Lão Bản

quyển 1 chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không quá vài ngày sau đã xảy ra một chuyện.

Thứ sáu cuối tuần, buổi tối giờ sau khi kết thúc công việc tại tiệm mì, tôi lập tức chạy về nhà cấp tốc làm báo cáo suốt giờ liền.Giáo sư đã sớm giao ra tối hậu thư, thứ hai nếu ai chưa nộp báo cáo thì — chết chắc!

Nửa đêm giờ tôi ngóc đầu dậy từ chồng giấy trên bàn, mệt mỏi quá, đã vậy còn đói nữa! Nhìn xem báo cáo đã hoàn thành được phần , thật rất có cảm giác thành tựu, thôi thì nghỉ ngơi một chút, tiện ăn khuya luôn thể, đi ngủ sớm, ngày mai tái hoàn thành báo cáo còn dở dang.

Tôi xoay người nhìn lại gian phòng chật hẹp của mình, cư nhiên ngay cả một gói mì tôm cũng đều tìm không ra — không quan hệ, phụ cận có một hàng tạp hóa, mình có thể tiện đường vừa vận động một chút gân cốt đang phát đau nơi thắt lưng, vừa mua gói mì về dỗ dành cái bụng đang kêu ùng ục không ngừng này…

Mang vào đôi dép lê, trong tay xách cái bao mì gói, từ đây muốn đi đến hàng tạp hóa phía sau thì phải tiến vào ngõ nhỏ đèn đường hôn ám — gian phòng tôi thuê là một gian gác gần bên ngõ nhỏ, gian phòng này bị đóng dấu là xây dựng vượt giới hạn tầng nhưng bù lại nó rẻ và an tĩnh hơn những nơi khác, chủ nhà cũng không đến làm ầm ĩ, tôi cảm thấy rất hài lòng. Tuy nhiên nếu muốn về được đến phòng thì mỗi ngày tôi đều phải bắt buộc đi qua ngõ nhỏ này mà cư ngụ tại đó lại là các phần tử tương đối hỗn tạp, ban đêm thường có nhiều thanh niên trẻ tuổi tụ tập nói chuyện phiếm.

Hôm nay tôi cũng thật là may mắn, vừa mới bước vào ngõ nhỏ đi chưa tới hai bước, thì đã đâm đầu vào một thiếu niên tóc vàng cũng đang từ ngõ nhỏ đi ra.

“Đối…xin lỗi…” Tôi vô thức trước tiên nhận lỗi, lại bị thiếu niên thô bạo tóm lấy áo.

“Ngươi đụng đả thương người rồi cho rằng nói tiếng xin lỗi liền không có chuyện gì sao? Ít nhất cũng nên có ý tứ giao ra chút tiền thuốc men chứ!” Tiếng gầm gừ thô lỗ điếc tai mà đến.

Đụng đả thương người? Kính nhờ, chẳng qua là nhẹ nhàng chạm nhau một chút thôi, thật sự mà nói dường như người bị thương là ta mới phải! Mặc dù tôi thường xuyên thấy trong các bộ phim truyền hình loại âm mưu tống tiền này, thế nhưng chân chính đụng phải vẫn là không biết nên làm sao ứng phó tên côn đồ này đây.

Suy nghĩ một chút, tôi móc ra túi tiền bên trong chỉ còn sót lại đồng, nói: “Đại ca, em là một học sinh nghèo, trên người không có bao nhiêu tiền, ở đây có đồng các anh cầm lấy mua chút món ăn khuya lót dạ có được hay không?”

Này phen thiện ý thành khẩn nhận lỗi hiển nhiên chẳng thu được hiệu quả gì, trái lại còn chọc giận mấy tên côn đồ huyết khí phương cương, ba một tiếng, trên mặt tôi đã trúng một quyền đau đớn nóng bỏng, ngay cả kính mắt cũng bay đi đến chỗ nào không biết.

