sáng thức bên dưới nhà đã rộn ràng tiếng nói, Vu Quân và Gia Kì bước xuống đã thấy Thiên Ngọc cười nói vui vẻ với một ai đó ở trong khuôn bếp.
Cô ta nhìn thấy Vu Quân liền mừng rỡ vẫy tay gọi.
" Anh Hai xuống dùng bữa sáng đi, em có một bất ngờ cho anh đây ".
Vu Quân và Gia Kì bước xuống bật thang tiến về phía bàn ăn, hai người đang bước đi bỗng nhiên, Vu Quân đứng khựng lại gương mặt đăm chiêu nhìn về phía khuôn bếp.
Là một người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp đang đứng đó, tóc cô buông xoã dài, mặc trên người một chiếc đần hoa trong vô cùng nữ tính thùy mị, gương mặt rạng ngời ngũ quan sắc bén khiến người ta đấm chìm vào.
Thiên Ngọc chạy đến khoác lấy tay Vu Quân nói.
" Em đã gặp chị Lệ Mỹ ở Canada, chị ấy đã kể cho em nghe mọi chuyện tại sao chị ấy rời đi, em nghĩ hai người nên hoà giải với nhau, dù gì chị ấy cũng đã quay trở về rồi".
Vu Quân gương mặt tối sầm lại đôi mắt chỉ còn sự tức giận, hắn hất mạnh tay Thiên Ngọc ra giọng lạnh lùng nói.
" Đưa cô ta ra khỏi đây, nếu không từ nay về sao em đừng đến đây nữa ".
Thiên Ngọc thấy Vu Quân nổi giận bắt đầu sợ hãi nói.
" Nhưng mà........."
" Thiên Ngọc đủ rồi em ".
Lệ Mỹ cắt ngang lời cô ta, rồi quay sang nhìn Vu Quân nói.
" Em biết anh rất giận khi em bỏ đi không một lý do, em thật sự rất xin lỗi, được rồi anh không muốn em ở đây em sẽ đi ".
Nói rồi cô ta quay người bước ra ngoài nước mắt đầm đìa.
Thiên Ngọc thấy Lệ Mỹ bỏ đi tức giận nhìn Gia Kì nói.
" Tất cả là đều tại cô, cô là người đã xen vô giữa anh hai và chị Lệ Mỹ, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cô đâu".
Gia Kì hơi bất ngờ khi bị cô ta nói như vậy, trên mặt cô đầy sự khó hiểu, tại sao họ lại yêu nhau sâu đậm rồi lại hận nhau đến đau lòng như thế, có phải thật cô là người đã xen vào hay chỉ là người thay thế nhất thời mà thôi.
Vu Quân tức giận quát Thiên Ngọc.
" Em ăn nói với chị dâu của mình như vậy à? "
Thiên Ngọc bị hắn quát nước mắt lưng tròng nói.
" Không phải anh rất yêu chị Lệ Mỹ sao, sao lại lấy cô ta, em sẽ không bao giờ chấp nhận ai ngoại chị Lệ Mỹ đâu "
Nói rồi Thiên Ngọc bỏ về một mạch.
Bữa sáng chưa kịp ăn đã gặp phải hoàn cảnh này thật khiến con người ta khó nuốt trôi.
Vu Quân quay sang nói với Gia Kì.
"Em cứ ăn sáng đi anh đến công ty đây, chuyện lúc nãy đừng bận tâm đến ".
Gia Kì gật đầu, rồi hắn quay người đi ra xe để đến công ty.
Bỏ lại mình cô trong căn nhà đầy trống rỗng, Gia Kì đã bắt đầu hoài nghi về vị trí của mình trong lòng Vu Quân.
Ăn sáng cô đến thăm ba mẹ rồi sang nhà Tiểu Minh chơi trên đường đi cô thập thò không biết có nên hỏi Phi Ưng để biết hơn về cô gái đó dù gì cô cũng đã là vợ của Vu Quân cô nên biết mọi chuyện về hắn, rồi cô cũng quyết định hỏi.
" Này anh Phi Ưng tôi có thể hỏi anh một số vấn đề được không?"
Phi Ưng nhìn vào gương chiếu hậu nói
" Vâng thiếu phu nhân cứ hỏi".
" Cô gái tên Lệ Mỹ và Vu Quân đã xảy ra chuyện gì đến nổi nghe nhắc đến tên cô ấy, Vu Quân lại nổi giận đùng đùng như vậy? "
Phi Ưng ngập ngừng một lúc sao mới trả lời.
" Thiếu gia không cho ai trong chúng tôi nói về chuyện đó, nhưng cô là vợ ngài ấy nên tôi nghĩ cô cũng nên biết "
Phi Ưng bắt đầu kể
" Thiếu gia và cô Lệ Mỹ đã yêu nhau được năm, ngoài cô ấy ra ngài ấy không có bất kỳ mối quan hệ lăng nhăng nào bên ngoài một lòng với cô ấy, hai người đã dự định đến kết hôn với nhau, trước ngày kết hôn một tuần cô ấy đã bỏ đi không một tung tích gì, thiếu gia cho người đều ra thì nghe nói cô ấy đã đi theo người đàn ông khác, ngài ấy như chìm sâu trong tuyệt vọng ngày đêm làm bạn với rượu và thuốc lá. Mẹ ngài ấy vô cùng đau xót tìm nhiều cô gái khác đến để mai mối nhưng càng làm ngài ấy nổi giận hơn. Tính từ ngày cô Lệ Mỹ bỏ đi đến nay đã được năm, khoảng một thời gian rất lâu ngài ấy mới lấy lại tinh thần để tiếp tục công việc nhưng tính cách ngài ấy đã thay đổi hoàn toàn tàn bạo lạnh lùng quyết đoán, cho đến gặp gỡ và lấy cô làm vợ ".
- -----oOo------