Buổi sáng tỉnh lại, Khuất Viễn Lăng đã ăn mặc chỉnh tề. Hắn không hỏi ta, vì cái gì lại ngủ trên một giường khác, ta đương nhiên sẽ không tự đem mình ném xuống hố.
Ta nghĩ hắn khẳng định không biết tối qua ta trộm hôn hắn, nếu không sớm đem ta chẻ làm tám khúc. Nhưng mà, trên đường trở về, Khuất Viễn Lăng không biết uống lộn thuốc gì, dọc đường đi trầm mặc ít nói, mây đen dày đặc, khiến cho ta bất an không yên, trầm tư suy nghĩ xem chính mình rốt cuộc đã làm gì không đúng, đạp tới râu hùm của Ông chủ lớn như hắn?
Kể vài mẩu chuyện cười điều tiết không khí cũng không thấy ăn thua, căn cứ vào nguyên tắc ‘càng nói càng sai’, ta thành thành thật thật ngồi ở ghế phụ lái ngắm cảnh……….
Tối qua uống hơi nhiều rượu, đầu óc vẫn quay mòng mòng, chỉ chốc lát ta liền lệch đầu sang một bên ngủ giống y như con lợn chết……….
Lần đầu tiên ‘xuất chinh’ cùng Khuất Viễn Lăng, cứ như vậy hữu kinh vô hiểm, hữu sắc vô đảm trôi qua.
Bới ra được ‘ưu điểm’ có thể uống rượu của ta sau, Khuất Viễn Lăng mỗi lần đi gặp khách đều đem ta theo, nếu không phải lấy ta làm mộc chắn cho hắn thì cũng là muốn ta chuốc say người khác, bại lộ đầy đủ chân tướng nhà tư bản lòng muông dạ thú vạn ác tàn phá công nhân!
Bất quá ta không ngại bị hắn đàn áp, cam tâm tình nguyện theo sau mông hắn, mỗi lần thấy hắn ngoắc tay ta liền loăng quăng chạy theo sau, giống như lão quản gia trung tâm mà hắn dưỡng. (ta thấy giống KiKi nhà ta nuôi hơn, ngoắc tay một cái là đuôi ngoáy loạn lên chạy ra…)
Đương nhiên, ta liều sống liều chết vì hắn là có nguyên nhân. Ta tuy rằng chán ghét cái loại quán bar bát nháo này, nhưng khi rượu hàm quen tai (có lẽ là say chăng) ta có thể nhân cơ hội ăn đậu hũ của Khuất Viễn Lăng, giống như khi rót rượu cho hắn thì thừa cơ sờ lưng hắn, mời rượu thì nhanh tay sờ cái mông kiều đĩnh của hắn, nếu không chính là thừa dịp hắn cùng khách trò chuyện tránh ở một góc âm u, dùng ánh mắt tràn ngập quang đem hắn thị gian từ đầu đến chân một ngàn lần……..
Ta cứ như vậy có hỗn không hỗn, nghỉ trưa tiếp tục đảm đương “Tư vấn tình yêu”, chọc mọi người ngã trái ngã phải, tan tầm thỉnh thoảng cùng Hầu Tử Tề đi nhậu một chút, chăm sóc cho ngũ tạng miếu (dạ dày) nhà mình, trải qua cuộc sống bình thường khoái hoạt.
Cũng không nghĩ tới, một lần xảy ra chuyện đã đánh vỡ tất cả bình tĩnh ta tự cho là đúng.
Đó là sau lần công tác ở hải thị khoảng một tháng, ta theo Khuất Viễn Lăng đi gặp một khách hàng tới từ Hồng Kông, trao đổi về chuyện một đợt hàng đèn tiffany.
Ngoài ý muốn của ta, khách hàng là một nữ tử trẻ tuổi, kêu Đồng Hân Dụ, một tên gọi mang đậm phong cách Hồng Kông.
Khi mới gặp ta mắt sáng ngời, cô ta ăn mặc hợp thời, gợi cảm quyến rũ, là đại mỹ nữ khôn khéo rất có tài.
Cô ta nói tiếng quốc ngữ khá tốt, tuyệt không giống mấy người Hồng Kông nói ngọng nói nghịu, tốc độ nói nhanh, thanh âm thanh thúy, phản ứng lại nhanh nhẹn tới kinh người, tổng có thể hợp thời bắt lấy trọng điểm trong hợp đồng, bám riết không tha cùng chúng ta tranh luận giá cả.
Một đối thủ tương đương khiến người khác đau đầu, Khuất Viễn Lăng cùng ta chuẩn bị tinh thần cẩn thận ứng phó.
Bất tri bất giác, sắc trời liền đen.
Chúng ta hai bên giằng co ở một điểm lợi nhuận, một bước cũng không nhường. Cô ta không chịu thêm, Khuất Viễn Lăng cũng không chịu bớt, mắt thấy lần hợp tác này sẽ tan rã trong không vui, đột nhiên, bụng của ta thầm thì kêu………..
Hai người biểu tình nghiêm trọng nhất thời quay đầu nhìn ta, sửng sốt một giây sau, Đồng Hân Dụ ‘phụt’ một cái nở nụ cười, Khuất Viễn Lăng thì hung hăng trừng mắt liếc ta.
Ta thật cũng thấy xấu hổ, sờ sờ cái lỗ tai nói: “Người là sắt cơm là thép. Mấy người nói nãy giờ cũng đói bụng đi? Chúng ta trước đi làm no bụng tiếp đến lại thương lượng được không?”
Đồng Hân Dụ là một cô gái hào sảng, vui vẻ đáp ứng.
Đi tới khách sạn cô ta ở, Khuất Viễn Lăng gọi một bàn toàn món Quảng Đông.
Ta ngồi bên người Đồng Hân Dụ, ân cần thay cô ta bưng trà rót nước, hư hàn vấn noãn (nôm na là chăm sóc kỹ lưỡng), kể một số kỳ văn thú sự, tái kể chuyện cười, chọc cô ta cười đến run rẩy cả người, không khí hòa hợp vô cùng.
Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên. (ngàn cách vạn cách chỉ có nịnh hót là trên cả tuyệt vời. Tạm hiểu là vậy ^ ^)
Ở vô số lần ca ngợi cô ta thế nào xinh đẹp như hoa khiến người ghen tỵ, làm việc lại thế nào khôn khéo giỏi giang khiến đám đàn ông xách dép theo sau, Đồng Hân Dụ đã hai gò má đỏ ửng, sóng mắt nhộn nhạo, thỉnh thoảng phát ra tiếng tiếng cười duyên, mắt thấy sẽ bại dưới công kích ‘viên đạn bọc đường’ của ta.
Lúc này có tiếng điện thoại, Khuất Viễn Lăng rời đi tiếp điện, ta lại không ngừng cố gắng, một bên tiếp tục chuốc rượu Đồng Hân Dụ, một bên suy nghĩ nhân cơ hội đem hợp đồng bàn bạc. Ta biết làm vậy là có chút đê tiện, nhưng gian thương, không ‘gian’ sao thành ‘thương’.
Đáng tiếc ta đã xem nhẹ Đồng Hân Dụ. Mới nhắc tới điều khoản mấu chốt kia, cô ta nguyên bản ánh mắt có chút mê man lập tức trở nên trong trẻo, ta thầm nghĩ không ổn, biết chính mình rất khinh địch.
“Đồng tiểu thư, chúng ta không nên nói công việc, dùng bữa a………”
Ta cười chuyển lực chú ý của cô ta, ai ngờ cô ta bỗng ghé vào người ta, tay ngọc gác một bên vai……
Tim ta đột nhiên nhảy dựng, không rõ là cô ta muốn gì.
Cô ta không hề nói tới chuyện hợp đồng, trước dùng đôi mắt xếch xinh đẹp kia nhìn ta một hồi lâu, sau đó, vươn tay, xoa tai phải của ta…..
“Ngươi mang bông tai, chỉ có một bên?” Tay cô ta chạm vào tai phải của ta, cảm giác lành lạnh, nhẹ nhàng vuốt ve vòng tai màu bạc đã cũ kia…….
Tóc của ta không dày lắm nhưng rất dài, che ở bên tai, bình thường người chú ý ta mang bông tai không nhiều lắm.
“Chỉ đeo tai phải, ngươi không sợ người khác hiểu lầm ngươi là đồng tính luyến ái?” Cô ta ngưng mắt nhìn ta, đôi môi cánh hoa màu mật phiếm thủy quang hơi cong cong, tươi cười phi thường quyến rũ.
Nếu không phải ta thích nam nhân, giờ phút này chỉ sợ đã sớm bị cô ta mê đảo. Ngay từ đầu, ta phát hiện ta có hảo cảm với cô ấy.
Số lần cô ta nhìn ta còn nhiều hơn nhìn Khuất Viễn Lăng. Thật là kỳ quái, ta mặc dù tự nhận diện mạo không đến nỗi nào, nhưng hoàn toàn không thể so với Khuất Viễn Lăng, cho dù cô ta muốn ưu ái một ai đó, cũng chỉ có thể là Khuất Viễn Lăng mà không phải ta a.
“Nam nhân mang bông tai rất bình thường, hẳn là không có ai để ý đâu. Với lại ngay từ đầu vốn là hai tai, song tai trái bị nhiễm trùng nên chỉ còn tai phải.” Ta bất đắc dĩ nói: “Ta thật sự không muốn bấm lỗ tai, nếu không phải người yêu trước kia bắt buộc, ta mới không bấm đâu.”
Đồng Hân Dụ cười duyên đứng lên, “Ngươi rất yêu bạn gái ngươi a.”
“Đều là chuyện quá khứ rồi.” Ta ảm đạm cười.
Đúng vậy, hết thảy đều đã qua đi.
“Ngươi cùng bạn trai cũ của ta rất giống………” Đồng Hân Dụ nhẹ thở dài.
“Làm sao giống?”
“Ánh mắt, còn có bộ dạng lưu manh.” Đồng Hân Dụ mỉm cười, “Hắn cũng mang bông tai, là ta tặng hắn, cùng một đôi với của ta. Hắn với ngươi giống nhau, không thích bấm lỗ, là ta bắt hắn……. Bất quá hiện tại đã chia tay, bông tai ta tặng hắn chắc hẳn đã sớm bị vất đi.”
Khó trách cô ta lại coi trọng ta có thừa, nguyên lai là trên người ta nhìn ra hình bóng bạn trai cũ.
“Bạn trai cũ của ngươi thực không có mắt. Nếu ta có bạn gái tài năng xinh đẹp như cô, vô luận thế nào cũng sẽ không bỏ cô đi.”
“Cám ơn ngươi an ủi, thực thân thiết. Ngươi rất thú vị, ta thích ngươi.” Cô ta nhẹ nở nụ cười, nhưng trong nụ cười đó có một tia đau thương khó thấy.
Đúng lúc đó, Khuất Viễn Lăng tiến vào, ngón tay Đồng Hân Dụ gảy gảy bông tay của ta, nhìn thấy hắn, cũng không ngượng ngùng gì chính là cười tự nhiên.
Ta chống lại tầm mắt Khuất Viễn Lăng, không khỏi càng hoảng sợ.
Oa, ánh mắt hảo độc! (phư phư phư….. vợ ghen Lăng Lăng là bình dấm chua cực cực lớn đó)
Giống như lưỡi dao sắc bén chói lọi đâm vào lòng người hoảng hốt. Mà sắc mặt hắn giống như bảo kiếm mới ra khỏi vỏ, đen đến khiến lòng người hoảng sợ. Kỳ quái, tâm tình hắn mới rồi không tồi a, không biết là ai chọc hắn, chẳng lẽ là do cú điện thoại kia? lắc lắc, chỉ chỉ
Nhân viên bê đồ ăn tiến vào, Đồng Hân Dụ rốt cuộc thu hồi tay, ta âm thầm thở dài nhẹ nhõm.
Lọt vào mắt xanh mỹ nhân quả rất tốt, đáng tiếc, mỹ nhân không phải sở thích của ta, chỉ có dễ nhìn mới có thể khiến ta ‘thụ kỳ kính lễ’. (è hem… Dựng – cờ – chào – mừng:”>, ‘cờ’ gì tự hỉu đê)
Mỹ nhân a mỹ nhân, ngươi thực sự tìm lầm đối tượng!
Tính tiền sau, Đồng Hân Dụ đã say khướt, đứng còn không vững. ta không thẻ không nửa ôm lấy cô ta, để cô ta dựa vào ngực. Kỳ thực tửu lượng cô ta không tồi, bất đắc dĩ đối thủ là ta, cho dù tửu lượng có tốt cũng chỉ rước lấy thảm bại.
Ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, ta lại không có lấy nửa điểm xiêu lòng.
Trác Cường a Trác Cường, ngươi thật sự là giậm chân giận dữ!
Chúng ta dùng cơm ngay tại khách sạn mà Đồng Hân Dụ nghỉ chân, khi giúp cô ta chờ thang máy tại sảnh đường, Đồng Hân Dụ hướng Trác Viễn lăng phất tay, ý bảo hắn về trước, nói chỉ cần có ta giúp là OK. Sau khi nghe xong, Khuất Viễn Lăng lập tức hung hăng trừng mắt nhìn ta, ta bị trừng tới ngu người, sau đó, hắn dùng khẩu khí đông cứng kêu ta đỡ Đồng Hân Dụ lên phòng, hắn đi lấy xe, ở ven đường chờ ta.
Không cần bỏ ta lại!
Ta ở trong lòng hò hét, lại bị Đồng Hân Dụ một phen túm vào trong thang máy.
Phát triển kế tiếp, không cần nhiều lời.
Nữ nhân say rượu, là sinh vật đáng sợ nhất trên đời.
Một hồi đến phòng, Đồng Hân Dụ liền nôn rất nhiều, nôn đặc biệt nhiều, loạn say khướt, hại ta chỉ có thể chịu đựng một trời xú uế hầu hạ, khi cô ta nôn thì giúp cô ta vén tóc vỗ lưng, sau đó là đưa trà cấp nước, thật vất vả an tĩnh lại, cô ta lại giữ chặt ta, làm cho ta ở lại bồi cô ta qua đêm.
Ta cười khổ: “Đồng tiểu thư, ngươi nhìn cho rõ ràng, ta không phải bạn trai cũ của ngươi.”
“Có quan hệ gì.” Cô ta hàm hồ nói: “Chúng ta nằm cùng nhau tâm sự mà thôi. Ta thật lâu không gặp ai như ngươi. Nam nhân khác vừa thấy ta, không phải muốn ăn đậu hũ của ta chính là muốn gạt tiền ta, chỉ có ngươi…….. Chỉ có ngươi không giống……..”
“Nào có không giống. Ta kỳ thực rất đê tiện, thầm nghĩ chuốc ngươi say, nhân cơ hội ký hợp đồng.”
“Vậy ngươi đem giấy bút đến a, ta hiện tại liền ký với ngươi…..” Cô ta nháy lông mi thật dài.
“Ngươi không phải nói giỡn đi?” Ta ngạc nhiên.
“Xem, ngươi ngay cả người xấu đều giả không giống.” Cô ta cười ha hả.
Ta nhịn không được sờ sờ lỗ tai, “Đồng tiểu thư, ngươi đừng đem ta làm trò hề. Ta cần phải trở về, đêm khuya như vậy, cô nam quả nữ ở chung một phòng, không tốt lắm đâu.”
“Ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì?”
Đồng Hân Dụ cười khanh khách, hai tay bò lên cổ ta, đôi môi kiều diễm đỏ mọng cách ta chỉ có một tấc.
Ai, khó nhất hưởng thụ mỹ nhân ân.
Ta bị hành động phóng khoáng của cô ta biến cho thành đầu đầy mồ hôi, nữ sinh hiện đại thực mạnh mẽ, đã hoàn toàn ngồi lên đầu nam nhân, làm mưa làm gió.
“Đồng tiểu thư, xin tự trọng…..”
Hành động của nàng ngày càng thái quá, chẳng những ở trên người ta cọ loạn, còn bắt đầu lôi kéo quần áo của ta, hại ta chật vật trốn Lộc Sơn chi trảo của cô ta…… (Lộc Sơn chi trảo = móng vuốt Lộc Sơn. Dương Quý Phi nhận An Lộc Sơn làm con nuôi để có thể dễ dàng gian díu tới lui chơi đùa. Một hôm An Lộc Sơn để lại trên cặp nhũ phong của Quý Phi hai vết xước do tay cào, Quý Phi sợ Huyền Tông phát hiện, nên mới làm cái yếm bằng gấm che trước ngực. Đây là nguồn gốc áo ngực, và cũng do đó thành ngữ “Lộc Sơn chi trảo” hình thành.)
Ta biết người mà người gặp người yêu hoa gặp hoa nở chính là như vậy được hoan nghênh thật đúng là bất ngờ. Không tốt, nếu còn tiếp tục như vậy, ‘trinh tiết’ của ta sẽ gặp nguy cơ, vì không để cho loại bát quái đại loại như ‘Nữ doanh nhân say rượu cường X nam tử trẻ tuổi’ xuất hiện trên mặt báo sáng mai, ta không thể không dùng sức đẩy cô ta ra, chạy trối chết.
Thật vất vả chạy xuống đại sảnh, ta kinh hồn chưa định, đột nhiên chán động, nhớ tới Khuất Viễn Lăng còn đang chờ ta!
Má ơi, đều đã hơn một giờ đồng hồ!
Ta giống như thỏ con bị lửa thiêu tới mông, ‘Tạch’ một cái nhảy dựng lên, lấy thế như mãnh hổ hạ sơn phóng qua dòng người, lao ra khách sạn.
Nếu lúc này ta cùng Lưu Tường ở trên sàn thi đấu, kỷ lục thế giới Asiad chạy m làm gì đến phiên hắn nhận?
(Lưu Tường là vđv điền kinh người Trung Quốc đã ghi kỷ lục ASIAD mới trong bộ môn chạy m với thời gian giây và đạt tấm huy chương vàng thứ ba trong ba kỳ đại hội liên tiếp.)
Mới vọt ra ngoài cửa khách sạn ta liền nhìn tới con BMW oli, không nghĩ tới Khuất Viễn Lăng cư nhiên còn tại chờ ta, ta cứ nghĩ hắn đã đi rồi.
Xuyên qua cửa kính, ta nhìn thấy Khuất Viễn Lăng đem ghế dựa hạ xuống, nằm trên đó ngủ gật, tâm giống như bị cái gì đó thắt chặt, nói không nên lời tư vị đang chậm rãi nảy lên trong lòng……..
Ta nhẹ nhàng gõ gõ cửa kính, Khuất Viễn Lăng mạnh mở hai mắt ngồi dậy. Động tác rất nhanh, xem ra hắn cũng không có ngủ.
Ta mở cửa xe ngồi xuống, ngần ngại nhìn Khuất Viễn Lăng, “Giám đốc, thực xin lỗi ta không nghĩ tới ngài còn chờ ta………..”
“Sao lại lâu như vậy?”
Khuất Viễn Lăng lạnh lùng nói, khẩu khí thực nghiêm khắc. Có thể lý giải, nếu ta là ông chủ, lại vì cấp dưới mà đợi hơn một tiếng đồng hồ, không phát điên mới là lạ.
“Đồng tiểu thư cô ấy say rượu, vào phòng liền nôn, nôn xong lại say khướt bám lấy ta không buông, ta thật sự thoát không được……….”
“Quần áo của ngươi sao lại xộc xệch như vậy? Trên cổ áo là cái gì?” Khuất Viễn Lăng đánh gãy giải thích của ta, nhìn chòng chọc vào cổ áo ta không rời.
“Làm sao vậy?” Ta khó hiểu cúi đầu……….
Ta không xem không biết, vừa nhìn thấy quả thực bị dọa cho nhảy dựng!
Cổ áo bên trái có in một dấu son môi đỏ chót. Áo sơ mi của ta là thuần một màu trắng, cái này giống như ở trên tờ giấy trắng mà hạ một dấu đỏ, vô cùng bắt mắt. Khẳng định là mới rồi Đồng Hân Dụ cuốn lấy ta vô tình để lại. Ta thực không để ý tới.
Ngượng ngùng ngẩng đầu, chống lại gương mặt có xu thế so với Diêm vương còn muốn đen hơn rất nhiều của Khuất Viễn Lăng, mí mắt của ta khẽ run rẩy một chút, ‘Bắt gian tại giường’ bốn chữ này cứ chập chờn hiện lên trước mắt ta.
“Ha ha ha…….. Này đại khái là do Đồng tiểu thư không cẩn thận để dính vào người ta……..” Ta cười gượng vài tiếng, “Giám đốc, ta cùng cô ấy trong sạch, chúng ta cái gì cũng chưa làm hết.”
“Cái gì cũng chưa phát sinh? Ngươi cùng cô ta mới gặp nhau lần đầu liền thân thiết tới mức giống như người yêu lâu ngày xa cách. Giúp cô ta về phòng, hơn một tiếng đồng hồ không nói, đi ra còn có quỷ dạng này, ngươi rốt cuộc đang lừa ai a?” Khuất Viễn Lăng lạnh lùng nói.
“Bởi vì cô ấy nôn ra, ta cuối cùng cũng không thể mặc kệ cô ấy……” Ta giải thích.
“Thời gian dài như vậy ai biết các ngươi đang làm gì?” Khuất Viễn Lăng châm chọc: “Trác Cường, ta biết ngươi hoa tâm, nhưng Đồng Hân Dụ là khách hàng của chúng ta, ngươi nên biết chừng mực. Riêng tư của ngươi thế nào ta mặc kệ, nhưng mời ngươi không cần đêm việc công xen lẫn sinh hoạt cá nhân! Vạn nhất xảy ra chuyện gì, ngươi gánh nổi trách nhiệm sao?”
Bình thường Khuất Viễn lăng mặc dù độc mồm ác miệng, nhưng trong trí nhớ, hắn chưa bao giờ dùng loại ngữ khí châm chọc nghiêm khắc như vậy nói chuyện, nụ cười của ta không khỏi cứng đờ.
Không nghĩ tới, ở trong mắt Khuất Viễn Lăng, ta dĩ nhiên là người như vậy!
“Ngươi không tin ta?”
“Ngươi có chỗ nào đủ để ta tin tưởng?” Hắn hỏi ngược lại.
Đúng vậy, hỏi rất hay, không hổ là giám đốc.
Ta có chỗ nào để hắn tin tưởng, lại dựa vào cái gì muốn hắn tin tưởng ta?
Gần đây hắn thường xuyên đem ta theo bên người, để ta tham gia đàm phán với khách hàng, bất quả chỉ bởi vì ta biết ăn nói, am hiểu khuấy động không khí. Trên phương diện tri thức chuyên nghiệp, ta không những không có chút trợ giúp, ngược lại chỉ biết làm trò cười. Đối với ngươi lại sinh ra ảo giác bẩn thỉu, nghĩ rằng chính mình chỉ cần cố gắng, ít nhiều cũng có thể giúp đỡ ngươi một chút, để hắn không cần một người vất vả như vậy.
Nhưng hiện tại xem ra, trong mắt hắn, ta chỉ là một tên lưu manh có sinh hoạt cá nhân thối nát, hoa tâm trác táng thôi. Không đủ để tin cậy, ngược lại chỉ biết cho hắn thêm phiền. Không nghĩ tới ấn tượng của hắn đối ta lại kém như vậy, điều này làm ta có cảm giác bị tổn thương.
“Nói đúng, ta là người không đáng để tin tưởng.” Ta gật gật đầu, “Nếu giám đốc cho rằng ta không nên cùng khách hàng thân cận quá, kia ngày mai ngươi một mình đi gặp Đồng tiểu thư đi. Đã khuya, ta muốn về nhà nghỉ ngơi, không nhọc giám đốc ngài, ta chính mình bắt xe về.”
Dứt lời, ta liền đẩy cửa xe, đi nhanh ra ngoài. Ta không muốn cùng ở chung một không gian nhỏ hẹp với hắn mà mắt to trừng mắt nhỏ.
“Trác Cường………..”
Thanh âm Khuất Viễn Lăng từ phía sau truyền tới, ta không để ý tới, vừa đi vừa tìm xung quanh xem có taxi không.
“Trác Cường, ngươi đứng lại đó cho ta!”
Khuất Viễn Lăng bình thường rất ít khi gọi họ tên đầy đủ của ta, một khi gọi, chứng minh tình thế phi thường nghiêm trọng. Nếu là bình thường, ta đã sớm vẫy đuôi chạy tới, hiện tại không biết từ nơi nào ăn phải gan báo, dám coi như mệnh lệnh của giám đốc như gió bên tai.
“Ta kêu ngươi đứng lại ngươi có nghe hay không?” Ai ngờ Khuất Viễn Lăng không dễ dàng buông tha, vọt lên túm lấy tay ta.
Một ngọn lửa vô danh chợt bùng lên, ta gạt mạnh tay hắn, “Ngươi kêu lão tử đứng lại, lão tử liền không đứng không được? Lão tử mệt mỏi, muốn về nhà ngủ!”
Dựa vào, lão hổ không phát uy ngươi coi ta là mèo bệnh?
Bình thường bị hắn kêu tới gọi đi còn chưa tính, nhưng lại chụp loạn mũ lên đầu ta, cho dù là tượng đất cũng có ba phần thổ tính, càng miễn bàn ta trường kỳ chịu hắn bóc lột.
Nếu ta thật sự cùng Đồng Hân Dụ làm, nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám nhận. Đối với ngươi cùng cô ta quang minh chính đại, nếu không phải vì lợi ích công ty, ta sao lại đối cô ta ân cần chăm sóc như vậy, thậm chí thiếu chút nữa ‘hi sinh nhan sắc’.
Khuất Viễn Lăng khen ngược, chẳng những không cảm kích thì thôi, ngược lại đá ta một cái, thói đời gì chứ!
“Không cần hồ nháo, đã muộn, ngươi theo ta quay về trong xe.”
“Không về, chết cũng không về!”
Ta giống con kaola, lấy tư thế cực buồn cười bám chặt lấy cột điện ven đường, còn thừa dịp dẫm loạn lên giày da bóng lộn của hắn vài cái……… (con nít!)
Tưởng tượng đến đôi giày da hàng hiệu không biết giá trị bằng mấy tháng tiền lương của ta, lửa giận lại lập tức bùng lên, tên tư bản vạn ác a!
Cứ như vậy cùng hắn dây dưa một trận, may mà trên đường không có người, nếu không thực mất hình tượng. (còn á mà mất!)
Sau Khuất Viễn Lăng cũng giận, sắc mặt khó coi giống như đi đại tiện (eo), đột nhiên buông lỏng tay, ta thiếu chút nữa cùng cái cột điện làm cái kiss thân mật……….
“Tiểu tử ngươi liền tiếp tục giả vờ đi!”
Hắn đột nhiên quăng ra một câu như vậy, ta có điểm hoài nghi không hiểu gì hết.
“Giả cái gì?”
“Lần trước ở khách sạn qua đêm, ngươi trộm hôn ta, đừng cho là ta không biết.”
Sấm sét giữa trời xanh!
Một viên đạn hạt nhân gào thét từ trên trời giáng xuống, đem ta oanh tạc đến huyết nhục bay tứ tung.
Đại náo của ta nhất thời trống rỗng, biểu tình khẳng định giống tên ngu ngốc, một câu đều nói không ra, chính là ngơ ngác nhìn hắn………
Ta không bị ảo giác đi?
Có hay không ta nghe lầm rồi? Khuất Viễn Lăng nói ta trộm hôn hắn, na na kia……….. Hắn hắn hắn……… Căn bản không ngủ!
Nguyên lai hắn cái gì cũng đều biết!
Nói ta giả vờ cái gì, công phu giả bộ đáng thương của hắn so với ta còn mạnh gấp vạn lần. Từ hải thị trở về sau, căn bản nhìn không ra nửa điểm khác thường, ta lại giống như con khỉ ngu ngốc bị đùa giỡn, cả ngày hi hi ha ha, nghĩ rằng hắn cái gì cũng không biết, ai ngờ trò hề sớm đã bị hắn thu vào đáy mắt.
Thân thể ta bắt đầu nóng lên một nửa, một nửa lại lạnh run, chân chính băng lửa song song a.
“Theo ta trở về.”
Khuất Viễn Lăng lại đây kéo ta, cái này cho dù hắn có muốn lột quần áo ta trước mặt mọi người phỏng chừng ta cũng không có phản kháng.
Ta ngoan ngoãn theo sau mông hắn, hiện tại cả người đổ mồ hôi, run run run, một mực run rảy, rất giống con chuột nhắt bị dọa cho vỡ mật.
Trác Cường a Trác Cường, tinh thần giống con mọt đánh không chết đạp không tan của ngươi đi đâu rồi? Ta khinh bỉ ngươi!
Khuất Viễn Lăng khởi động xe, liếc ta một cái, đột nhiên hướng ta chồm tới………
“Làm gì?” Ta thiếu chút nữa tru lên.
“Ngươi chưa cài dây an toàn.”
Khẩu khí hắn ôn nhu hơn, sắc mặt cũng dịu đi nhiều, như là thực vừa lòng với bộ dáng hiện tại ngay cả rắm cũng không dám đánh của ta.
Trước tung bom đem ta dọa chết khiếp, sau lại giả mù sa mưa quan tâm ta, ta 凸!
“Ta chính mình cài.”
Ta vội vàng tránh tay hắn, cài dây an toàn.
Khuất Viễn Lăng không nói gì, chuyên tâm lái xe.
Không khí trong xe trầm mặc giống như sắp nổ bùng, ta như đứng đống lửa như ngồi đống than, hận không thể nhảy xuống xe lắp thêm tên lửa vào bánh xe mà chạy, một giây là có thể về tới nhà ta. Không biết nhịn bao lâu, ta cuối cùng có thể nhìn thấy khu nhà trọ cổ xưa kia của mình.
“Cám ơn giám đốc, hẹn gặp lại giám đốc.”
Chờ Khuất Viễn Lăng dừng lại sau, ta khô cằn nói xong, không đợi hắn có phản ứng gì, lập tức quay đầu chạy như điên, chui vào trong hiên.
Đẩy ra cửa nhà trọ, một mảnh yên tĩnh, Hầu Tử Tề hẳn là đã ngủ. Ta không có bật đèn, mò tới phòng mình, thẳng tắp ngã lên giường…..
Kinh tâm động phách cả một ngày, tế bào não của ta thương vong nghiêm trọng.
Xem ra, bát cơm của ta đại khái mất rồi.
Ngày mai đi làm, đối mặt ta, nói không chừng chính là một phong thư sa thải lạnh như băng. Chẳng lẽ ta phải trở lại những ngày tháng gian khổ ăn mì gói cùng khoai lang trước kia? Được rồi, dù sao gần đây cũng có chút béo, mượn này đó đến giảm béo đi.
Ta nhớ lại mấy phương pháp nấu khoai lang, mì nên ngâm bao lâu ăn mới ngon, một lát sau, người, cư nhiên chảy nước miếng ngủ mất……….
đèn tiffany: