Ánh mắt Mộc Thư Đồng lộ ra ngây ngốc nhìn Chu Ý Nhiên nàng, nước mắt giống như đại hồng thủy trào ra không ngừng. Mới vừa rồi nhắm mắt lại, giấc mơ đó lại trở về trong đầu. Trong mơ bóng dáng đó không ngừng đuổi theo gọi cô " bảo bối ", vậy mà trong lòng cô lại có một giọng nói không ngừng thúc giục cô chạy nhanh, không nên quay đầu lại. Nhưng mà mỗi một bước đi, trong lòng liền truyền tới một trận đau đớn, cô không nhịn được chợt xoay người, rốt cục thì thấy rõ bóng dáng đó, rốt cục cũng thấy gương mặt đó, người đó chính là người đang ở ngay bên cạnh cô đây. Nước mắt nhất thời mãnh liệt chảy ra, thật vất vả mới mở mắt, điều duy nhất muốn làm chính là ôm Chu Ý Nhiên nàng vào trong ngực, sẽ không để cho nàng chạy đuổi theo mình nữa. Bộ dáng kia của nàng triệt để làm tâm cô rất đau.
" Nhiên, người ở trong giấc mơ kia chính là chị. Chị vẫn luôn gọi em, vẫn luôn đuổi theo em, mà em lại không thể quay đầu lại ... " - Mộc Thư Đồng đưa tay kéo Chu Ý Nhiên nàng vào trong ngực ôm thật chặt, tiếng khóc bất tri bất giác lớn hẳn.
Chu Ý Nhiên nàng hoàn toàn bối rối, nàng không biết người trước mặt như thế nào, nhưng mà trong lòng vừa kích động vừa sợ khiến cả người cũng rối loạn. Nàng nhẹ nhàng từ trong ngực cô thoát ra, cầm khăn giấy lau đi một chút nước mắt trên mặt cô, ôn nhu hỏi: " Đồng Đồng đầu heo, có phải em mơ thấy ác mộng hay không? Hay là chỗ nào không thoải mái? ".
" Nhiên, đầu em rất đau, thật sự rất đau nhưng mà trong cơn đau này em đã nhìn thấy chị. Em sẽ không bỏ lại chị, cũng sẽ không bỏ lại con của chúng ta " - Mộc Thư Đồng chỉ cảm thấy đôi mắt mình dường như đang mờ dần đi, thế nhưng gương mặt lại rõ ràng xuất hiện trong chớp nhoáng, trong đầu cô lập tức hò hét loạn lên, các dây thần kinh căng ra nhức nhối. Xem ra mẹ cô nói không sai, không thể nhớ lại chuyện lúc trước nếu không hiện tượng đầu đau như búa bổ sẽ không ngừng lặp lại, cảm giác mơ hồ giống như bây giờ, không biết mình là đã tỉnh lại hay là vẫn ở trong mộng cũng vẫn sẽ lặp lại.
Chu Ý Nhiên nàng lập tức hiểu, nhất định là cô đang cố gắng nhớ lại cái gì, thậm chí nàng hoài nghi lần đó phẫu thuật nhất định xảy ra chuyện gì đó không muốn cho ai biết. Chẳng qua là bây giờ không phải là lúc nghĩ đến điều này, nàng không quan tâm truy cứu những chuyện đã qua kia, nàng chỉ cần nắm chặt hiện tại cùng tương lai là tốt. Nàng ôm cô để cho cô nằm trên tay của mình, nhẹ giọng nói: " Chị biết, chị cũng hiểu, em đừng suy nghĩ nữa. Bảo bối, chúng ta nắm chặt cùng quý trọng hiện tại là tốt rồi, chúng ta cùng chung tay đi tranh thủ tương hạnh phúc tương lai, được không em? ".
" Uh, được " - Mộc Thư Đồng chỉ khẽ lên tiếng, tiếp theo liền cảm thấy rất buồn ngủ, trong lòng bình tĩnh lại, cảm giác đau lòng cùng mất mác từ từ biến mất. Được Chu Ý Nhiên nàng ôm vào trong lòng thật ấm áp, rất an dật, cô có thể an tâm ngủ một giấc rồi.
Chu Ý Nhiên nàng đợi đến khi tiếng hít thở của Mộc Thư Đồng ở bên tai vững vàng mới yên tâm tiến vào giấc ngủ, tâm tình của nàng có chút loạn nhưng xen vào đó lại là cảm giác vui vẻ, hưng phấn. Mặc dù bảo bối nhà nàng đã mất trí nhớ, nhưng mà cô vẫn nhớ những lời đó, cô vẫn luôn tự nói với mình rằng sẽ không bỏ lại nàng cùng với con gái, như vậy đối với nàng là đủ rồi. Chu Ý Nhiên nàng nhẹ hôn trên môi Mộc Thư Đồng một cái, nhẹ giọng nỉ non: " Bảo bối, chúng ta sẽ rất hạnh phúc, có chị ở đây, còn có Niệm Niệm, sau này chúng ta cái gì cũng không sợ ".
Sáng sớm hôm sau, Mộc Thư Đồng tỉnh dậy, trên giường chỉ còn lại một mình cô. Một đêm này, mặc dù trải qua cảm giác đau đầu kinh khủng nhưng không sao hết, có người yêu bên cạnh nên giấc ngủ cũng ngon hơn rất nhiều.
Cô đi xuống lầu, liền nhìn thấy Chu Ý Nhiên nàng ở phòng bếp chuẩn bị bữa sáng. Nàng mặc lên người một bộ quần áo đơn giản ở nhà, mái tóc dài tùy ý tản ra, chỉ như vậy thôi cũng đủ để cô cảm thấy rất đẹp, đẹp đến mức khó có thể nói thành lời. Nhưng mà vẻ đẹp này tuyệt nhiên không phải là vẻ đẹp theo kiểu chị gái Mộc Vũ Phong của cô. Hình ảnh Chu Ý Nhiên nàng bây giờ tuyệt đối là một hiền thê lương mẫu, nhìn nàng từ xa liền cho người ta cảm giác muốn giữ nàng lại cho một mình mình. Cô khẽ mĩm cười, trong lòng lại tự nói với mình phải thật tốt quý trọng nàng, thật tốt thương yêu nàng.
Chu Ý Nhiên nàng quay đầu lại, liền nhìn thấy cô tựa vào cánh cửa si ngốc nhìn mình, nàng vội vàng hỏi: " Đầu heo, em dậy rồi sao? Ngủ ngon không? ".
Mộc Thư Đồng không nói gì, chỉ đi lên phía trước, nhẹ nhàng ôm Chu Ý Nhiên nàng vào trong ngực. Qua một hồi lâu sau, cô một câu cũng không nói.
Chu Ý Nhiên nàng để cô ôm cho đến khi cô chủ động tách khỏi nàng, sau đó nhoẻn miệng cười một tiếng, hỏi: " Em đói bụng chưa? Chị có nấu cháo đậu đỏ đây, là món em thích ăn nhất đó ".
" Chị thật đẹp, cũng thật hấp dẫn, còn hiền huệ như vậy, em thật thích chị, thật sự rất thích chị , thật ".
Chu Ý Nhiên nàng không nhịn được mà cười rộ lên, tiến tới sát mặt của cô, cười hỏi: " Đầu heo bảo bối, em là chưa tỉnh ngủ hay là em đang nịnh chị đây? ".
" Chu Ý Nhiên, em thích chị, mặc kệ chị là nam hay nữ, em cũng đều thích chị " - lời nói này của Mộc Thư Đồng cô tuyệt nhiên là nghiêm túc, rất nghiêm túc.
Chu Ý Nhiên nàng lại cười rộ lên, trên mặt hiện lên nét đỏ thắm, rõ ràng là nàng đang thẹn thùng. Nàng nhanh chóng hôn một cái trên môi cô, cười nói: " Chị không chỉ có thích em, còn yêu em, bảo bối lớn nhà ta ".
Mộc Thư Đồng đứng im một chỗ, trong nháy mắt gương mặt xinh đẹp liền đỏ ửng. Và rồi theo bản năng, cô cũng cúi đầu xuống hôn nàng một cái, sau đó xoay người nhanh như gió vọt vào phòng rửa mặt.
Sau bữa sáng, Mộc Thư Đồng cô rốt cuộc cũng nghĩ đến con gái bảo bối, liền hỏi Chu Ý Nhiên nàng địa chỉ nhà Tư Gia Di. Cô muốn đi đón con gái bảo bối trở lại. Cảm giác mất mác của ngày hôm qua mặc dù đã được giảm bớt rất nhiều nhưng cô vẫn cảm thấy trong lòng vẫn còn đâu đó một chút không thoải mái.
Chu Ý Nhiên nàng dĩ nhiên hiểu rất rõ bảo bối nhà nàng. Trong lòng một khi không vui thì cô nhất định sẽ truy tìm đến mấu chốt, sau đó bằng mọi biện pháp làm cho tâm tình tốt lên. Vì vậy nàng cũng liền nói cho cô biết khách sạn Tư Gia Di đang ở.
Bởi vì Chu Ý Nhiên nàng có việc cần phải xử lý nên Mộc Thư Đồng một mình đi tới khách sạn Tư Gia Di đang ở. Cô vừa tới liền thấy Niệm Niệm đang ăn, khóe miệng dính toàn là sữa, trông vô cùng đáng yêu. Cô đi tới, nhẹ nhàng kêu một tiếng: " Niệm Niệm, mommy đút cho con ăn, có được không? ".
Niệm Niệm nhìn cô một cái rồi cầm theo cái muỗng, nhanh chóng chạy về phía Tư Gia Di. Tư Gia Di liền ôm lấy con bé, tiếp tục đút con bé ăn. Điều này khiến cho Mộc Thư Đồng cô tức nghẹn lại, con gái nhỏ của cô thật đúng là không cho cô một chút mặt mũi mà. Tư Gia Di dĩ nhiên là biết tâm tình khó chịu của cô, vì vậy thích thú cười hỏi: " Cô là tới tìm tôi sao? ".
Mộc Thư Đồng bĩu môi, nghĩ thầm: " Người này rõ ràng biết rõ còn hỏi, mình tới nơi này tìm cô ta còn không phải là vì muốn đón con gái bảo bối về nhà ah ".
" Tôi với cô không quen, tìm cô làm cái gì? Tôi là tới đón Niệm Niệm con gái tôi " - Mộc Thư Đồng tức giận trả lời một câu. Cô không biết vì sao mỗi lần nghĩ đến việc Chu Ý Nhiên nàng từng cùng Tư Gia Di con người này thân rất thân liền không khỏi đối với cô ta tràn đầy địch ý.
" A, thì ra là như vậy. Tôi còn tưởng rằng cô thích tôi, mới một ngày không thấy liền muốn tới tìm tôi đây " - Tư Gia Di cố làm ra vẻ đứng đắn nói, cô chính là muốn trêu chọc Mộc Thư Đồng một chút, bộ dáng nổi giận của Mộc Thư Đồng rất khả ái, làm cô rất vui vẻ.
Mộc Thư Đồng nhìn gương mặt cố tỏ vẻ của Tư Gia Di càng ngày càng khiến cô chán ghét, trong người bực bội nên giọng nói cũng không có mang theo chút thiện cảm nào: " Tư Gia Di, cô cho rằng cô là kim cương cao quý à, dù cô có là bà chủ trẻ tuổi vừa đẹp lại nhiều tiền thì bản thân Mộc Thư Đồng tôi cũng không có bất cứ hứng thú gì với cô ".
" Thật sao? Vậy cô đối với Ý Nhiên là sao đây? Ý Nhiên là giám đốc trẻ tuổi vừa đẹp lại vừa nhiều tiền, cô có hứng thú không? " - Tư Gia Di cười nhạt, cô quay qua lau khoé miệng dính thức ăn của Niệm Niệm, sau đó khiêu mi thâm ý nhìn Mộc Thư Đồng.
Mộc Thư Đồng cô thật sự không muốn nhìn thấy mặt Tư Gia Di một chút nào. Tư Gia Di rất đẹp, ánh mắt sâu lại mang màu xanh da trời, vừa nhìn liền biết là con lai. Tư Gia Di mà mang theo Niệm Niệm con gái của Mộc Thư Đồng cô thì chỉ cần dạo một vòng trên đường thôi cũng đủ để người khác nhất trí cho rằng hai người họ chính là mẹ con. Đôi mắt to tròn, màu sắc con ngươi lại tương đồng không có nhiều sự khác biệt. Điều này chính là nguyên nhân quan trọng khiến Mộc Thư Đồng cô cảm thấy khó chịu khi con gái cô thân cận với cô ta. Niệm Niệm là con gái bảo bối của cô sao cô có thể để con bé gọi người khác là " mommy " được, huống chi người khác này còn khiến cho cô khó chịu nhiều lần.
Mộc Thư Đồng liếc Tư Gia Di một cái, sau đó mĩm cười yêu chiều nhìn con gái của mình: " Niệm Niệm, chúng ta về nhà thôi con. Không thể làm trễ nải nhiều thời gian của cô, cô rất bận rộn ".
" Không phải là cô, là Di mommy ".
Niệm Niệm quát to một tiếng khiến Mộc Thư Đồng kinh ngạc mấy giây. Còn Tư Gia Di thì cười lớn nhìn Mộc Thư Đồng hơn nữa còn cố ý nháy mắt mấy cái, bộ dạng đắc ý mang theo chút thách thức.
