Những người đã đi gần hết cuộc đời như ông bà, con mắt nhìn sự việc trên đời không còn bị bó buộc bởi những lợi danh trước mặt, mới biết được, nhưng điều ta đã trải qua đâu là đáng quý.
Mới ở lại một ngày thôi, nhưng những gì mà ông bà nói, thật sự đáng để cho cô phải chiêm nghiệm vào trong chính.cuộc sống của mình.
Vậy là đã qua một ngày, đêm ở vùng núi lạnh hơn, và cảm giác dài hơn.
Có lẽ vì ở đây mọi người tắt đèn ngủ sớm, nên cảm thấy đêm dài, chứ ở thành phố, mười hai giờ đêm hẵng còn nhộn nhịp lắm.
Nếu không có múi giờ, hẳn còn không phân biệt ngày đêm..
Vừa lạ nhà, vừa đi ngủ sớm, sáng hôm sau Đoạn Thanh Vy cũng thức dậy sớm hơn mọi ngày.
Ấy vậy mà cũng chẳng sớm bằng ông ngoại.
Ông đã dậy tự bao giờ, còn đang tập khí công nhẹ nhàng trong sân.
Cô định quay người rời đi, không làm phiền đến ông.
Nhưng ông đã sớm phát hiện, người già thường rất nhạy cảm.
Ông lên tiếng gọi.
- Sao vừa nhìn thấy ông đã muốn đi ngay vậy?
Đoạn Thanh Vy lúng túng trả lời.
- Dạ, không phải ạ, con chỉ không muốn làm phiền nhã hứng của ông thôi ạ.
Ông dừng động tác tập luyện của mình lại, Đoạn Thanh Vy nhanh ý bước đến đỡ một bên tay cho ông.
- Ông nghe ba Nhất Nam nói con chơi cờ vây rất tốt.
- Con chỉ gọi là biết tí chút thôi ạ.
- Tí chút thôi sao? Để ba của Nhất Nam phải khen, thực lực không thể xem thường rồi.
Có hứng thú bồi ông già này vài ván hay không?
- Dạ được ạ.
- Vậy tới kia đi.
Cô đỡ ông đi theo hướng mà ông muốn.
Men theo lối con đường sỏi giữa khuôn viên đường hoa, hai người đến chiếc đình hóng mát giữa khuôn viên.
Trên chiếc bàn gỗ hình tròn đã bày sẵn một bàn cờ vây và một khay trà tự bao giờ.
Hai ông châu vui vẻ cùng bài binh bố trận cho trận pháp cờ của mình.
Khả năng chơi cờ của ông ngoại rất tốt, tốt hơn cả ba Trình, hai người cứ phải gọi là ngang tài ngang sức, càng đánh càng ham.
Thế cờ giằng co, không phân thắng bại.
Chẳng biết hai người đã chơi bao nhiêu lâu.
Từ lúc mọi người trong nhà còn chưa dậy, cho đến lúc mọi người phải tìm hai người trở vào ăn sáng cả hai mới dừng lại.
Chẳng có bữa tiệc nào không tàn, cuộc vui nào không chấm dứt.
Cả nhà cùng nhau ở lại chơi đến trưa, cùng nhau dùng bữa.
Sau khi bữa trưa kết thúc không bao lâu thì cả Diệp gia lẫn Trình gia đều phải ra về.
Tuy là khá tiếc nuối nhưng cũng không có cách nào khác.
Ông bà ngoại lưu luyến tiễn mọi người ra tận cổng.
Ông còn lớn tiếng dặn dò Đoạn Thanh Vy.
- Tiểu Vy, có thời gian rảnh thì về chơi cờ với ông nhé.
Lâu lắm rồi ông mới tìm được một đối thủ ngang tài ngang sức.
- Dạ, con nhớ rồi, ông ngoại.
Cả bốn chiếc xe của Diệp Gia lẫn Trình gia lăn bánh trên con đường quen thuộc.
Chỉ khác mỗi, hôm nay họ sẽ trở về, chứ không phải là đi đến.
Đi chơi, vui thì có vui, nhưng hai ngày cứ ngồi xe liên tục như thế làm cho Đoạn Thanh Vy cũng thấy có chút hơi mệt.
Không riêng gì Đoạn Thanh Vy mà cả Trình Liễu Phi cũng vậy.
Chỉ vừa đến nhà, hai cô nàng đã sà ngay trên chiếc giường của mình.
Cũng không phải là mệt quá, nhưng việc lạ giường không ngủ được nhiều vào hôm trước, làm hai mí mắt của cô như có nam châm dính chặt vào nhau rồi.
Cô lên giường đánh một giấc từ chiều hôm nay mà đến tận sáng hôm sau Trình Nhất Nam phải đánh thức cô.
- Vy Vy, dậy thôi em.
Cô ngái ngủ mè nheo.
- Em đang buồn ngủ lắm, anh đừng làm ồn.
Nhìn cô như con mèo nhỏ rúc vào chăn khi bị anh đánh thức thật sự là đáng yêu mà.
Nếu hôm nay không phía ngày hẹn đến Đoạn gia chúc tết, anh chắc chắn sẽ để cho cô ngủ đến lúc cô chán thì thôi.
Thấy phương pháp gọi không có tác dụng nhiều, anh thò bàn tay của mình vào trong chăn, hướng tới vùng bụng của cô mà cho luôn tay mình vào trong áo cô.
Bàn tay anh ở ngoài lâu thật sự rất lạnh.
Đoạn Thanh Vy đang ngủ ngon bị cảm giác lạnh buốt tiếp xúc làm cô giật mình.
Cô gắt gỏng.
- Anh làm gì vậy? Lạnh lắm đó anh có biết không?
- Biết.
- Biết mà anh còn làm?
- Phải, dậy thôi em.
Em không nhớ hôm nay em hẹn với chú em về Đoạn gia à?
Đầu óc cô bây giờ mới bắt đầu nhảy số " Ừ nhỉ, sao mình có thể quên mất".
Có lẽ việc quá buông lỏng mấy ngày qua đã làm cô gần như quên mất những con người đáng ghét kia.
Cô giật mình hỏi anh.
- Bây giờ mấy giờ rồi anh.
- Mười giờ rồi.
Cô lồm cồm bò khỏi giường.
Còn nằm nữa chắc bữa cơm trưa thành cơm chiều mất.
Anh ở ngoài chờ cô, thời gian chờ đợi, anh cũng đã thay sẵn quần áo, chỉ chờ cô xong xuôi thì hai người có thể rời đi.
Ấy vậy mà cũng phải gần một tiếng sau họ cũng mới có thể bắt đầu xuất phát từ Trình gia rời đi.
Trước khi đi, cô không quên báo với mẹ Trình một tiếng, tránh việc ông bà đợi cơm anh và cô.
Chiếc xe từ từ lăn bánh vào khuôn viên Đoạn gia.
Anh đã từng đến đây rất nhiều lần khi đưa đón cô đi làm.
Nhưng chưa bao giờ vào trong, mà chỉ dừng ngoài cổng.
Anh vòng ra sau, mở cánh cửa sau của xe, lấy những xách quà mà mình chuẩn bị từ trước ra.
Cô ngạc nhiên hỏi anh.
- Anh chuẩn bị từ bao giờ vậy?
- Từ lúc đồng ý đến ăn cơm là anh đã chuẩn bị rồi.
Dù muốn hay không bây giờ ông ta cũng đang là trưởng bối của em.
Anh không thể nào đến tay không được phải không nào?
Cô khẽ gật đầu, cảm thấy người đàn ông này thật chu đáo và tỉ mỉ, những việc nhỏ nhặt nhất của cô, anh đều giúp cô để tâm.
Cô khoác lấy cánh tay anh, hai người cùng nhau bước vào nhà.
Có lẽ, Đoạn Thành Vinh và Từ Thúy Lan rất mong chờ cuộc gặp gỡ này thì phải, bởi họ đã ngồi đợi sẵn sàng ở ghế sofa phòng khách.
Thấy anh và cô, Đoạn Thành Vinh niềm nở chào hỏi.
- Trình tổng, rất vui vì cậu đã đến.
" Trình tổng?" nhìn cái mặt hớn hở của ông ta kìa.
Hình như người mà ông ta muốn gặp là anh chứ không phải là cô.
Thật sự giả tạo đến mức khó coi.
Người đến đều là khách, Trình Nhất Nam lịch sự đáp lại.
- Chú Đoạn, không cần khách sáo, cứ gọi cháu là Nhất Nam là được.
Dù sao cũng không phải bàn việc làm ăn.
Ông ta cười sảng khoái.
- Đúng là hậu bối hiểu chuyện.
Nào mau ngồi xuống uống trà.
Ông ta cứ một mình tự biên tự diễn.
Rõ ràng ngay từ đầu bảo là mời cô về dùng cơm, nhưng ánh mắt chưa từng liếc cô lấy một cái.
Hình như cô thấy có điều gì đó sai sai thì phải?
Ông ta cứ vậy huyên náo từ chuyện này đến chuyện khác.
Trình Nhất bản là không để ý được nhiều xem ông ta nói gì.
Anh chỉ ù ù cạc cạc cho qua.
Thi thoảng nói lại vài câu cho ông ta đỡ ngán.
Không lâu sau, Từ Thúy Lan từ trong bếp đi ra thông báo.
- Mọi người vào ăn cơm thôi, có chuyện gì từ từ rồi nói tiếp, cơm canh đã sắp nguội hết rồi.
Đoạn Thành Vinh đứng lên đi trước, cô và anh cũng đi theo sau.
Cô còn chưa kịp nhìn xem bữa ăn trông ra sao thì Từ Thúy Lan đã niềm nở nói.
- Tiểu Vy, con xem, hôm nay thím chuẩn bị toàn món con thích, ăn nhiều một chút nhé, dạo này trông con gầy lắm.
Cô cười gượng gạo đáp lại.
- Cảm ơn thím, con sẽ ăn nhiều ạ.
Thực sự bây giờ cô rất muốn mắng lên thành tiếng luôn.
Sao bà ta không đi làm diễn viên vậy, chỉ ở nhà nội trợ thật uổng phí tài năng.
Con mắt nào của bà ta thấy cô gầy.
Cả tuần qua cô bị Mẹ Trình vỗ béo đến nỗi mặt dần tròn vo rồi.
Thật là sự quan tâm giả tạo..