Mục Thiếu Thần cùng Sở Kiều Linh dạo bước ở ngoài thành, đột nhiên vẻ mặt Mục Thiếu Thần căng thẳng, mà khóe miệng Sở Kiều Linh lại ngoắc ngoắc.
Lúc này, gió thổi đến hai rừng cây Toa Toa vang vọng bên đường, chim nhỏ tình cờ trong rừng cây đập cánh bay đi, kèm theo tiếng hót vang, sau đó hoàn toàn yên tĩnh.
“Nếu nhóm các hạ đã tới, sao còn không hiện thân đi?” Mục Thiếu Thần ngừng bước quay về lại hướng rừng cây, Sở Kiều Linh cũng dừng bước.
Một lát sau, trong rừng vẫn hoàn toàn tĩnh mịch, giống như vốn không hề có người.
Mắt phượng Mục Thiếu Thần che giấu sắc bén nói: “Có dũng khí đến đây sao còn không dám hiện thân? Đúng là một đám chuột nhắt.”
“Không phải là uy danh Vương gia truyền xa, trước mặt ngươi bọn họ liền như một đám chuột nhắt trốn đông trốn tây, sợ mà lộ ra thì đầu sẽ một nơi còn thân một nẻo sao.” Sở Kiều Linh nhàn nhạt mở miệng, trong lời nói dường nhưng còn kèm theo trêu chọc.
Mục Thiếu Thần nghe vậy bật cười ha ha, trong nháy mắt băng sương trong mắt hòa tan, nhìn Sở Kiều Linh nói: “Ta đâu có nổi danh như vậy?”
“Đương nhiên rồi, nếu không tối hôm qua bọn họ thấy ngươi sao phải nhanh chân chạy trốn, đêm nay lại sợ đầu sợ đuôi mà không dám ra đây?” Từ lâu Sở Kiều Linh đã biết người trong rừng lúc này chính là người hôm qua muốn bắt nàng.
“Vậy ở trong lòng nàng ta có hình dáng như thế nào?” Mục Thiếu Thần muốn hỏi ra tiếng lòng của Sở Kiều Linh.
“Ngưu bì đường.” Sở Kiều Linh suy tư thêm một chút rồi nói. | Ngoz: Các nàng có ai biết đó là gì thì cho ta biết nhé, ta chỉ là người edit thiếu kiến thức.
“Đó là vật gì?” Mục Thiếu Thần chưa từng nghe nói, không hiểu hỏi.
Nhìn thấy vẻ mặt suy nghĩ ngu muội không rõ của Mục Thiếu Thần, Sở Kiều Linh không khỏi bật cười.
Tuy rằng tiếng cười của Sở Kiều Linh rất ngắn ngủi, nhưng cũng như một trận gió xuân thổi qua nội tâm của Mục Thiếu Thần, khiến trong lòng hắn nháy mắt trăm hoa nở rộ, bỗng nhiên bầu không khí quỷ dị vừa nãy trở nên vô cùng nhu hòa.
“Tiểu Kiều, ngưu bì đường rốt cục là thứ gì vậy?” Mục Thiếu Thần thấy Sở Kiều cười không đáp, tiếp tục truy hỏi.
“Là một loại kẹo.” Sở Kiều Linh bắt đầu lừa gạt Mục Thiếu Thần.
“Kia liên quan gì tới ta?” Mục Thiếu Thần khẳng định cảm thấy có hàm nghĩa gì đó.
“Bổn cô nương cảm thấy vẫn là Vương gia không biết thì tốt hơn, nếu không sẽ ảnh hưởng hình tượng của Vương gia.” Đôi mắt đen của Sở Kiều Linh nhìn rừng cây, hối hận trong lòng, sao phải đề cập với hắn ngưu bì đường làm gì.
Trong rừng cây vẫn không có chút động tĩnh nào.
“Bổn vương không sợ hình tượng ảnh hưởng, vẫn muốn biết đáp án.” Mục Thiếu Thần vẫn đuổi sát không buông như cũ.
Sở Kiều Linh nhìn Mục Thiếu Thần ép sát từng bước, thầm nghĩ, gọi ngươi là ngưu bì đường đúng là hợp hình tượng.
Mục Thiếu Thần thấy Sở Kiều Linh lại nhìn rừng cây không trả lời, liền không truy hỏi nữa, đối với Sở Kiều Linh nói: “Nếu nàng không muốn nói vậy thì thôi, bọn họ đã đi rồi, chúng ta cũng đi thôi.”
“Ta nói bọn họ vẫn chưa đi, ngươi có tin hay không?” Đột nhiên Sở Kiều Linh nói.
“Có thể đúng như lời nàng nói, bọn họ còn ở bên trong, nhưng bọn họ không ra, ta sẽ không để cho nàng vào.” Lập tức Mục Thiếu Thần biểu hiện thái độ.
Nếu bọn họ có thể chịu nổi châm biếm của hắn cùng Sở Kiều Linh mà không hiện thân, chỉ sợ là muốn dụ bọn họ đi vào, chuẩn bị cạm bẫy đợi bọn họ, đương nhiên hắn không thể để Sở Kiều Linh mạo hiểm, muốn đi cũng là hắn đi.
Mục Thiếu Thần thấy Sở Kiều Linh vẫn trầm tư không nói, dường như muốn tìm tòi sự thật, liền nói tiếp: “Nàng hãy ở ngay đây, ta sẽ đi gặp bọn họ.”
Mục Thiếu Thần nói xong nhanh chóng đi vào trong rừng, Sở Kiều Linh thấy thế, theo bản năng đưa tay kéo tay hắn, nói: “Quên đi, chúng ta trở về thôi.”
Mục Thiếu Thần nhìn thấy động tác của Sở Kiều Linh trong mắt hiện lên ý cười, mà Sở Kiều Linh lại vội vàng buông tay ra, âm thầm ảo não, đầu tiên xoay người đi về phía trước, còn Mục Thiếu Thần thì lại nhanh chóng đuổi theo.