Mộc Thư Đồng cô thật sự muốn bùng nổ rồi nhưng cô cố nhẫn nại, nhịn xuống hỏa khí, cô là có ý đến đón con gái bảo bối về nhà mà, cô không thể cứ như vậy mà bỏ đi. Vì vậy cô liền ngồi xuống trước người Niệm Niệm, sờ lên gương mặt của con bé một cái, cười nói: " Niệm Niệm, mẹ con ở nhà chờ chúng ta. Chúng ta về nhà, sau đó cả nhà mình cùng đi công viên, có được không? ".
" Con muốn chơi cùng Di mommy " - Niệm Niệm xoay người, bò lên trên đùi Tư Gia Di, chui vào trong lòng cô ấy.
Trên mặt Mộc Thư Đồng tràn đầy hắc tuyến nhưng cô cũng chỉ có thể cắn răng mà cười. Cô đứng dậy, khẽ thở dài một hơi: " Tư tiểu thư, nếu con bé một lòng muốn chơi cùng cô, vậy thì khổ cực cô, tôi đi về ".
Mộc Thư Đồng vừa dứt câu liền đi ra khỏi cửa. Tư Gia Di ôm lấy Niệm Niệm vội vàng đuổi theo, vẻ cợt nhã trên gương mặt được thay thế bằng vẻ nghiêm túc, cô níu lại cánh tay Mộc Thư Đồng: " Mộc Thư Đồng, tôi niệm tình cô là người Ý Nhiên một mực thương nhớ cho nên tôi không thể không nói với cô một câu, nếu cô lại một lần nữa bỏ rơi cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô đâu ".
Mộc Thư Đồng lập tức ngẩn người, cô vội vàng quay đầu lại nhìn Tư Gia Di một lúc lâu mới lên tiếng: " Cô nói những điều này với tôi là có gì ý đồ? Chuyện giữa tôi và cô ấy không cần người thứ ba tới dính vào " - tâm tình cô vốn có chút khó chịu, cô lại cực không thích người khác lên mặt dạy đời cô. Bây giờ Tư Gia Di hoàn toàn hội đủ yếu tố để Mộc Thư Đồng cô càng thêm chán ghét.
" Tôi không có muốn dính vào bất cứ chuyện gì giữa hai người, tôi chẳng qua là lo lắng cho Ý Nhiên. Cô ấy bởi vì cô mà phải chịu quá nhiều đau khổ, quá nhiều ủy khuất. Mà cô lại thật giống như cái gì cũng không biết, cô đem hết thảy chuyện đã qua quên mất không còn một mống. Cô trưởng thành rồi thế nhưng cô lại như một đứa trẻ chưa lớn, tôi thật sự không cách nào tin tưởng được. Nếu cô lần nữa yêu cô ấy, chẳng phải cô có thể lần nữa tổn thương cô ấy, bỏ rơi cô ấy sao? ".
" Tư Gia Di, cô quản quá nhiều rồi đó. Tôi và cô không phải bạn bè, cô nói những lời này không thấy nó có chút vượt qua giới hạn của mình " - Mộc Thư Đồng thật sự nổi giận rồi. Những lời vừa rồi của Tư Gia Di giống như châm nhọn đâm vào da thịt cô, khiến cô đau đớn mãnh liệt. Mặc dù bây giờ cô còn chưa xác định được tình cảm của mình đối với Chu Ý Nhiên nàng ra sao nhưng cô tuyệt đối không muốn nghe những lời này từ trong miệng Tư Gia Di nói ra.
Tư Gia Di giống Chu Ý Nhiên ở một điểm, đó chính là khí tràng, cả hai người khi nói chuyện đều có thể dễ dàng đem khí tràng trong người mình phát ra khiến đối phương cảm thấy bị bức đến ngạt thở.
" Những điều này tôi đều không quan tâm. Tôi chỉ muốn nói, chỉ cần là có liên quan đến hạnh phúc của Ý Nhiên, tôi đều để ở trong lòng. Tôi hiểu cô ấy nhất, cũng hiểu rõ cô ấy muốn cái gì nhất. Nếu như cô ấy không gặp cô trước, thì bây giờ chúng tôi đã là một đôi rất hạnh phúc " - Tư Gia Di cười nhạt, bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra.
" Đáng tiếc chính là, tôi cùng cô ấy đã sớm kết duyên phận. Vậy nên cô mãi mãi cũng chỉ có thể làm người chúc phúc cho chúng tôi " - Mộc Thư Đồng nhếch môi cười, cô làm sao có thể bại dưới tay Tư Gia Di được. Tuy cô chưa tiếp xúc nhiều với xã hội, chưa có cơ hội tôi luyện, nhưng mà cô đủ bản lĩnh để hiểu phải làm như thế nào duy trì tất cả thuộc về mình.
//
:
Tôi đã kết hôn, tôi gả cho tự do rồi