Buổi trưa tháng tám, trời nắng chang chang.Trong phòng làm việc tòa nhà Thiên Hòa.Giang Tả ngồi trước bàn làm việc, mờ mịt nhìn khung cảnh xung quanh, thậm chí có chút không nghĩ nổi.Chẳng qua, chỉ trong chốc lát, trong đầu hắn hiện lên vô số nghi vấn, ví như đây là đâu? Nơi này là nơi nào? Tại sao lại quen mắt như vậy?Không phải là hắn đang tìm chết sao? Thực chẳng lẽ là chết thật rồi?Sau đó Giang Tả bắt đầu lục lại trí nhớ, rốt cục tìm được ký ức quen thuộc về cảnh này.Tiếp đó, Giang Tả liền nhìn sang góc dưới phải màn hình, năm .Hiện tại, Giang Tả đã chắn chắn, hắn sống lại, trở lại lúc hắn mới đi làm.Xem ra trong vụ cuối kia, hắn đã thực sự đem bản thân đùa tới chết.Thân là Tuyệt Thế Ma Quân, Giang Tả đã sớm đánh khắp Cửu Thiên Thập Địa không đối thủ, cao thủ tịch mịch ai có thể hiểu.Nhất là tịch mịch vô số năm, Giang Tả không thể nào nhịn được sự buồn chán, hắn bắt đầu nghiên cứu thế giới này, chẳng may có thu hoạch ngoài ý muốn thì sao?Mỗi lần nghiên cứu đều là một hồi thử, cũng là một lần tự sát, buồn chán điều khiển bản thân tìm hiểu làm thế nào để chết.Cho nên, đại khái là hắn đã chết.Nhưng, hiện tại là sao? Hắn cần làm gì? Hắn sẽ làm gì?Đi làm? Vậy còn không bằng ra ngoài đi cướp một phen.Có điều Giang Tả cũng sẽ không đi cướp, hắn còn không rảnh rỗi tới mức đi làm cái việc này, hơn nữa với thân thể suy nhược hiện giờ, đi cướp thì chẳng khác nào chịu chết.Lúc này, Giang Tả đột nhiên thấy điện thoại rung lên, vừa nhìn thì là số của bộ phận hậu cần công ty gửi tới.Nội dung trên đó rất đơn giản: Tô Kỳ có việc đột xuất, cần ra ngoài làm việc, thời gian trở lại chưa rõ.Tô Kỳ, nếu Giang Tả nhớ không nhầm, đây chính là lão bà hắn.
Nhắc tới Tô Kỳ, Giang Tả không thể phủ nhận Tô Kỳ là một cô gái tốt, tốt nghiệp một cái là gả cho hắn, hơn nữa còn không yêu cầu bất cứ thứ gì.Tô Kỳ mà một mỹ nữ, tính tình cũng rất hoạt bát.
Cẩn thận nhớ lại, người như vậy mà gả cho hắn hiện tại, hắn quả thực quá may mắn.Về phần quan hệ giữa hắn và Tô Kỳ, vậy hẳn phải nói tới thời điểm học cấp hai.Hai người ngồi cùng bàn, từ một câu chuyện cười mà làm thân, từ đó mãi tới nay.Có điều, cũng không được bao lâu, cả hai đã mâu thuẫn tới mức không thể không ly hôn.Không phải mâu thuẫn gì quá đáng, mà đơn giản vì công việc, cứ ba năm ngày lại phải đi công tác một lần, dù là ai cũng khó tránh khỏi việc hiểu sai, hơn nữa, lần này ra ngoài, thậm chí còn không cả gọi điện báo lại.Lúc này, Giang Tả không thể nhịn được nữa.Lần này khi Tô Kỳ công tác trở về, chính là lúc Giang Tả cùng Tô Kỳ li hôn.Có điều Giang Tả còn rất hiếu kỳ, không hiểu Tô Kỳ thường xuyên ra ngoài làm gì.Thực ra, tại thời điểm này của kiếp trước, Giang Tả vẫn chỉ là người bình thường, sau khi ly hôn, gặp cơ duyên mới bắt đầu tu luyện.Hắn nhớ khi đó mới ly hôn, hắn cũng xin nghỉ ở Thiên Hòa, mà kỳ ngộ cũng bắt đầu từ sau đó.Nhập Tiên Linh động phủ, tới chiến trường viễn cổ, đi qua Tiên Phủ, lại đoạt Hạo Thiên tháp, nhặt Ngộ Đạo thạch, ăn Ngộ Đạo quả, cuối cùng mới thành Đạo.Tóm lại, sau khi rời khỏi Thiên Hòa, hắn liền có cảm giác bản thân như đã trải qua một đời, một đời sau đó rất ít tiếp xúc với sinh hoạt nhân gian, dù sao cuộc sống trước đó cũng quá mức bình thường an dật.Hơn nữa, sau đó hắn cũng không có thời gian trở lại tìm hiểu ngọn ngành, bởi trước khi hắn thành Đạo, hắn vẫn không thể trở về được.
Mà sau khi thành Đạo, mọi thứ đã sớm thương hải tang điền, cảnh còn người mất.Còn chuyện Tô Kỳ sau đó thế nào, có tái giá hay không, hắn cũng không biết, thậm chí Giang Tả còn sớm đã quên đi tồn tại của Tô Kỳ.Hiện tại nghĩ tới Tô Kỳ, hắn thực sự không có cảm giác gì đặc biệt.Nhưng đối với việc Tô Kỳ ra ngoài làm việc, hắn vẫn có chút hiếu kỳ.Trong năm tháng vô tận, thứ duy trì hắn khỏi trầm luân, chỉ có lòng hiếu kỳ với muốn chết!Vị trí Giang Tả đang làm hiện tại thuộc bộ phận thị trường, cụ thể là gì thì hắn đã sớm quên, đại khái cũng không phải thứ gì tươi đẹp để mà nhớ.Suy nghĩ một chốc, Giang Tả liền đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, bây giờ đang giờ làm việc, Giang Tả đứng dậy ra ngoài, thực sự khiến người khác kinh ngạc.Nhưng cũng không ai nói gì, quản lý cũng không lên tiếng.Bởi Giang Tả đã nộp đơn xin thôi việc, vô dục tắc cương, mà đã muốn nghỉ thì cũng không sợ khuôn phép.- Nếu như ta nhớ không lầm, ba ngày sau Tô Kỳ sẽ trở lại, mà kỳ ngộ của ta bắt đầu từ ngày thứ tư, từ đó hoàn toàn xa rời thế giới bình thường.
Đi hướng đỉnh phong nhân sinh, nhưng những kỳ ngộ kia ta đều đã gặp, đỉnh phong cũng đã đi qua, sao còn phải lặp lại?Giang Tả đứng trên đỉnh phong, trở thành Ma Quân không phải chuyện ngày một ngày hai, có gì mà hắn không biết không hiểu?Hắn căn bản không cần kỳ ngộ, bản thân hắn chính là kỳ ngộ lớn nhất thiên hạ này rồi.Giang Tả đi trên hành lang, hiện hắn đang muốn tìm cô em ở bộ phận hậu cần, cô em này thường xuyên nhắn tin báo việc đi công tác của Tô Kỳ cho hắn, cho nên hẳn là biết Tô Kỳ hiện ở đâu.Tập đoàn Thiên Hòa có Nhất bộ cùng Nhị bộ, Giang Tả chưa từng tới Nhị bộ, mà cô em hậu cần là thuộc Nhị bộ kia.Nhất bộ cùng Nhị bộ ngăn bởi một cái hành lang thật dài, Giang Tả đi tới trước hành lang, đột nhiên nở nụ cười.Kết giới, nơi này có kết giới, mặc dù chỉ là một kết giới bình thường, nhưng dùng để phòng vệ người thường tuyệt không thành vấn đề.Người thường tới gần kết giới, sẽ đột nhiên sinh ý không muốn đi vào, sau đó từ bỏ nó mà quay về.- Thú vị, mọi thứ bắt đầu thú vị rồi đây, hóa ra công ty này không đơn giản như bề ngoài.Đương nhiên, cái loại kết giới thôi miên ám thị sơ đẳng này, chẳng có tác dụng gì với Giang Tả cả.Coi như hắn hiện là người thường, thì cũng không phải là người thường.Tùy tiện rèn luyện một chút, lấy một đánh mười cũng chỉ là chuyện nhỏ.Lúc đi tới Nhị bộ, Giang Tả mới phát hiện, người trong này không nhiều.Giang Tả nhìn quanh Nhị bộ, bên trong không có bất luận bóng người nào, chẳng lẽ nay nghỉ phép sao? Hay là đang giờ làm việc nên thế?- Xong đời, lần này chết chắc rồi, thiết bị cảm giác hỏng rồi, hỏng trong lúc này, đúng là muốn mạng người mà!- Bớt ồn đi, cậu còn muốn để người khác biết nữa sao? Nếu không phải các cô dùng bừa bãi, thiết bị có thể hỏng sao?- Mau sửa đi, dù gì cậu cũng là người bộ phận kỹ thuật, muốn sửa cũng không khó chứ?- Khó, đương nhiên khó.
Tôi thuộc bộ phận kỹ thuật, nhưng tôi không biết sửa chữa, tôi làm sáng chế!- Mấy cậu cũng bớt lời đi, mau nghĩ cách sửa lại, bọn họ vẫn chờ chúng ta gửi tín hiệu, ủy thác thất bại thì không sao, nhưng để chết người là thành chuyện lớn đấy, ai cũng đừng mong sống tốt được.Giang Tả ở ngoài nghe tiếng ba người nói chuyện, người cuối là nữ.Nghe được tình huống này, có vẻ như ba người này đang gặp rắc rối.Giang Tả tìm tới nơi truyền ra tâm thanh, là bộ phận khảo sát thị trường.Bộ phận khảo sát thị trường rất lớn, nói cho đúng là bên trong chia thành không ít phòng nhỏ, mà thanh âm vừa rồi là truyền ra từ phòng thứ nhất.Cửa phòng này để mở.Giang Tả đi tới nhìn vào, bên trong có tổng cộng bốn người, ba nam một nữ, nữ ngồi trên ghế, một người đàn ông đang loay hoay gì đó, hẳn là người của bộ phận kỹ thuật.Giang Tả thấy bốn người, bốn người cũng nhìn thấy Giang Tả.Bốn người ngẩn người, tấm thẻ công tác đeo trên cổ Giang Tả, là của Nhất bộ.Gặp quỷ sao?!.