Ăn cơm xong, Cố Trì Khê đến biệt thự Trung Lam.
Mỗi lần cô thỏa hiệp, cô lại hận bản thân mình, tại sao cô không thể tàn nhẫn hơn, hoàn toàn tránh xa gánh nặng.
Sau đó, cô phát hiện việc xem những người từng chế nhạo cầu xin mình là thứ gây nghiện, dần dần, cô bị nó ám ảnh.
Cô thường mơ Dương Nghi chết bất đắc kỳ tử, hoặc phạm một tội ác ghê tởm phải ngồi tù đến hết đời.
Cô cần mượn tay người khác.
Biệt thự sáng trưng ánh đèn, Cố Trì Khê dáng người thon dài sải bước trong sân, giống như mỗi lần cô đến đây, vừa vào nhà đã thấy Dương Nghi ôm con mèo ngồi trên sô pha trong phòng khách.
Năm nay, cô là khách của ngôi nhà này.
Con mèo ngoan ngoãn nằm trong lòng Dương Nghi, thấy người lạ tới gần, nó tò mò nhìn Cố Trì Khê một lúc, sau đó kêu meo meo hai tiếng.
Dương Nghi vuốt ve bộ lông mềm mại trên lưng nó, nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu lên mỉm cười với con gái: "Ngồi đi, Khê Khê.".
Truyện Sắc
"Nói ngắn gọn, đòi tiền thì không cần nói nữa." Cố Trì Khê ngồi xuống, chân trái theo thói quen chồng lên chân phải, chợt nhớ tới Ôn Ninh không cho cô bắt chéo chân, liền đặt xuống.
Dương Nghi nhìn cô, trong mắt không có lấy lòng, cũng không có giả bộ thân mật, giống như mệt mỏi từ bỏ diễn xuất, khôi phục bình tĩnh.
Ngược lại làm Cố Trì Khê không quen.
“Ta muốn kết hôn với Chu Kiến.” Dương Nghi thẳng thắn nói.
Chu Kiến chính là tiểu chó săn người mẫu của bà.
Cố Trì Khê cũng không có nhấc mi, thản nhiên nói: "Loại chuyện này bà không cần nói cho tôi biết, nhưng nếu là muốn tiền thì không cần nói nữa."
"Aiz——" Dương Nghi thở dài, "Con gái ruột gặp mặt lại giống như kẻ thù, mẹ thiếu con hai đồng tiền sao?"
"Nếu như bà cũng cảm thấy như vậy khi lấy trộm tiền từ túi của tôi thì tốt rồi."
"..."
“Sau này nếu phải nói chuyện đời tư của bà thì cứ nói qua điện thoại, thời gian của tôi rất quý giá, không đáng vì bà mà lãng phí.” Nói xong, cô đứng dậy, có chút hối hận mình đã lãng phí ít nhất hai tiếng đồng hồ, lấy thời gian này đi bồi người yêu thì thật tốt.
Hốc mắt Dương Nghi hơi đỏ lên, bà nói: "Ta muốn căn nhà này."
"Chuyển quyền sở hữu cho ta, dùng làm phí phụng dưỡng sau này, từ đây chúng ta giải quyết xong."
Cố Trì Khê dừng bước, đôi mắt đen láy không lộ ra chút gợn sóng, trong lòng cô nhanh chóng ước lượng giá trị tài sản, nhàn nhạt nói: “Ngôi nhà này trị giá ít nhất triệu, ừm, coi như phí phụng dưỡng thanh toán một lần cho bà cũng không tồi..."
Dương Nghi hít sâu một hơi, ấn xuống bộ lông mềm mại trên lưng con mèo, ngón tay cấm sâu vào trong lông.
"Meo--"
Con mèo khó chịu kêu lên, vùng vẫy để thoát ra khỏi vòng tay của bà.
“Đáng tiếc…” Cố Trì Khê quay đầu lại, tựa hồ đoán được phản ứng của bà, đáy mắt hiện lên nụ cười trào phúng, “Tôi đã lập di chúc rồi, toàn bộ tài sản của tôi, bao gồm cả căn nhà này, đều thuộc về Ôn Ninh."
Dương Nghi nắm chặt góc áo, trên mặt trong nháy mắt hiện lên một tia tức giận, sau đó bình tĩnh nói: "Nhưng vô luận như thế nào, con phải có nghĩa vụ phụng dưỡng ta."
"Không sai, ở cái đất nước này, trong loại không khí văn hóa này, đó thực sự là nghĩa vụ.
Nhưng tôi chỉ cần cho bà một nơi để sống, không đói chết là được."
"Thật không ngờ con gái của ta không bằng nam nhân của chính mình..."
"Ừm, bà nói đúng."
Bà đã quên mình bị một nam nhân hại thảm thế nào, hoặc là bà không nghĩ mình bị hại, ngược lại còn đắc ý dạt dào, cho rằng tất cả những gì mình có được ngày hôm nay đều là do năng lực của mình, với loại suy nghĩ như vậy, bà làm sao có thể không tiếp tục đi trên con đường đen tối.
Cố Trì Khê sẽ không ngăn cản bà, cô chỉ muốn nhìn bà đi về phía trước, cỗ vũ b trượt xuống để đạt được hạnh phúc.
Hai mắt Dương Nghi dại ra, hai hàng nước mắt lăn dài, bà lấy lại tinh thần, vội vàng lau mặt, kiên cường nói: "Không phải con vừa mới thừa kế một ít tài sản của ba con sao? Không có ta, con sẽ không có vinh hoa phú quý như hôm nay, nhưng ngược lại là khinh thường mẹ mình, được rồi, ta sẽ khiến con phải để mắt, ta dự định cùng Chu Kiến khởi nghiệp, sẽ không lâu đâu, đến lúc đó đừng duỗi tay xin tiền ta."
Lời này vừa nói ra, Cố Trì Khê đã phá lên cười.
"Hahaha--"
"Được, tôi sẽ cổ vũ cho bà."
Tiếng bước chân xa xăm của cô vang vọng trong căn phòng khách trống trải.
Sau chấn động nội bộ, trật tự hoạt động của công ty dần ổn định.
Cố Trì Khê đưa một nửa vốn cổ phần cho Ôn Ninh, hai người mua một căn hộ lớn cách công ty phút đi xe, sau đó thuê khách sạn, sau khi căn nhà được sửa sang lại sẽ là ngôi nhà thứ hai của hai người.
Ôn Ninh bắt đầu tìm hiểu về quản lý kinh doanh.
Nàng chỉ biết một chút, biết công việc của Cố Trì Khê, ít nhất khi người kia bận rộn phiền não, nàng có thể cùng cô giải quyết một hai chuyện mà không phải chỉ ôm ấp hôm hít cô trên giường dỗ dành.
Nàng trở nên bận rộn, ban ngày bay, buổi tối đọc sách trước khi đi ngủ, nằm xuống còn được vợ tạo nhiều tư thế khác nhau.
Cho đến một ngày……
Ngày nghỉ, Ôn Ninh nấu một bàn cao lương mỹ vị ở nhà, vừa cởi tạp dề dọn món ăn cuối cùng lên bàn, cửa phòng khách mở ra, bóng người thon gầy của Cố Trì Khê từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm một cuốn sách.
"Thơm quá."
Cô hít hít cái mũi, tùy ý đặt sách lên bàn, ôm lấy Ôn Ninh hôn một cái: "Ninh Bảo vất vả rồi."
Nói xong đi rửa tay.
Ôn Ninh tò mò nhìn cuốn sách, trên đó có viết bốn chữ quen thuộc "Khái niệm về hàng không dân dụng", nàng giật mình nghi hoặc nhìn về phía nhà bếp.
Khi Cố Trì Khê rửa tay xong đi ra, nàng chỉ vào cuốn sách hỏi: "Tỷ tỷ, đây là..."
