Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm

chương 37: làm trách (6)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ăn thật no! Đồ ăn cũng rất là nhiều!

Bị giam ở phòng chứa củi, Mộ Cẩm Cẩm trong phòng đi lại vài vòng để tiêu hóa thức ăn dư thừa trong dạ dày, không nghĩ tới nàng ở trong hậu cung lại có duyên với nhiều người như vậy.

Mặc dù tên man tử Tây Môn Liệt Phong kia làm trò trước mặt mọi người phạt nàng không cho phép được ăn cái gì, nhưng là những cung nữ thái giám trong hậu cung đã từng bị Nguyệt quý phi khi dễ thừa dịp màn đêm buông xuống cũng tận lực mà len lén đem các loại mỹ vị đưa đến phòng chứa củi, ngay cả hai tiểu thái giám bên cạnh hoàng thượng chịu trách nhiệm trông chừng nàng đối với sự việc này cũng là nhắm một con mắt mở một con mắt.

Bởi vậy có thể thấy được, Nguyệt quý phi thường ngày ở trong cung không được ưa chuộng cỡ nào.

Bất quá, nàng ăn thật no thật ngon a, theo tình hình như thế này, buổi tối chỉ sợ rằng không có cách nào ngủ được.

“Theo nha—“

Thời điểm Mộ Cẩm Cẩm đang chống hai tay vào eo mãnh liệt xoay vòng trong phòng thì cửa phòng chứa củi đột nhiên bị người dùng sức đẩy ra, mà cái người tiến vào lại là người mà nàng không thể tưởng được Tây Môn Liệt Phong, hai thái giám canh giữ ở cửa không biết đã mất tích từ lúc nào, gió mát xuyên thấu qua cửa phòng thổi vào, làm cho toàn thân nàng không khỏi cảm thấy lạnh cả người.

Mà điều nàng trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, trong tay Tây Môn Liệt Phong còn cầm theo rất nhiều mỹ vị ngon miệng, chỉ bất quá…

Mộ Cẩm Cẩm đã no đến chương phình bụng giờ phút này nhìn thấy đồ ăn, trong dạ dày liền khó chịu muốn ói.

Tên nam nhân ngoan cố này, hắn không phải là phát hiện lương tâm đấy chứ?

“Thật là một nữ nhân không biết lễ phép, mỗi lần gặp trẫm cũng không thấy nàng thi lễ quỳ lạy.”

Nhìn thấy hắn, Mộ Cẩm Cẩm cảm thấy có một cỗ ủy khuất cùng chua xót từ cỏ họng dâng lên, không nghĩ đến xú nam nhân này lại quyết đem nàng nhốt vào phòng chứa củi.

“Ngươi tại sao lại tới đây? Sẽ không phải là tới để chê cười ta chứ?” Hừ! Hoàng đế thì có gì đặc biệt hơn người, nàng mới không sợ hắn đâu.

“Đúng vậy a, thuận tiện tới thăm người một chút xem có bị chết đói hay không.” Quay lại đóng kín cửa, hắn đi vào bên trong phòng, phòng chưa củi dơ dáy bẩn thỉu đến một chỗ đặt chân sạch sẽ cũng không có, nhìn nàng bộ dáng hầm hừ, khuôn mặt hắn liền làm bộ uy nghiêm lạnh lùng.

“Làm sao? Đối với sự trừng phạt của trẫm tỏ vẻ bất mãn?”

“Không dám! Ngài là hoàng đế đại nhân so với mặt trời mặt trăng sao sáng còn cao quý hơn, ta chỉ là một con kiến hôi nhỏ bé không đáng kể, có thể nhận được sự trừng phạt của ngài như vậy Mộ Cẩm Cẩm ta hẳn là phải quang vinh cao hứng!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio