kiều Linh, khẽ lầm bầm lầu bầu, nói:
“Nàng không muốn thấy ta đến vậy sao?”
Mục Thiếu Thần bất đắt dĩ ủy khuất nói ra lòng mình, khiến Sở Kiều Linh tâm không tự giác run rẩy một chút, nhưng nàng không nghĩ đến việc quan tâm nó, trước mặt Mục Thiếu Thần nói:
“Kiều Linh cùng Vương gia cũng không quen biết, không nên khách sáo vì sẽ rất rắc rối.”
“Nếu không khách sáo, vậy lại đây uống ly trà đi, huống chi nàng đáp ứng ta một yêu cầu còn chưa thực hiện mà.”
Mục Thiếu Thần tránh nặng tìm nhẹ nói, hắn không nghĩ sẽ đánh mất đi cơ hội khó có được như thế.
Mục Thiếu Thần nói xong, liền quay lại chỗ ngồi, ngồi xuống uống trà.
Sở Kiều Linh thấy Mục Thiếu Thần đã nhân nhượng, cũng nhanh chóng trở lại chỗ ngồi.
Mục Thiếu Thần vì Sở Kiều Linh rót thêm ly trà, Sở Kiều Linh cũng không khách khí, bưng lên uống ngay.
Lúc này không khí thoang thoảng lại quay lại điểm bắt đầu, Duẫn Băng ở bên ngoài nhẹ nhàng thở ra.
“Tiểu Kiều, nàng đã nói dù ta đưa ra yêu cầu gì nàng đều đáp ứng đúng không?”
Mục Thiếu Thần nhấp một ngụm trà nói.
“Không phải vừa nói rồi sao?”
Sở Kiều Linh không đáp ngược lại hỏi.
Nghe vậy, Mục Thiếu Thần kinh ngạc:
“Khi nào chứ, sao ta không biết?”
“Thì ngài vừa mới bảo ta ở lại uống trà, ta quay lại ngồi xuống rồi, không phải đó là đáp ứng ngài còn gì?”
Sở Kiều Linh giải thích nói.
“Như vậy cũng là yêu cầu sao? Tiểu Kiều, nàng thật gian xảo.”
Mục Thiếu Thần nhè nhẹ mang theo ý cười nói ra.
Sở Kiều Linh nhíu mày, nói:
“Ngài không nên chối dù đó chỉ là một yêu cầu nhỏ thì cũng là yêu cầu rồi, nói cách khác, một con hổ cái sinh ra hổ con thì ngài cũng không thể nào nói nó không phải là hổ.”
Mục Thiếu Thần nghe vậy cười lên một tiếng, rõ ràng Sở Kiều Linh là già mồm át lẽ phải, nhưng hắn lại không tìm ra lý do phản bác.
Sở Kiều Linh đã sớm biết bộ dạng Mục Thiếu Thần tuấn mỹ phi phàm, luôn mang trên mặt khuôn mặt băng lãnh thì cũng không thể nào che dấu đi hình thái tiên nhân của hắn, nhưng lúc này thời điểm khi hắn không chút nào che dấu nụ cười, dung nhan càng liễm diễm kinh người, phảng phất khối băng ngàn năm bao trùm thất thải hà quang, xa hoa, diễm lệ vô cùng. {Sorry, ta không biết tả dáng đâu ~.~}
Duẫn Băng ở bên ngoài nghe thấy tiếng cười của Mục Thiếu Thần, kinh dị vô cùng, thì ra gia cũng biết cười, bản thân trước giờ lại chưa từng thấy qua.
Một lát sau, Mục Thiếu Thần vẫn như cũ dương khóe miệng đối Sở Kiều Linh nói:
“Không thể tưởng được Tiểu Kiều nhanh mồm nhanh miệng như thế, ta cảm thấy không bằng.”
Sở Kiều Linh khóe mắt chứa ý cười, bản thân rõ ràng hiểu rõ lòng Mục Thiếu Thần, mà hắn lại dễ dàng buông tha bản thân, việc này nàng không nghĩ đến.
“Một khi đã như vậy, ta có thể đi rồi chứ?”
Sở Kiều Linh nhìn Mục Thiếu Thần nói.
Mục Thiếu Thần nghe vậy thu lại nụ cười, một mặt nghiêm cẩn đối với Sở Kiều Linh nói:
“Tiểu Kiều, qua sự việc hôm nay, chúng ta có thể tính là quen biết?”
“Tính.”
Sở Kiều Linh suy tư thêm chốc lát rồi nói, nhìn ánh mắt mong đợi của Mục Thiếu Thần, nàng không đành lòng phản bác ý của hắn.
Nghe vậy, Mục Thiếu Thần khóe miệng gợi lên, cuối cùng đã thành công bước đầu tiên.
Mục Thiếu Thần biết nếu hắn muốn chiếm được tâm của Sở Kiều Linh thì vẫn còn một quãng đường dài phải đi, nhưng bất luận phát sinh chuyện gì, bồi ở bên người nàng chỉ có thể là hắn, Mục Thiếu Thần.
Sở Kiều Linh đương nhiên không biết trong lòng Mục Thiếu Thần suy nghĩ cái gì, nhưng nàng cũng không muốn biết, trực giác nói cho nàng biết, vẫn là không biết sẽ tốt hơn.