Mùa đông khắc nghiệt, thành phố ở phía bắc có tuyết rơi dày đặc.
Cơn gió lạnh buốt thổi trên đường băng, nhân viên bảo trì đang mang một cây chổi lớn để dọn tuyết còn sót lại, các phi công của các công ty khác nhau đang tranh giành các xe tải tan băng theo tần suất, gây ra rất nhiều tiếng ồn.
"XX, làm sao vậy, sao còn chưa tới? Chúng tôi chờ mười lăm phút rồi."
"Còn không có xong, gấp cái gì?"
"Đến trước phục vụ trước, hiểu chưa? Chúng tôi xếp hàng trước, nhảy vào xếp hàng liền kêu cái gì?"
"Này, anh--"
Tần suất loạn thành một mớ hỗn độn.
Ôn Ninh ngồi trong buồng lái nghe người khác cãi vã, thầm cảm ơn vừa rồi nàng đã nhanh chóng lấy máy bay, máy bay đã được quét băng, chuẩn bị cất cánh.
Nàng nhìn điện thoại lần cuối.
Một giờ trước, Cố Trì Khê gửi một tin nhắn WeChat: [Đợi em trở về, tối nay chúng ta ăn lẩu]
[Được]
[Em bay nhanh chút]
Cố Trì Khê: [Thượng lộ bình an]
Nàng không trả lời lại, vì nàng phải kiểm tra tại nhà ga.
Không chậm trễ, có người đợi mình về là điều khiến người trong nghề hạnh phúc nhất.
Trước kia, Ôn Ninh luôn coi thường điều này, cho rằng đó là làm ra vẻ, nhưng khi thực sự có người ở bên cạnh nàng, mỗi ngày chờ nàng về nhà, chúc nàng bình an vô sự thì con diều phiêu bạt như nàng từ đây đã có một sợi dây, có mối liên hệ chặt chẽ với người kia, đột nhiên nàng hiểu ra, lại càng tham luyến hơi ấm này.
Nàng híp mắt cười, khóe môi nhếch lên thật sâu rồi cất điện thoại đi.
Trượt đẩy ra, đúng giờ cất cánh.
Không hiểu sao mí mắt nàng cứ giật liên tục, hai lần bên trái rồi bên phải, không đều, giống như bị động kinh.
Ôn Ninh không tin vào câu nói "Nháy mắt trái gặp tài, nháy mắt phải gặp tai", đoán đó có thể là do quá mệt mỏi.
Mặc dù mấy ngày nay nàng đều bay ca ngày nhưng thời tiết mưa tuyết đóng băng trên khắp đất nước, khiến việc bay trở nên khó khăn.
Ở độ cao hành trình, nàng dụi mắt, yêu cầu tiếp viên mang hai tách cà phê vào.
Bầu trời trong xanh, mây trắng như núi tuyết, vừa uống cà phê vừa ngắm phong cảnh, tâm tình của nàng rất thoải mái, thậm chí còn nói đùa vài câu với cơ phó.
Mí mắt vẫn đang giật.
Khoảng năm giờ, máy bay đến trên bầu trời sân bay Lạc Thành, nơi này gió thổi mạnh, hạ cánh hơi khó khăn, lần đầu hạ cánh không được nên phải bay vòng.
Ngoài ra còn có một số máy bay cỡ trung ở phía trước chưa hạ cánh.
"Cơ trưởng, chúng ta có nên hạ cánh thay thế không?" Cơ phó hỏi.
Hôm nay gió hơi mạnh.
Mí mắt Ôn Ninh kịch liệt giật giật, càng đến gần Lạc Thành, trong lòng càng lo lắng bất an, nói không nên lời.
Nàng liếc nhìn radar và mức nhiên liệu, nói, "Trước tiên bay vài vòng để kiểm tra sức gió."
Xin đài điều khiển để bay vòng quanh, chờ đợi.
Quản chế đã đồng ý.
Bay vòng tiêu tốn nhiên liệu, tăng chi phí, Ôn Ninh không muốn tiết kiệm tiền cho Cố Trì Khê, liền lượn hai vòng, gió dịu một hồi, những máy bay cỡ trung khác lần lượt hạ cánh thành công, cho nên nàng vội vàng áp dụng.
May là lần này hạ cánh được.
Máy bay vừa hạ xuống, Ôn Ninh không kịp chờ đợi lấy điện thoại ra gửi cho Cố Trì Khê một tin:
[Em hạ cánh rồi~oo]
[Chị bận xong chưa? Em chờ chị trong xe hoặc đến văn phòng nha]
Thu dọn xong đồ đạc, đám người Ôn Ninh rời máy bay, lên xe của đoàn.
Trong khoảng thời gian mười phút ngắn ngủi từ sân bay đến công ty, WeChat không có hồi âm, nàng đến bộ phận nộp tài liệu, sau đó gọi điện cho Cố Trì Khê.
"Xin lỗi, người dùng ngài vừa gọi hiện đang ở ngoài vùng phục vụ..."
"?"
Ôn Ninh cau mày.
Tâm nàng bỗng nhiên trầm xuống, nỗi lo lắng không sao giải thích được ngày càng dâng cao, lồng ngực như thắt lại, như sắp có chuyện gì xảy ra.
Nàng bấm thang máy, đi lên lầu, đến văn phòng của Cố Trì Khê.
Tiểu trợ lý đã tan làm, Trần thư ký vẫn còn ở đó, thấy nàng đi tới, còn chưa kịp mở miệng đã cười nói: “Ôn cơ trưởng, chiều nay Cố tổng có việc phải ra ngoài, ngài ấy chưa về."
“…Cô có biết chị ấy đi đâu không?” Ôn Ninh mở cửa văn phòng nhìn vào bên trong hỏi.
Không có ai.
Trần thư ký lắc đầu nghi hoặc nhìn nàng, ánh mắt như muốn nói: Chị còn không biết, tôi làm sao biết được?
Ôn Ninh đóng cửa lại: "Vậy Đàm trợ lý đâu?"
“Hôm qua đi công tác, hẳn là hôm nay sẽ trở về.” Trần thư ký đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm.
Ôn Ninh gật đầu, cũng không muốn quấy rầy nữa, xoay người rời đi.
Có lẽ đang bận...!
Xuống đến bãi đậu xe, điện thoại đột nhiên rung lên, Ôn Ninh còn tưởng là Cố Trì Khê gọi đến, trong lòng vui mừng khôn xiết, nhưng khi cầm lên thì thấy là số của Đàm Giai.
"Alo?"
"Ôn cơ trưởng, ngài ở đâu?"
"Ở công ty."
"Cố tổng bị tai nạn xe hơi, đang được cấp cứu, ngài mau đến bệnh viện Phú Nhị đi!" Giọng nói khẩn cấp của Đàm Giai phát ra từ ống nghe.
Mũ bay dưới cánh tay của Ôn Ninh rơi xuống đất "bịch" một tiếng, sắc mặt tái nhợt, run giọng nói: "Được...!tôi qua ngay..."
Cúp điện thoại, nàng cúi xuống nhặt mũ, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì quỳ xuống.
"Ôn cơ trưởng—"
Đồng nghiệp ở phía sau tới chào hỏi, đưa tay đỡ nàng: "Cô sao vậy?"
Ánh mắt Ôn Ninh đờ đẫn, nàng lắc đầu không nói lời nào, đẩy tay đồng nghiệp ra, kéo vali bước nhanh về phía xe của mình, suýt chút nữa vấp chân, loạng choạng.
Lên xe, nàng dùng ngón tay chạm vào nút khởi động, vặn ấn rồi lại vặn, nàng há miệng hít một hơi thật sâu, cuối cùng ấn lần thứ ba.
Nước mắt cũng trào ra...!
Xe chạy ra khỏi cổng công ty, suýt chút nữa đã đâm phải một ông lão đang chuẩn bị băng qua đường, Ôn Ninh đạp phanh ngã về phía trước, nhìn ông lão sợ hãi bên ngoài kính chắn gió, nàng lập tức tỉnh táo.
“Lái xe kiểu gì vậy, người thời nay, chậc chậc chậc.” Ông lão lầm bầm một tiếng, từ phía sau đi vòng qua.
Ôn Ninh toát mồ hôi lạnh, hít hít mũi, giơ tay lau đi nước mắt trên mặt, tiếp tục lái về phía trước.
Đây là giờ cao điểm, các con đường trong khu đô thị bị tắc nghẽn.
Mộ hàng dài người xếp hàng trước ngã tư trước đèn đỏ, Ôn Ninh nhìn chằm chằm đồng hồ đếm ngược, cảm thấy rất sốt ruột, cuối cùng khi đến lượt nàng, chiếc xe phía trước cọ tới cọ lui, đèn lại chuyển sang đỏ.
Thấy người đi bộ và xe hơi ở cả hai bên đều đang đi tới.
Nàng nghiến răng, đạp ga lao tới...!
Vội vàng chạy một mạch đến bệnh viện, Ôn Ninh tùy tiện nắm lấy một y tá hỏi đường, liền nhìn thấy Đàm Giai lo lắng đi tới đi lui ở cửa phòng cấp cứu.
“Ôn cơ trưởng…” Đàm Giai như bắt được cọng rơm cứu mạng.
Ôn Ninh sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt, đầu óc trống rỗng, linh hồn như bay đi, giống như một tác phẩm điêu khắc.
Sương giăng đầy mắt, như một lớp bụi.
Tầm nhìn dần mờ đi.
Cánh cửa nối liền giữa sự sống và cái chết mơ hồ trong mắt nàng, mọi thứ xung quanh nàng đều tắt tiếng, toàn bộ sức lực trong cơ thể nàng dường như bị rút cạn, giây tiếp theo, nàng ngã xuống.
Đàm Giai vội vàng đỡ lấy nàng, "Ôn cơ trưởng!"
Ôn Ninh run rẩy, hai hàng nước mắt từ trong mắt chảy xuống, giống như hạt châu lăn xuống, nhỏ từng giọt trên quần áo và trên tay, từng giọt từng giọt, làm nhòe ra những vết ướt lớn.
Tơ máu trong lòng trắng mắt như muốn vỡ ra.
Nàng vội vàng đứng dậy, đầu tiên đỡ Đàm Giai, sau đó đỡ tường, sau đó thậm chí không cần tường nữa.
Lưng thẳng tắp.
Cũng quật cường như nàng.
Đàm Giai lo lắng nhìn nàng, đang định nói thì một y tá cầm tài liệu đi tới, "Xin hỏi người nhà tới chưa?"
“Là tôi!” Ôn Ninh bình tĩnh bước tới, “Tôi là vợ của cô ấy…”
Y tá sửng sốt, lộ ra vẻ kinh ngạc, đưa văn kiện cho nàng, nói: "Mời cô ký vào đây."
Một văn kiện đồng ý.
Ôn Ninh cầm lấy giấy bút, tay run run ký tên.
Chỉ vài nét bút, vai nàng vô hình chìm xuống, trên người nặng trĩu, giống như nắm trong tay tính mạng người mình yêu, nàng đột nhiên cảm thấy may mắn, nàng không nghĩ tới giấy hôn thú nửa hống nửa lừa kia lại có ích vào lúc này.
Sẽ có một ngày như vậy, nàng có thể ký vì cô.
Nhưng nàng hy vọng ngày này sẽ không bao giờ xảy ra.
Đàm Giai ở bên cạnh nhìn, biểu tình giống như y tá.
Đây không phải là vợ lão bản tương lai sao? Đột nhiên trở thành vợ lão bản? Kết hôn khi nào? Sao cô không biết? Cố tổng không mời cô uống rượu mừng sao? Aiz--
Lão bản ở bên trong chưa biết sống chết.
Còn đang nghĩ gì vậy...!
"Tình hình bên trong thế nào rồi? Tính mạng vợ tôi có nguy hiểm không?" Ôn Ninh lo lắng nhìn y tá, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Y tá lắc đầu nói: "Hiện tại tôi không biết, chỉ có bác sĩ biết thôi."
“…ừm, cảm ơn.” Ôn Ninh cúi đầu.
Khi y tá đi rồi, nàng quay lại, đối mặt với cánh cửa sinh tử, lặng lẽ đứng đó, tập trung tinh thần.
Một ánh sáng trắng lạnh lẽo bao trùm lấy nàng.
Đồng phục màu đen tuyền mảnh khảnh thẳng tắp, khiến đôi chân của nàng thẳng lại dài, vòng eo thon gọn tinh tế, bốn vòng tròn vàng quanh cổ tay áo tỏa sáng rực rỡ, sau lưng lộ ra khí chất lạnh lẽo cùng cứng rắn.
Đàm Giai nhìn lại có chút đau lòng.
“Ôn cơ trưởng…” Cô bước tới, muốn an ủi nói gì đó, nhưng trong lòng lại không biết nên làm thế nào, nếu an ủi không thành lại chọc nhầm vào tâm người khác thì thật tội lỗi.
Cô thở dài, ngậm miệng lại, thầm cầu nguyện.
Ôn Ninh lau nước mắt, quay đầu nhìn cô: “Tai nạn xe là như thế nào?”
Đàm Giai thành thật nói: "Chiều nay cảnh sát gọi điện thoại cho tôi..."
Khi đi công tác về, cô nhận được điện thoại của cảnh sát hỏi mối quan hệ của cô với Cố Trì Khê, lúc đầu cô còn tưởng Cố tổng có liên quan đến vụ án nào đó, nhưng sau đó cô mới biết Cố Trì Khê bị tai nạn xe hơi ở trên cầu đường Thành Nam, người và xe rơi từ trên cầu xuống nước.
Lúc đó tình cờ có một đội thi công đang làm việc trên bờ, thấy xe rơi nên lập tức tổ chức cứu vớt trước khi chìm hẳn, gọi điện báo cảnh sát, đồng thời gọi đưa cô đến bệnh viện.
Trong túi Cố Trì Khê có một tấm danh thiếp.
Cảnh sát không thể liên lạc với người nhà, cho nên họ đã liên lạc với Đàm Giai.
Giấy đồng ý đó lẽ ra đã sớm được ký, nhưng cô không đủ tư cách, bình thường Cố tổng không tiếp xúc với người nhà, người duy nhất có quan hệ thân thiết với cô là Ôn Ninh.
Kể từ khi Cố Trì Khê được đẩy vào phòng cấp cứu đã gần ba tiếng, thời gian càng dài, tình hình càng nghiêm trọng.
Ôn Ninh nắm chặt tay, tim treo cao.
Hiển nhiên, nàng hiểu.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây...!
Thân thể đang đứng thẳng của Ôn Ninh khẽ lắc lư, hai vai dần dần khụy xuống, theo thời gian trôi qua, tuyệt vọng cùng sợ hãi từng chút một dâng lên.
Từng chữ trong di chúc nhảy ra trước mắt nàng, giống như một câu thần chú kêu gọi tử thần, một lời tiên đoán đáng sợ.
Nàng không dám nghĩ đến kết quả xấu nhất.
Đó cũng là kết quả mà nàng lo sợ nhất.
Khi nàng còn rất nhỏ, cả thế giới đã bị Cố Trì Khê chiếm giữ, kể từ đó, tâm nàng chỉ toàn là tỷ tỷ.
Năm đó ly biệt, cơ hồ muốn mệnh nàng, nàng đã vì Cố Trì Khê mà "Chết" một lần, nhưng giờ khắc này nếu như tử biệt, nàng thật sự phải chết thêm một lần...!
Người không còn, nàng dùng nữa tài sản đó có ích lợi gì? Không có số tiền nào có thể đánh đổi được tỷ tỷ.
Cố Trì Khê không hiểu.
Cố Trì Khê là kẻ lừa đảo.
Ôn Ninh suy sụp ngồi xổm xuống, dựa vào tường, đầu chống lên đầu gối, thân thể co rút kịch liệt run rẩy, nước mắt ứa ra, nàng cắn chặt môi, cố gắng không để cho mình khóc thành tiếng.
Giống như một chú mèo con bị bỏ rơi.
Cảm xúc giống như có thể lây lan, đôi mắt Đàm Giai cũng đỏ hoe, cô thực sự đau lòng, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng an ủi: “Cố tổng đã được đưa đến bệnh viện rất nhanh, cứu ngài ấy cần có thời gian, ngài ấy sẽ không sao đâu."
“… Ừm.” Ôn Ninh nức nở trong cổ họng.
Hành lang im ắng, thỉnh thoảng có tiếng bước chân nhẹ nhàng lướt qua, sự yên lặng khiến người ta đinh tai nhức óc, tim đập thình thịch.
Lúc này, Ôn Ninh giống như một con chim sợ hãi, cực kỳ nhạy cảm với bất kỳ âm thanh nhỏ nào.
Nàng thường ngước nhìn ngọn đèn phía trên cửa.
Đột nhiên, đèn tắt.
Ôn Ninh đột nhiên đứng lên.
Cửa mở ra, một bác sĩ mặc áo phẫu thuật màu xanh lục đi ra, Ôn Ninh vội vàng đi tới: “Bác sĩ—“
"Cô là?"
"Vợ của cô ấy."
Bác sĩ gật đầu, kéo khẩu trang xuống nói: "Mọi thứ đều thuận lợi, cô ấy đã qua cơn nguy kịch.
Bất quá, đầu cô ấy bị va đập mạnh nên chấn động nhẹ, có thể sẽ xuất hiện ý thức hỗn loạn và mất trí nhớ tạm thời..."
“Ý ngài là?” Ôn Ninh khẩn trương đến suýt nữa quên hô hấp.
"Cái này rất khó xác định hoàn toàn, cụ thể còn phải chờ cô ấy tỉnh dậy mới biết được."
"..."
Phía sau, Cố Trì Khê được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Cô nằm trên xe đẩy, nhắm nghiền mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mũi thở ôxy, trên mu bàn tay còn treo một cây kim, không có chút sức sống nào.
Ôn Ninh muốn đi lên, lại bị y tá đi theo ngăn lại, "Bệnh nhân cần theo dõi một thời gian."
Sau đó Cố Trì Khê bị đẩy vào phòng theo dõi.
Ôn Ninh đi theo sau, đứng ở cửa chăm chú nhìn, lông mày nhíu chặt, nhưng ánh mắt lại si ngốc như đông cứng, thật lâu mới chớp một cái.
Trong nháy mắt, nước mắt rơi xuống.
Tỷ tỷ……
Nàng kêu thầm trong lòng.
Lúc chín giờ tối, Cố Trì Khê được đẩy vào phòng bình thường.
Trong phòng có hai cái giường, một cái trống, chỉ có một bệnh nhân là Cố Trì Khê.
Cô vẫn hôn mê, trên trán quấn băng gạc trắng, hai chiếc ống nhỏ màu xanh lục nối với mũi, môi không chút máu, hàng mi dài buông xuống, giống như hai chiếc quạt nhỏ, điềm đạm mà yên bình.
Ôn Ninh đứng bên giường, yên lặng nhìn cô.
Hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp cùng phập phồng của lồng ngực đều tượng trưng cho sức sống.
Nàng ngừng thở, lắng nghe và cảm nhận trong loạn yên bình này, lúc này trái tim của nàng dần lắng xuống.
Nàng nắm lấy cổ tay gầy guộc của cô, cúi đầu hôn lên đó.
“Ôn cơ trưởng…” Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Đàm Giai xách một cái túi từ bên ngoài đi vào, nhẹ nhàng đặt lên bàn, “Tôi mua chút đò ăn, đừng để bị đói.”
Cả hai đều chưa ăn cơm.
Ôn Ninh ngước mắt lên, cảm ơn nói: "Sắp tối rồi, cô về trước đi, tôi ở chỗ này trông chừng."
Vừa rồi nàng thấy Đàm Giai trả lời một vài cuộc gọi công việc.
Tai nạn bất ngờ này đã phá vỡ kế hoạch công việc đã an bài ban đầu, nàng biết lịch trình hàng ngày của Cố Trì Khê đã được lên kế hoạch trước ít nhất ba ngày, bây giờ cô nằm đây, phải hủy bỏ một số an bài, nhưng một số việc quan trọng hơn rất khó thoái thác hoặc thay đổi.
Này chỉ có thể để Đàm Giai thay Cố Trì Khê đi hoàn thành.
Công ty có rất nhiều công việc, thời khắc mấu chốt như vậy càng không thể loạn, Đàm Giai cùng các vị cao quản khác hỗ trợ công tác, Ôn Ninh liền phải chiếu cố.
"Một mình ngài làm sao chịu nổi?" Đàm Giai cau mày.
Cô cũng biết hôm nay Ôn Ninh bay cả ngày rất mệt mỏi, tâm tình trong khoảng thời gian ngắn lên xuống thất thường, ban đêm còn phải canh giữ, thân thể sắt đá cũng chịu không nổi.
"Ngài có thể liên lạc với người khác trong nhà Cố tổng không? Tôi nhớ mẹ của ngài ấy đang ở địa phương, nên để bà ấy tới thay ngài chăm sóc, để ngài có thời gian nghỉ ngơi."
Nhắc tới Dương Nghi, Ôn Ninh lập tức chán ghét, nhưng trên mặt nàng cũng không có biểu lộ chán ghét, chỉ lắc đầu nói: "Tôi không có số điện thoại của mẹ chị ấy."
"Vậy a..." Đàm Giai nhất thời lúng túng.
Cô thậm chí còn không biết thân nhân của lão bản là ai.
Ôn Ninh cười với cô, trấn an nói: “Không sao, tôi không mệt, có y tá hỗ trợ, nhưng là chuyện ở công ty, phiền toái cô vất vả một chút.”
"Yên tâm, " Đàm Giai vỗ vai nàng, "Tôi đi thu xếp, vậy tôi đi trước, sáng mai lại qua đây."
"Ừm."
Sau khi Đàm Giai rời đi, sự im lặng trở lại trong phòng bệnh.
Ôn Ninh nhìn chằm chằm người hôn mê trên giường, cầm bàn tay không có kim tiêm đặt lên môi hôn nhẹ một cái, lẩm bẩm: “Tỷ tỷ…”
Nàng lại có thể gọi xưng hô này lần nữa.
Thật tự nhiên, thật thân mật.
Cũng giống như khi nàng còn nhỏ.
Ôn Ninh nhắm mắt lại, áp môi lên mu bàn tay cảm nhận nhiệt độ cơ thể.
Đột nhiên, ngón tay cử động.
Ôn Ninh mở mắt ra.
Hô hấp của người trên giường bệnh yếu ớt, lông mi khẽ run, sau đó mí mắt cũng động đậy, từ từ mở ra một nửa.
Ôn Ninh vui mừng khôn xiết, theo đó là khẩn trương.
Bác sĩ có nói sẽ có chứng mất trí nhớ tạm thời...!
Sẽ không quên nàng đâu đúng không?
"Tỷ tỷ—" Ôn Ninh nhẹ giọng gọi cô, nghiêng người tới.
Mí mắt Cố Trì Khê rũ xuống một nửa, lộ ra ánh mắt vô hồn, một lúc sau mới phát ra một giọng nói yếu ớt từ trong cổ họng: "Ninh Bảo...".