Cố Trì Khê lấy ra một tờ giấy lau tay, cười thần bí: "Em đoán xem."
“Lại để em đoán.” Ôn Ninh chu môi.
Cố Trì Khê thu lại vẻ mặt đùa giỡn, nhéo tai nàng nói: "Nếu muốn hiểu các khía cạnh kỹ thuật của chuyến bay, thì phải bắt đầu từ những khái niệm cơ bản nhất."
"Học lái máy bay sao?"
"Không, chỉ là lý thuyết thôi."
Ôn Ninh kéo ghế cho Cố Trì Khê, khoác vai cô ngồi xuống, dọn cho cô một bữa ăn ngon, "Nhưng lý thuyết rất nhàm chán, có một số điều tương đối trừu tượng, không kết hợp với thực hành thì rất khó hiểu, hơn nữa...!chị quá bận rộn, năng lượng có hạn."
"Nếu Ninh Bảo là lão sư của chị sẽ không nhàm chán." Cố Trì Khê chớp mắt.
"Em rất nghiêm khắc."
"Nghiêm khắc thế nào?"
"Nói hai lần không hiểu, đánh lòng bàn tay!"
"Ồ?" Cố Trì Khê khẽ nhướng mày, cười giảo hoạt, "Chị còn tưởng là đánh mông."
Ôn Ninh đỏ mặt, "Chị nghĩ đi đâu vậy..."
Nàng ho khan hai tiếng rồi cúi đầu ăn.
Cố Trì Khê vừa cười vừa gắp đồ ăn cho nàng.
Trên bàn có năm món ăn, hai người ăn không hết, nhất là buổi chiều Cố Trì Khê có ăn chút điểm tâm, cũng không quá đói, nhưng cô không muốn làm mất hứng thú của Ôn Ninh nên cố ăn, cuối cùng ăn ngày càng chậm, một miếng thức ăn có thể nhai mấy chục lần.
“Ăn không vô sao?” Ôn Ninh chuyên chú nhìn cô, nhạy bén mà phát hiện từng phản ứng nhỏ nhất.
Cố Trì Khê gật đầu, xoa bụng.
Ôn Ninh bưng bát của cô đặt trước mặt mình, “Đi tắm đi, lát nữa em dạy chị.” Nói xong, nàng lại tiếp tục ăn đồ thừa.
Cố Trì Khê sững sờ.
Một lúc sau, phát hiện người đối diện không có động tĩnh, Ôn Ninh mới ngẩng đầu: "Làm sao vậy? No không động được hả?"
"Ninh Bảo..."
"?"
Cố Trì Khê nhìn chằm chằm nàng một lúc, trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia sáng, nhẹ giọng nói: "Đừng ăn đồ thừa, không vệ sinh."
“A?” Ôn Ninh sửng sốt, “Lại không phải đồ thừa của người khác.”
"..."
Khi còn bé Ôn Ninh vốn tham ăn, đồ ăn vặt nào mới lạ cũng phải thử, nếm xong liền bỏ đi món không thích, huống chi là đồ thừa, nàng đều đã ăn qua đồ ăn thừa của Cố Trì Khê, hôm nay đột nhiên như vậy.
Cố Trì Khê chìm trong hồi ức, môi mỏng nhếch lên thành một vòng cung hạnh phúc.
Ôn Ninh chợt hiểu cô đang nghĩ gì.
"Khụ khụ——"
“Em có thể uống nước của tỷ tỷ, đương nhiên cũng có thể ăn đồ thừa của tỷ tỷ…” Hạ giọng nói, ném cho cô một ánh mắt kiều mị.
Lời nói chứa đầy thâm ý ái muội.
Điều Ôn Ninh đang nghĩ chính là: Hừ, ai kêu vừa rồi "đùa giỡn người ta"!
Cố Trì Khê thu hồi suy nghĩ, lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, mặt nóng bừng, vội vàng đứng dậy: "Chị đi tắm."
Chạy trốn lên lầu, Ôn Ninh ở phía sau cười to.
...!
Sau đó, Ôn Ninh trở thành "Ôn lão sư", dạy Cố lão bản mỗi tối khi rảnh rỗi.
Lý thuyết về kỹ thuật bay bao gồm nhiều khía cạnh, chẳng hạn như khí tượng, điều hướng, đối thoại vô tuyến trên không, v.v.
Cần rất nhiều thời gian để hiểu hệ thống, nhưng Cố Trì Khê rất kiên nhẫn và thông minh, nhiều nhất có thể hiểu được qua video.
Không có cơ hội để đánh vào mông học sinh, tay của Ôn lão sư càng ngứa.
"A là máy bay tầm ngắn đến trung bình một động cơ hai lối đi, nó hiện là một trong những mẫu máy bay chở khách nội địa chủ đạo, cũng là tọa giá của Ôn lão sư em đây, cái này em sẽ không nói nhiều.
Hôm nay sẽ chủ yếu giới thiệu tên và chức năng của các bộ phận khác nhau..."
Hai người mặc đồ ngủ quả chanh giống hệt nhau ngồi vào bàn, Ôn Ninh một tay cầm mô hình máy bay, một tay lật xem hình ảnh trên ipad, nghiêm túc giải thích.
Cố Trì Khê cũng chăm chú lắng nghe, vừa nghe vừa viết ghi chú trên ipad.
"Cái này gọi là ram khí tua-bin, tiếng Anh là RAT, chúng ta bình thường gọi nó là chuột, nó là cung cấp máy bay khẩn cấp năng lượng cùng thủy lực, lấy sự cố em gặp phải lần trước, nếu như hai cái động cơ máy phát điện đều hỏng, không có sức mạnh thì phải sử dụng nó."
"Một chiếc máy bay chở khách thả chuột trên bầu trời, cho thấy tình hình rất nguy hiểm, thậm chí còn nguy hiểm hơn lần trước em ở đó, nhưng không đến mức gọi mayday, về cơ bản có thể cứu được."
Nói đến tình huống cận kề cái chết, sắc mặt Ôn Ninh thả lỏng, nhưng Cố Trì Khê lại cau mày, trong lòng kịch liệt trầm xuống.
Cô nắm lấy cổ tay Ôn Ninh.
Ôn Ninh ngẩng đầu nhìn cô.
Nhìn thấu nỗi sợ hãi sâu thẳm trong mắt cô, nàng ôm lấy cô, vỗ nhẹ vào lưng trấn an: “Mọi chuyện đã qua rồi, giờ em rất tốt”.
Cố Trì Khê có chút nghẹn ngào: "Ừm..."
“Lão sư muốn giao bài tập.” Ôn Ninh nghiêm mặt đổi chủ đề.
"Được."
Sau khi giao bài tập, Ôn lão sư kiểm tra tại chỗ những gì nàng nói ngày hôm qua, Cố Trì Khê trả lời trôi chảy.
Bất tri bất giác giống như còn nhỏ.
Khi đó, Ôn Ninh vừa mới vào cấp ba, năm nhất cấp ba không phân biệt tự nhiên xã hội, học đều chín môn, độ khó học cũng cao hơn một chút so với tiểu học và trung học.
Dù không rành các môn học nhưng lần đầu tiên đến lớp Hóa, nàng vẫn còn bỡ ngỡ.
Ví dụ, từ "moore"—
Không phải là "Moore Manor" sao?
Sau khi nghe lão sư giảng hồi lâu, cuối cùng Ôn Ninh cũng hiểu, ồ, là đơn vị đo lượng vật chất gì đó.
Mặc dù nàng hầu như không hiểu khái niệm, nhưng nàng không thể sử dụng nếu không hiểu nó, nàng cố gắng nghe giảng cũng không thể theo kịp tiến độ, sau đó, Cố Trì Khê đã phát hiện ra liền bổ túc cho nàng, giao bài tập về nhà cho nàng, này thực sự làm nàng rầu thúi ruột.
Ôn Ninh còn nhiệt tình kêu "Cố lão sư".
Với sự giúp đỡ kiên nhẫn của "Cố lão sư", cuối cùng Ôn Ninh cũng bắt kịp tiến độ, điểm hóa học cuối học kỳ của nàng cũng không tồi.
"Ừm, rất tốt, Cố đồng học, trẻ nhỏ dễ dạy."
"Cảm ơn Ôn lão sư."
Hai người nhìn nhau cười, Cố Trì Khê vào phòng tắm, Ôn Ninh thu dọn đồ đạc, cầm điện thoại đặt báo thức cho sáng mai, nhân tiện kiểm tra Weibo và vòng bạn bè.
Bài đăng đầu tiên trong khoảnh khắc là của biểu muội nàng.
Diêu Diêu: [Ngày nào cũng có thể là lễ tình nhân]
Sáu bức ảnh, một bữa trà chiều tinh xảo, một chai rượu vang đỏ trị giá sáu con số, một chiếc vòng cổ mới toanh, một chiếc túi có logo lộ ra ngoài, ghế lái của một chiếc xe thể thao cực ngầu và sành điệu, còn có...!tạo dáng bên soái ca điển trai.
Đăng một phút trước.
Ôn Ninh ngây người.
Tình huống gì?
Có bạn trai giàu có?
Này……
Nàng thoát khỏi WeChat, đi ra ban công gọi cho biểu muội.
"Alo? Biểu tỷ?"
Đã gần mười một giờ, bên kia có chút ồn ào, giọng nói của tiểu cô nương tràn đầy hưng phấn.
Ôn Ninh cau mày: "Em đang ở đâu vậy?"
"Nhảy disco a."
"Đã trễ thế này không về ký túc xá mà ở bên ngoài nhảy disco? Gần đây không phải em mới đáp chuyến bay sao? Ngày mai có ca không? Đừng uống rượu—"
"Ai nha, em không có uống rượu, lát nữa em về."
"Bài viết em đã đăng là tình huống gì?"
"A? Bài đăng gì?"
"Lễ tình nhân gì đấy."
“Em… em xóa rồi… biểu tỷ, chị thấy rồi sao?” Giọng nói của biểu muội lộ rõ vẻ hoảng loạn, ấp a ấp úng.
Ôn Ninh đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, liền cao giọng nói: "Làm sao?!"
Cố Trì Khê trở lại từ nhà vệ sinh phía sau giật mình.
"Ninh Bảo?"
Cô hoài nghi tiến lại gần, nhìn thấy Ôn Ninh đang nghe điện thoại, liền dừng bước, quay lại nhưng hai tai vẫn vểnh lên.
Sau đó Ôn Ninh thật lâu không nói chuyện.
Nhiệt độ đêm tháng ba vẫn còn thấp, gió mát thổi tung những sợi tóc trước trán khiến nàng đứng cứng đờ.
Cố Trì Khê nhìn ra ngoài, leo lên giường, cầm lấy chiếc hộp gỗ nhỏ đặt cạnh giường, mở nắp, lấy ảnh chụp bên trong ra, cẩn thận xem.
Đây là ảnh cũ của Ninh Bảo.
Có nàng trong mọi bức ảnh, khuôn mặt đều đã bị cắt đi.
Không có cách nào khôi phục lại.
Cô nhìn chằm chằm bức ảnh thở dài, chậm rãi lướt đầu ngón tay qua vết cắt không đều, cảm nhận được oán hận cùng ủu khuất của Ôn Ninh lúc ấy, trong lòng càng thêm đau đớn.
Làm thế nào để bù đắp đây?
Ôn Ninh gọi điện thoại xong từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Cố Trì Khê ngơ ngác ôm hộp gỗ cùng ảnh chụp, nhất thời sửng sốt.
"Tỷ tỷ……"
Nàng bước tới, vươn tay ra.
Cố Trì Khê siết chặt tấm ảnh, ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực nhìn nàng: "Chúng ta chụp lại những bức ảnh này được không?".