Trước mắt tôi sao bay đầy trời cộng thêm choáng váng đầu, xoa nhẹ má trái bị đánh, ngay cả việc đám côn đồ vừa đánh vừa luôn miệng nói cái gì đó tôi cũng không chú ý, trong lòng thầm nghĩ tìm kiếm kính mắt của mình… Ước chừng là rơi ở nơi nào rồi, hy vọng đừng bị những người nào đó giẫm lên, đợi tìm được vẫn có thể tái mang thêm một vài năm…

Thấy tôi không nói lời nào, ánh mắt chuyển lưu lên xuống không biết đang nghĩ tới cái gì, tiểu tử mới vừa đánh người cảm thấy không còn đường lui, thuận miệng lại mắng vài câu tôi nghe không hiểu, hướng bụng tôi lại đánh thêm một quyền.

Ôm cái bụng đau tôi cũng chống không được nữa, chỉ có thể chậm rãi quỳ rạp xuống đất loáng thoáng nghe thấy có tiếng người bước nhanh chạy tới, một giọng nam trầm dễ nghe truyền vào trong tai tôi.

“Các ngươi dừng tay cho ta!”

Là lão bản! Tôi miễn cưỡng ngẩng đầu hướng nơi phát ra thanh âm tìm kiếm, không có mắt kính tầm mắt mơ mơ hồ hồ đi, chỉ có thể dựa vào ánh sáng từ đèn xe tới lui nhận ra lão bản với thân hình vĩ ngạn, đứng ngay chỗ đường cái cùng ngõ nhỏ giao nhau.

Tôi nghĩ muốn kêu lão bản mau đi đi, đừng không biết trời cao đất rộng cùng mấy tên côn đồ này xung đột, dù sao chúng nó đánh tôi vài quyền đã nghiền là sẽ cho đi thôi, tôi không muốn đem lão bản cũng kéo xuống nước chung… Thế nhưng hai má đau nhức khiến tôi không mở miệng được, cái bụng cũng đau nhức đến thân không dậy nổi…

Tôi ở chỗ này nỗ lực nghĩ muốn tỏ thái độ, ở bên kia âm thanh xé gió của người đi đến vẫn liên tục hướng về phía này dường như liều lĩnh muốn gây hấn với bọn côn đồ, chúng nó đem lão bản vây ở chính giữa. Thảm rồi, cái này thảm thiệt rồi…

Nghe được vài cái thanh âm quyền đấm cước đá, thậm chí ─ tôi thật hy vọng mình nghe lầm rồi, tôi xin thề là có rất nhiều thanh âm đầu khớp xương vỡ vụn vang lên a! Mờ mịt giương mắt nhìn chung quanh tôi thực sự rất lo lắng cho lão bản, phát hiện ra giờ chỉ còn lại có một bóng người, ngoài dự tính trên mặt đất nằm lúc nhúc những người miệng hừ hừ, chít chít, rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra vậy?

“Thạch Thụy, tôi đã sớm nói với cậu nên luyện tập thân thể cho tốt, nếu không thì sao có thể thê thảm như vậy?”

Lão bản nâng tôi dậy, dìu đến trên đường cái, dưới ánh đèn sáng rực kiểm tra vết thương cho tôi. Một đôi bàn tay to lớn nâng cao cằm tôi, yên tĩnh xem xét vết thương trên má trái tôi. Cự ly cách nhau không tới mười cm, tôi thậm chí có thể cảm giác được hơi thở nóng rực của y đang phả trên mặt mình.

Lúc nửa đêm cho dù là hai nam nhân, dùng tư thế như vậy cũng là tương đối mờ ám đi, tôi nghĩ mình nên làm cái gì đó để đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này.

“Mặt tôi hoàn hảo… ” sau một lúc tôi nói, mới phát hiện ra khoang miệng đã bị mình cắn nhiều hơn hai cái vết thương, đau quá. Lão bản trầm mặc một hồi, có lẽ không dám thành thật mà nói ra khuôn mặt tôi giờ rất giống đầu heo. Xa xa truyền đến vài tiếng xe cảnh sát, y kéo tay của tôi nói: “Vẫn là trước ly khai nơi đây, miễn cho rước lấy phiền phức trên thân.”

Y bước nhanh đi phía trước, nhưng lại phát hiện tôi tại phía sau đầu lảo đảo, cảm thấy không quá thoải mái hỏi: “Thạch Thụy, cậu có phải hay không còn có chỗ nào khác cũng bị thương?”

Tôi trưng ra khuôn mặt đau khổ: “Mắt kính của tôi mất rồi, tôi nhìn không thấy đường đi…”

Nghe được y hừ nhẹ một tiếng, tôi đoán y chắc hẳn là đang cười.

“Xin lỗi… Đi chậm một chút, đêm nay trước tới nhà của tôi đợi đi!” Y quả nhiên thả chậm cước bộ, cẩn thận mà dắt tay của tôi hướng nhà mình đi tới.

Nghe được xe cảnh sát tại nơi bọn côn đồ vừa rồi ngã xuống dừng lại, tôi nghĩ chắc là do người đi đường vừa mới thấy qua cuộc hỗn loạn vừa rồi gọi điện thoại báo cảnh sát đi. Tôi không kềm nổi tò mò mà nhỏ giọng hỏi lão bản: “Vừa nãy… Anh đánh hết đám bại hoại kia sao?”

“Ân… Tôi lúc đầu chỉ nghĩ tùy tiện giáo huấn chúng một chút thôi, thế nhưng thấy bọn chúng cư nhiên đối với cậu hạ thủ như thế, nhịn không được đã đem cái tên tiểu mao đầu đánh cậu bẻ gãy tay chân hắn rồi. ”

Lão bản nói chính là lời trong lòng dẫn theo một chút phẫn nộ, làm cho tôi là người được cứu tức khắc tình cảm nồng nàn; Hoá ra… Nguyên lai trên thế giới này vẫn sẽ có người đứng ra để bảo vệ mình, mặc dù đối với tôi mà nói đây là một chuyện rất mất khí phách nam tử…

“Lão bản, đợi xe cảnh sát đi anh theo tôi trở lại tìm mắt kính có được hay không? Không có mắt kính thì cuộc sống của tôi sau này chỉ còn một màu đen trắng không thôi…” Cố sức nắm lấy tay y, tôi nhẹ giọng cầu xin.

“Làm cặp kính mới là tốt rồi, nguyên lai khuôn mặt của ngươi sau cặp kính to lớn kia lại xinh đẹp như vậy.”

Di, mình có hay không nghe lầm? Lão bản y…Ynói khuôn mặt mình xinh đẹp a! Mặc dù thời gian qua tôi luôn luôn tự nhận mình tuấn tú khôi ngô, thế nhưng nghe thấy có người ở trước mặt khen ngợi, vẫn làm cho tôi gợi lên chút xấu hổ.

“Tôi là một học sinh nghèo, không có nhiều tiền như vậy, chỉ hy vọng vừa rồi kính mắt bị đánh bay không bị phá hư thì tốt rồi.” Tôi nhíu mày.

“Cậu là chê tôi đưa cho cậu tiền lương không đủ nhiều a?” Khó có được nói chuyện dí dỏm, lão bản, ngươi có tiến bộ rồi!

“Không đúng không đúng, trời đất chứng giám a, lão bản, anh biết rõ tôi điều không phải ý tứ này; với lại anh còn là lão bản tốt nhất mà tôi từng gặp qua, không keo kiệt, người lại suất, còn có thể anh hùng cứu mỹ nhân (nam)… ” Tôi xòe đầu ngón tay liệt kê ưu điểm của y.

Lại một tiếng cười nhẹ truyền đến.Trộm coi, kính mắt mất làm mình thiệt thòi lớn quá đi! Khó có được lão bản ngày hôm nay nở nụ cười vài lần, tôi nhưng lại mất cơ hội tốt, vô duyên nhìn thấy.

“Tôi thấy cậu ca tụng công đức tựa như… ” Y đột nhiên dừng lại cước bộ, tôi nhưng lại vẫn còn ngây ngốc mà đi về phía trước nhất thời trở tay không kịp lao ra hai bước, rồi lại bị y vừa kéo vừa xoay người lại.

“Ngày mai mang cậu đi mua kính sát tròng, tôi trả tiền… ” Lão bản lần thứ hai suy xét khuôn mặt tôi: “Như thế khuôn mặt xinh đẹp này sẽ không bị che đi đáng tiếc như vậy, không bằng hào phóng bày ra, coi như là cho anh hùng cứu mỹ nhân đại giới đi…”

“Thế nhưng…” Tôi thật không biết nên nói từ chối như thế nào. Nghe được lão bản lần thứ hai dùng từ xinh đẹp để hình dung mình, nhượng cả người tôi đều vui sướng đến muốn ngất, giống như muốn bay lên trời.

“Quyết định như vậy đi. Đêm nay cậu trước tiên ở nhà của tôi ngủ một đêm, ngày mai buổi sáng tôi dẫn cậu đi gặp bằng hữu tại Bắc khu mua mắt kính, lúc về còn có thể thuận tiện đến cạnh biển đổi gió cũng tốt lắm.”

“Lão bản, nguyên lai anh cũng có lúc bá đạo như thế!” Tôi không cẩn thận nói năng thiếu suy nghĩ, liền theo sau thè lưỡi.

Cuối cùng cũng tới trước cửa tiệm. Nhà y thật ra nằm ở tầng trên của cửa tiệm, chỉ khác ở thang lầu ra vào. Bước lên thang lầu lại làm cho tôi cảm thấy một mặt chu đáo khác của lão bản. Y đi ở phía trước, một tay nhưng vẫn cầm chặt tay tôi, mỗi lần bước lên từng bước sẽ quay đầu lại xem tôi có hay không cũng đi theo thượng từng bước một, thẳng đến khi vào cửa chính, y lại cẩn thận từng li từng tí đỡ tôi ngồi xuống tại sô pha, cuối cùng mới buông tay.

Đột nhiên mất đi đôi tay vừa dày vừa ấm áp, cảm giác ỷ lại cùng tùy theo ở tại nơi nào đó trong lòng tôi cũng dần trỗi dậy.

Hoàn hảo y rất nhanh lại tới bên người tôi, còn cầm theo khăn mặt âm ấm nhẹ nhàng giúp tôi chà lau khuôn mặt đã lộ vẻ ứ đọng, mi gian vẫn còn nổi lên vài đạo thật sâu nổi giận: “Cậu còn không có nói cho tôi biết tại sao lại chọc đến phiền phức? Đêm hôm khuya khoắc ngươi một người chạy ra ngoài làm cái gì chứ?”

“Lão bản, chính anh cũng không phải một người giữa đêm giữa hôm không ngủ chạy ra đấy sao?” Tôi cảm thấy buồn cười trừng mắt liếc y một cái.

Y đại khái không nghĩ tới sẽ bị người dùng câu hỏi đồng dạng giống vậy nói phản trở lại, giật mình một chút: “Tôi có khả năng tự bảo vệ mình, nhưng cậu thì không có a! May là tôi thực sự chưa ngủ xuất môn đi dạo, bằng không cậu sẽ chật vật lắm rồi.”

Lão bản cũng có lúc mất ngủ a! Tôi vẫn cho rằng lão bản là người nghiêm cẩn, mỗi ngày buổi tối đóng cửa tiệm rồi thì sẽ đi ngủ, sáng sớm rời giường chạy bộ,thời gian còn lại… Lão bản mỗi ngày buổi sáng làm cái gì đây? Tôi hảo muốn biết.

Nhịn không được ha hả cười ra tiếng, tôi đem chuyện đêm nay đi mua mì gói cùng với việc bị người ta đánh ngay mặt tỉ mỉ nói cho y nghe hết.

“Cậu bây giờ còn đói không? Tôi chuẩn bị một chút thức ăn khuya cho cậu ăn.” Lão bản nói rồi đứng dậy làm liền.

Tôi vội vã chặn y lại: “Đừng, bụng bị đánh một quyền, cái gì cũng ăn không vô rồi. Lão bản, cho tôi một chỗ ngủ có được hay không? Tôi hảo buồn ngủ.”

Nói xong, tôi tức thì đánh một cái ngáp thật khoa trương.

“Ân, tôi nơi này có gian khách phòng, gối đầu chăn bông đều là mới, cậu có thể an tâm nghỉ ngơi.” Lão bản lại sờ sờ đầu tôi, cảm giác như là sủng đệ đệ vậy.

Đầu vừa gặp gối tôi lập tức ngủ say, đắp hảo chăn, phảng phất thấy trên môi chính mình bị ấn một nụ hôn thanh lương mát lạnh như nước ───

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio