Lão Bản

quyển 1 chương 10

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có thể là thực sự có chút kiêng kỵ lão bản đi, dọc theo đường đi James cũng không có cho tôi nếm cái gì mùi đau khổ, chỉ là dùng dây thừng trói chặt tay của tôi phòng ngừa tôi quấy phá mà thôi, sau đó đem tôi áp vào trong chiếc xe lần trước đã thấy tại trường, xuất phát đến kho hàng của bến tàu nào đó tại hải cảng.

Cuộc đời lần đầu tiên ngồi trên xe cao cấp như vậy, cư nhiên lại trong loại tình huống này, ai!

Kho hàng to như thế nhưng lại rất ngăn nắp sạch sẽ, ngoại trừ James ra thì chỉ có hai gã cao to người ngoại quốc đi theo, có sáu gã người ngoại quốc khác đồng dạng dáng người tại trong ngoài kho hàng phòng thủ, bọn họ đối tôi còn xem như khách khí, chuyển mở cái ghế cho tôi ngồi. Tôi lại bởi vì do tối hôm qua mất ngủ, du nhàn tại trên ghế mà ngủ gật, tỉnh lại thì phát hiện mặt trời ngoài kho hàng đã lặn về tây, tà dương vàng óng theo đại môn rộng mở chiếu vào, James thì không an lòng mà đi qua đi lại.

Có lẽ là nhìn thấy tôi tỉnh, James vẻ mặt kỳ quái đi tới trước người tôi, mở miệng hỏi: “Ngươi sao một chút sợ hãi cũng không có vậy?”

Vốn ban đầu nghĩ không muốn cùng tình địch cũ kiêm tội phạm bắt cóc này nói chuyện, nhưng so với tình hình trước mắt, xem tại việc hắn đối tôi còn khách khí phân thượng, thì cũng miễn cưỡng khai khai tôn khẩu.

“Tôi rất sợ hãi nha! Chẳng qua là tối hôm qua tôi chỉ ngủ được ba giờ, bị các ngươi buộc ở trong này cũng không có việc gì làm, không ngủ thì còn có thể làm gì?”

“Ngươi người này đến tột cùng là gan dạ hay là ngu ni? Lớn lên cũng không đẹp mắt như ta, thật không biết Vincent là coi trọng ngươi ở điểm nào.”

Tôi ở trong lòng đối so sánh của hắn giơ lên ngón giữa. Sai lầm rồi, tôi vừa không gan dạ cũng không phải ngu ngốc, chẳng qua là trời sinh thần kinh có chút thô; bộ dạng đẹp hơn tôi thì thế nào? James, ngươi cũng đã là người của quá khứ rồi…

“Trời đều nhanh tối, Vincent còn chưa tới, chỉ sợ địa vị ngươi ở trong lòng y không trọng yếu giống như ta nghĩ đi!” Cố ý cười chế nhạo tôi, chỉ tiếc, tôi cũng sẽ không cho loại tiểu hài tử này châm ngòi ly gián thành công.

Mặc dù đối quá khứ của lão bản xa lạ, nhưng không có nghĩa là tôi không biết hắn người này.

Thấy tôi không đáp lời, khuôn mặt xinh đẹp của James cười khẽ,dùng tiếng Anh đối thủ hạ người ngoại quốc thủ bên trong kho hàng nói gì đó, người đó gật đầu xong bước nhanh chạy đi ra ngoài, tôi nghe ra đại ý trong đó là hắn muốn tên đó đi ra nhắc nhở người canh giữ ở bên ngoài kho hàng, trời đã tối, cẩn thận chú ý tình huống xung quanh.

Không bao lâu, người nọ vừa đi ra ngoài chạy trở về, trên mặt mang biểu tình hoang mang không hiểu, vừa nói vừa thở hổn hển, nhưng trong trạng thái hoảng loạn gã nói quá nhanh, tôi hoàn toàn nghe không hiểu.

James nghe xong sắc mặt cũng thay đổi, hắn yên lặng móc ra súng lục hướng bên cạnh tôi dựa vào, hướng bốn phía xem qua một lần đột nhiên lớn tiếng nói.

“Vincent, ta biết ngươi đã đến rồi, sao còn không hiện thân đi? Là chê ta chào đón không đủ phô trương sao?”

Lão bản đã đến đây? Tôi trong lòng rung lên.

Thoải mái theo từ ngoài cửa lớn kho hàng đi vào, ánh tà dương mang từng đạo vòng tròn ánh sáng chiếu vào sau lưng y tạo nên bóng người hắc sắc, quả thực giống như là cảnh trong phim. Y mặc áo khoác ngoài hắc sắc cùng hôm trước ly biệt giống nhau, quần jean bó sát người, một đôi giày quân dụng lục sắc, cầm trên tay thanh ngân lang, sau khi vào cửa trước xác nhận vị trí của tôi, lập tức đem ánh mắt đặt ở trên người James.

“James, ta không nhớ rõ đã từng dạy ngươi sử dụng ba cái loại thủ đoạn bắt người thối rữa này.” Lão bản không đồng ý nói: “Vẫn là nói, đây là thủ đoạn Đao tổ quen dùng?”

“Ngươi quả nhiên biết ta dự định vứt bỏ Long Dực hội đầu nhập vào Đao tổ ──” James lấy ánh mắt đồng dạng nhìn y không tha: “Không có biện pháp, thủ lĩnh không tín nhiệm ta, chống đối ta bước vào vị trí cao trong hội, ta chỉ có thể đầu hướng về phía tổ chức địch quân.”

Trong khi trò chuyện, bốn người ngoại quốc bên trong kho hàng phân bố bốn hướng đem lão bản vây quanh, y nhưng lại một cái liếc mắt cũng không làm: “Ngươi dã tâm quá lớn, mặc cho ai cũng nhìn ra, lão nhân trong hội đề phòng ngươi là lẽ thường tình…”

Trộm đối tôi mỉm cười, lão bản hướng James nói: “Đem Thụy thụy trả lại cho ta đi, ta có thể xem việc này như chưa từng xảy ra, cũng sẽ không đối thủ lĩnh tố cáo ngươi, ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta qua cầu độc mộc của ta, như thế nào?”

“Vincent, ta là thế cưỡi trên lưng cọp, Đao tổ đã mở điều kiện nhượng ta qua, chỉ cần ta có thể khuyên Ngân Lang sát thủ ngày xưa đến góp sức, sự vụ tại đường khẩu bộ phận Á Châu sẽ do ta toàn quyền tiếp chưởng ──” Ánh mắt của hắn thay đổi thành thành khẩn ôn nhu, phảng phất như nữ tử cầu xin trái tim tình nhân ở lại: “Ngươi chẳng lẽ không hoài niệm tới thời gian chung sống ngày xưa sao? Mặc kệ là việc công hay việc tư hai ta đều hợp tác chặt chẽ, ta tin ngươi muốn cũng tìm không thấy người bạn nào phù hợp như ta đi?”

Nhãn thần lão bản di động, tôi không nhịn được không ngớt lời thầm mắng James: Ngươi này hồ ly tinh, hồ ly tinh, hồ ly tinh, cư nhiên dám trước mặt mình câu dẫn lão bản?=))

“… Ở lại Đài Loan mở một gian tiểu điếm thật sự lãng phí tài năng của ngươi rồi…” Chưa từ bỏ ý định James hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt ôm hận căm tức của tôi, tiếp tục thuyết phục: “Từng là sát thủ đệ nhất thế giới hà tất chịu thiệt ở đây kiếm mấy đồng tiền trinh? Chỉ cần theo ta cùng nhau đầu nhập Đao tổ, bằng điều kiện hai ta, muốn gió được gió, muốn mưa có mưa, quyền lực tiền tài không bao giờ thiếu thốn, tối trọng yếu là, ta sẽ luôn luôn bồi ở bên cạnh ngươi…”

Hồ ly tinh! Trừ bỏ mắng hắn hồ ly tinh, vẫn là hồ ly tinh! Tôi, lão bản của tôi mới sẽ không bị ngươi mê hoặc đâu, y hiện tại đã có tôi rồi!

“… Ta đời này kiếm tiền đã đủ nhiều, tuy không phải phú khả địch quốc, ít nhất cũng nhượng ta cùng Thụy Thụy nửa đời sau đều cơm no áo ấm…”

Nghe được lão bản nhắc tới tương lai của tôi cùng y, Ờ, trọng điểm là “Cơm no áo ấm”, tôi nhịn không được tâm hoa nộ phóng, suy đoán y làm sát thủ mười năm đến tột cùng có bao nhiêu tiền gởi trong ngân hàng?

Y tiếp tục nói: “Lúc trước khi rời đi hội, thủ lĩnh từng yêu cầu ta lưu lại, đảm bảo tương lai ta sẽ kế tục một trong ba vị trí đứng đầu trong Long Dực hội, ta cũng không đồng ý, bởi vì ta đối quyền lực không có hứng thú, thầm nghĩ bình bình đạm đạm an an ổn ổn vượt qua nửa đời người còn lại…”

Khuôn mặt James càng nghe càng trắng bệch, lão bản vẫn bảo trì nhất quán mỉm cười nói tiếp: “Còn ta với ngươi, James, lúc trước ngươi theo ta cùng một chỗ chỉ là vì học tập kỹ xảo giết người nhất lưu, không phải sao? Ngươi sợ ta tàng tư, cho nên muốn dùng tất cả biện pháp trở thành người yêu của ta, nghĩ đến như vậy ta sẽ toàn tâm toàn ý chỉ bảo, giúp ngươi sớm ngày trèo lên nhóm cao thủ nhất lưu ──”

Hiện tại tôi cũng nghe ra thanh âm James mang theo run rẩy: “Không…Không phải như thế, Vincent, ta là thật sự yêu ngươi mới cùng một chỗ với ngươi a!”

“Ngươi là thật sự yêu ta?” Nụ cười hàm ý không rõ tràn ra, lão bản chỉa chỉa vai phải chính mình: “Ngươi nghĩ rằng ta thật sự không biết này một súng là ai làm sao?”

Chưa từng xem qua biểu tình một người có thể biến hóa nhanh chóng như vậy, nguyên bản lúc nãy còn chân thành khẩn thiết, mặt phiếm lệ quang, cư nhiên trong vòng một giây biến thành kiểu mẫu khốn nạn giả dối âm hiểm ngoan lệ; James nghe xong một câu kia của lão bản, trầm thanh hỏi: “…Ngươi nói cái gì?”

“Ngay từ đầu ta đã cảm thấy góc độ viên đạn phóng tới bất thường rồi, lúc ấy khi làm nhiệm vụ thân ảnh ngươi lại không thấy đâu, ta liền hoài nghi là ngươi giở trò quỷ…”

“… …” Người bị vạch trần không nói một câu.

“Ngươi đại khái không nghĩ đến đi! Trên bả vai bị bắn thủng trong nháy mắt, ta cư nhiên còn có thể tỉnh táo lại, ở trước khi ngươi trở lại tìm được viên đạn nhiễm huyết ──” Lão bản tràn ra thật to tươi cười: “AK─, viên đạn màu bạc ngươi đặc biệt chuyên dùng, ta không có nói sai đi!”

“Nguyên lai bị ngươi dấu đi, khó trách ta vẫn luôn tìm không thấy viên đạn kia, quả nhiên là gừng càng già càng cay!” Biết rõ sự tình sớm đã bị phát hiện, hắn cũng không giấu diếm nữa: “Mạng ngươi rất lớn, nếu không phải lúc ấy trên mái nhà thổi tới một trận gió mạnh, bằng không viên đạn xuyên qua không phải là bả vai, mà là đầu ngươi…”

“Xem ra lúc đó ngươi đối với kỹ thuật bắn súng của mình vẫn là quá mức tự tin.” Lão bản những lời này có lẽ là trào phúng, nhưng sắc mặt lại càng lúc càng lạnh lùng: “…Tại sao làm như thế? Giết ta đối với ngươi có ích lợi gì?”

“Có lợi nhiều đấy chứ! Ta nghĩ muốn thay thế vị trí ngươi ở Long Dực hội, cũng muốn bài danh thế giới đệ nhất sát thủ ──” Vẻ mặt của hắn dần dần cuồng bạo, gần như đến tình trạng bóp méo: “Ngươi dạy ta đều đã lĩnh hội hết rồi, ta cũng so với những người khác càng thêm cố gắng học tập các loại kỹ xảo giết người, chính là tại sao…trong hai năm sau khi ngươi rút lui, ta vẫn vô pháp có thành tích vượt qua ngươi?”

“Bài danh của ngươi đã đứng thứ hai, thứ ba, như thế còn chưa đủ sao?” Lão bản lại có chút thương hại.

“Không phải đệ nhất ta không cần!” James rống lên: “Mà ngay cả Đao tổ cũng là xem ở ta là tình nhân cũ ngày xưa của ngươi, nghĩ ta có lẽ có thể nói động ngươi cùng nhau sẵn sàng góp sức, mới mở ra điều kiện tốt như vậy, chính là ngươi rõ ràng…Rõ ràng cùng phế nhân không sai biệt lắm a…….”

Hừ, dám nói lão bản là phế nhân? Tôi không thuận theo, tức giận trừng James liếc mắt một cái; đột nhiên trong lúc đó, tôi bị hắn một tay kéo, che ở trước người hắn.

Lão bản mày vắt chặt: “Buông ra tiểu Thụy!”

“Đem Ngân lang của ngươi trước bỏ ra!” Có chút kích động mất đi lý trí, James nắm súng trong tay cố ý huyệt thái dương của tôi dí sát: “Tuy rằng tay phải ngươi công năng không lớn bằng lúc trước, chính là thấy Ngân lang trong tay ngươi, cũng để cho ta đối với ngươi kiêng kị ba phần…”

Lão bản không hề nói cái gì, theo lời đem súng viền ngân sắc quăng qua bên cạnh.

“Vincent, ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, đến tột cùng có theo hay không cùng ta quay về Mĩ Quốc sẵn sàng góp sức cho Đao tổ?”

Lão bản nhìn súng gác ở trên đầu tôi, trầm mặc không nói; mà tôi từ lúc lão bản hiện thân cũng vẫn không nói gì, đem chính mình như đang xem phim, mặc cho bọn hắn ngươi một lời ta một ngữ kể ra ân oán quá khứ, thẳng đến khi James gác khẩu súng trên đầu mình, tôi mới đột nhiên có ý thức tại đây chính mình là trung tâm của màn kịch này.

Ha ha, tôi thế nhưng lại trở thành trung tâm của một màn kịch kinh điển, nữ vai chính trở thành con tin bị người xấu dùng để uy hiếp anh hùng đại nhân, thật sự là…Chỉ có hai chữ vớ vẩn có thể hình dung tâm tình tôi giờ phút này đi! Nghĩ vậy, tôi không khỏi bật cười một tiếng.

Loại này phản ứng lạ thường ngoài ý liệu của James, con tin trong tay của hắn cư nhiên không khóc không nháo, chân không nhuyễn không cầu tha, nhưng chính là lại ── cười?

Nhịn không được nhìn tôi một cái, hắn cúi đầu hỏi: “Ngươi cười cái…”

Nói còn chưa xong, bang bang bang bang bang bang, sáu đạo tiếng súng vang lên, hai tiếng đầu còn ở phụ cận bên tai tôi bạo khai, làm hại tôi trong khoảng thời gian ngắn mất đi thính giác bình thường, chỉ có thể ngơ ngác đứng thẳng, chậm đợi tiếng vang đùng đoàng trong đầu dần dần tan biến.

Chờ phục hồi lại tinh thần, thấy tư thế lão bản cũng thay đổi, tay trái nắm súng tiểu Thụy Thụy, nòng súng còn bốc lên một chút sương khói, cho thấy vừa rồi sáu tiếng súng vang chính là do y gây ra.

Rốt cuộc đã xảy ra cái gì sự? Tôi quay đầu nhìn xem bốn phía, James ngã nằm ở một bên, hai bên hõm vai đều trúng một súng, huyết đang ào ạt toát ra; mặt khác bốn người nguyên bản vây quanh lão bản, mỗi tay cầm súng đều trúng đạn, súng rời tay, hoặc ngồi hoặc nằm kêu rên.

Tim dần bình ổn, tưởng tượng tình cảnh vừa rồi, phải là lão bản hướng phía sau tôi bắn hai súng, viên đạn tả hữu trên vai xẹt qua lá chắn là tôi, không nghiêng lệch bắn trúng James, tôi lần đầu cảm tạ phụ mẫu không có đem mình sinh ra quá cao tráng, không thể hoàn toàn che đậy thân hình tên bại hoại này, bất quá…Lão bản cũng quá có tự tin rồi đi! Này hai súng nếu là có chút sai lầm, thật có khả năng sẽ là đầu của tôi a!

Đạp đạp đạp chạy về bên người lão bản, không dám hướng tay trái cầm súng của y dựa vào, liền hướng bên phải đi qua, đang muốn oán giận lão bản sao vậy tùy tiện mở súng, bắn trúng tôi làm sao lo liệu? Y đã mở miệng trước rồi.

“Thụy Thụy, em quả nhiên là nữ thần may mắn của anh! Nhờ có em cười dời đi lực chú ý của hắn, anh mới có thể đem súng giấu ở thắt lưng rút ra, cho hắn một kích trí mạng.”

Y vừa nói vừa từ giày rút ra một thanh lam đao, cắt đứt dây thừng trói chặt tay tôi.

“Em có lợi hại như vậy sao?” Mặc dù là không lòng dạ nào chi công, tôi còn được khen ngợi, hảo hảo a!

Lão bản gật đầu: “Này súng tên Thụy Thụy cũng thắng ngay từ trận đầu, không phát nào trượt, đạt mục tiêu ──”

Tôi cười hắc hắc, nhớ tới vừa rồi rốt cuộc muốn mắng y cái gì: “Anh rốt cuộc là khen em vận khí tốt, hay là khen thuật bắn súng của anh chuẩn? Anh có biết hay không em bị hai súng của anh làm cho sợ hãi?”

Đem cằm của tôi nhất phủng, y cho tôi một cái hôn vang dội: “Đừng sợ, anh tới an ủi em…”

Liếc mắt đưa tình đủ rồi, thanh âm James suy yếu truyền đến: “Ngươi… Tay trái của ngươi…”

Lão bản đem ánh mắt hài hước từ trên mặt tôi dời đi, nhìn lại người trên mặt đất, lại hồi phục ánh mắt lạnh lùng.

“Biết lý do ngươi vĩnh viễn đuổi không kịp ta là cái gì không? Thứ nhất, ta vẫn còn một bí mật mà bất luận kẻ nào cũng đều không biết, đó chính là ── ta kỳ thật là một người thuận tay trái! Nói cách khác, tay trái ta dùng súng tính chất ổn định chuẩn xác cao hơn tay phải…”

Chiêu này diệu a! Lão bản, em thực sự rất bội phục anh.

“Thuận tay trái… ” Hiển nhiên James cũng bị đáp án không thể tưởng tượng này dọa: “Này…Sao vậy có khả năng…”

“Thứ hai, làm sát thủ cũng là phải có thiên phú. Ngươi bẩm sinh điều kiện thua ta, mai này cho dù cố gắng ra sao, cũng vô pháp vượt qua khoảng cách trời sinh.”

“Thứ ba…” Lão bản dùng tay phải ôm tôi gắt gao, nhẹ giọng rồi lại đắc ý nói: “Ngươi không giống ta tìm được nữ thần may mắn của chính mình; vì để lấy nụ cười của nữ thần, ta có thể liều lĩnh cùng toàn bộ thế giới đối địch…”

A hả, tôi cơ hồ muốn tan chảy rồi…

Xoay người dắt tôi đi vài bước, lão bản lại quay đầu lại nói: “James, hiện tại hai tay ngươi đều bị ta phế đi, sự nghiệp sát nhân sợ là làm không được, thủ lĩnh ở Mĩ Quốc trước sau gì cũng sẽ biết ý đồ phản bội của ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ đối với ngươi hạ lệnh giết chết; ta cho ngươi một cái lời khuyên, thừa dịp còn có khí lực mau chạy đi, tìm một thôn trang nhỏ ở quốc gia xa xôi mà ẩn cư, đừng tham loại này nước đục công danh lợi lộc…”

Người trên mặt đất cuối cùng hiện ra vẻ mặt tuyệt vọng.

Tôi kéo kéo tay lão bản, chỉ vào thanh Ngân Lang dưới đất, hỏi y: “Súng kia anh không lấy về sao?”

“Không được, súng là anh lưu cho Long Dực ở Mĩ Quốc một cái biểu thị công khai, đó chính là Ngân Lang thật sự tính toán biệt tích tiêu tan danh tiếng rồi; ngày trước tùy thân mang theo súng đều cũng buông tha, biểu thị vứt bỏ thân là sát thủ trong quá khứ…”

“Kia vẫn thật sự có điểm đáng tiếc…” Tôi mắt lé liếc y cười: “Muốn làm thế giới đệ nhất cũng là không dễ dàng…”

“Anh có em rồi nha!” Lão bản cư nhiên làm nũng nói: “Hơn nữa, còn có lưu lại một cây súng khác tên Thụy Thụy mà, anh cần cái gì loạn thất bát tao danh hiệu đến phiền chính mình chứ?”

Sắc trời đã tối đen, hai người dắt tay đi ra kho hàng, xuyên qua bến tàu xi-măng trống vắng, trông thấy một bên còn nằm bốn người đàn ông âu phục đen ngã trái ngã phải, chắc là thủ hạ ban đầu bị phái trú ở bên ngoài bến tàu, lại bị lão bản chăm sóc nằm yên rồi.

Đi qua con đê thật dài, trông thấy dừng ở ven đường là chiếc Mazda quen thuộc, thật tốt quá, cuối cùng có thể nghỉ chân một chút ── bên cạnh xe sao vậy còn đứng một người?

Cười gian tà nham hiểm, nguyên lai là David, hắn tao nhã vung tay hướng chúng ta đánh cái tiếp đón, trong bóng đêm một hàng răng tỏa sáng.=))

“Thật không nghĩ tới…” David tựa vào bên cạnh xe, hai tay ôm ngực đối lão bản ý đồ cười: “Ngày xưa đại danh đỉnh đỉnh Ngân lang cư nhiên là một người thuận tay trái, nếu như để Long Dực hội biết đến, chỉ sợ sẽ dùng hết thủ đoạn muốn ngươi trở về đi!”

“…Dám đem tin tức này phóng xuất, chân trời góc biển ta cũng sẽ đuổi giết ngươi!” Lão bản dùng ngữ khí lạnh thấu xương uy hiếp người thích nhất thu thập bát quái: “Nếu là ngân hàng tình báo, chung quy nên biết truyền thuyết Ngân Lang chỉ cần vừa ra tay, liền tuyệt đối không nhượng con mồi nhìn thấy thái dương ngày hôm sau đi?”

Gặp được lão bản một mặt khủng bố, David ở mặt ngoài thu liễm tâm tư lại bắt đầu ngấm ngầm mưu tính, chỉ là có chút dạng tiểu tức phụ hướng tôi ủy khuất nói: “Tốt xấu gì lần này ta giúp các ngươi không ít, sao chẳng những không chiếm được một câu cảm kích, ngược lại còn bị uy hiếp ni?”

Hướng tôi cầu cứu, nhưng… Tôi có thể giúp gì? Chuyện này từ đầu tới đuôi tôi cũng chỉ là đảm nhiệm phần vai nữ chính, trừ bỏ then chốt làm trò nở nụ cười, này nào có phần tôi nói chuyện? Bất quá xem ở hắn hảo tâm thu lưu mình hai ngày, cùng mình ăn cùng mình ở phân thượng, liền diễn một hồi kịch đi!

Nhẹ nhàng lay động cánh tay cường tráng, dùng tay ở trên mặt chà xát chà xát, thuận tiện xuất vài cái cười mỉm vô hại so với nai con Bambi giống nhau hướng lão bản phát bắn xuyên qua…Đây chính là từ trước tới nay tôi tối hy sinh nhan sắc một lần, nhất định phải hữu hiệu a!

“David hai ngày này đối em thực chiếu cố, sợ em nhàm chán còn có thể nói giỡn giải sầu, anh cũng đừng đối hắn như vậy hung…”

Bắp thịt bị tôi quấy rối trong lúc đó buộc chặt đứng lên, ách, nhiệt độ cơ thể y cũng rõ ràng thiêu cháy rồi.

“Được rồi, David, tính ta thiếu ngươi một phần tình, ngày khác nếu là ngươi lại lần nữa tiết lộ tình báo trọng yếu, hoặc là xâm nhập hồ sơ bí mật quốc gia nào đó mà bị đuổi giết, ta sẽ cứu ngươi.” Lão bản diện vô biểu tình bỏ lại câu nói.

David khóe mắt mất tự nhiên nhảy lên, khuôn mặt khổ qua nói: “…Ta đây trước tạ ơn ngươi.”

Ba người thượng xe lão bản, y lái xe, tôi ngồi ghế phụ, David đương nhiên ngồi ghế sau. Mới vừa hướng bốn tuyến đại lộ chạy đi, lái xe bên người liền giống như tự nhiên lấy tay trái khống chế vô-lăng, tay phải thì lặng lẽ di chuyển trên đùi trái của tôi ── đoàng một thanh âm thật là lớn vang lên, trên lưng tay phải người nào đó đã trúng một chưởng, phía sau truyền đến tiếng cười trộm.

: đường lớn có làn đường

“Mấy ngày nay đừng nháo em, cũng là bởi vì anh rồi! Hại em không công lãng phí thời gian hai ngày, từ đêm nay phải bắt đầu thức suốt đêm mới có thể ứng phó bốn ngày thi…” Dáng điệu thơ ngây vừa nãy cũng không thấy, tôi oán hận trừng lão bản một cái.

Nam nhân bị trừng phạt bắt đầu giận chó đánh mèo, theo kính chiếu hậu căm tức nhìn nam nhân mang mắt kính phía sau, trầm giọng nói: “David, đợi trở về liền phát huy bản lĩnh tin tặc của ngươi, xâm nhập máy chủ trường học Thụy Thụy đem đề mục cuộc thi cuối tuần tất cả đều trảo đi ra cho ta…”

A? Tôi nhãn tình sáng lên, chẳng lẽ người nam nhân mắt kính phía sau được gọi là ngân hàng tình báo còn có tác dụng bực này? Quay đầu mở to mắt trông mong về phía hắn đòi về nhân tình ban nãy…

Kính mắt nam nhân cười mỉm nói: “Việc rất nhỏ! Chỉ cần Vincent làm cho ta xem một cái kiểu mẫu thanh súng mới là tốt rồi, chính là lấy cây súng mang tên tiểu Thụy ──”

Thật không hỗ là siêu tình báo thu thập giả nhất lưu a! Loại này tình tiết cũng có tràn đầy lòng hiếu kỳ…Chính là, hắn là từ đâu biết được tên cây súng mới do lão bản cấp? Xem ra mình cùng lão bản trong lúc đó có khả năng bị câu thông a…

Lão bản, không quan hệ, còn nhiều thời gian nha!

________________________________________

Mazda (ngựa sắt của lão bản, đầu năm lấy màu đỏ cho hên)

Hoàn Phần

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio