Sao một hồi dây dưa trên giường Vu Quân của đã chịu buông tha cho Gia Kì để đi đến công ty.
Gia Kì được bà quản gia nói lại là mẹ chồng cô gọi cô về nhà chính có chuyện cần nói, Gia Kì dùng bữa xong lên phòng thay đồ rồi ra xe đi đến nhà chính.
Ngồi xe khoảng phút đã đến nhà chính cô bước xuống đi vào trong, một người hầu bước lại cúi đầu nói với cô.
" Dạ chào thiếu phu nhân, phu nhân đang ở ngoài vườn mời cô ra đó ạ ".
Nói rồi cô người hầu dẫn đường cho Gia Kì, ra đến sân vườn thấy bà Hạnh Nghi ngồi uống trà với thần thái sang trọng, Gia Kì bước đến chào hỏi bà.
" Con chào mẹ ".
Bà Hạnh Nghi thấy cô liền vui vẻ cười.
" Con ngồi đi "
Gia Kì ngồi xuống ghế, rồi bà bắt đầu hỏi
" Con cũng đã biết Lệ Mỹ đã quay về rồi chứ? "
Gia Kì gật đầu.
Rồi bà Hạnh Nghi tiếp tục nói.
" Mẹ không muốn Vu Quân dính líu đến cô ta nữa, nó là con trai của mẹ, nên mẹ rất hiểu tính cách của nó,chắc chắn nó vẫn còn vương vấn cô ta, mẹ mong con có thể hiểu và dùng thời gian để xoa dịu kí ức đáng quên đó của nó, bằng tình yêu và sự chân thành của con ".
Bà thở dài một cái rồi nói tiếp.
" Ta biết ta rất ích kỉ khi ra điều kiện này với con, sau này con làm mẹ rồi thì sẽ hiểu nổi lòng của ta, ta không muốn nó rơi vào vũng bùn đó một lần nữa, con có thể giúp ta được chứ ".
Gia Kì gật đầu lễ phép nói.
" Dạ con sẽ cố hết sức vì con đã là vợ của anh ấy mẹ cứ yên tâm ".
Nghe cô nói như vậy bà Hạnh Nghi rất vui cười tươi tỏ vẻ hài lòng nói.
" Vậy thì quá tốt rồi, ta cám ơn con "
Rồi bà chợt nhớ ra chuyện gì đó tiếp tục nói.
"còn về con bé Thiên Ngọc nó còn nhỏ chưa biết phải trái, ta nghe nói nó có nói những điều khó nghe với con, mong con đừng để bụng, vì được cưng chiều quá nên nó mới như vậy, chúng ta sẽ dạy dỗ lại nó con cứ yên tâm ".
Cuộc nói chuyện của họ dần dần dễ chịu hơn sau khi mọi vấn đề được nói ra.
Ở một khía cạnh khác Vu Quân đang làm việc ở công ty, hắn đang cúi đầu xem tài liệu rất chăm chú, bỗng một người phụ nữ ngang nhiên mở cửa phòng làm việc của hắn ra không gõ cửa bước vào, trước giờ nhân viên chưa ai dám làm như vậy với hắn, Vu Quân đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn lên, đó là Lệ Mỹ hôm nay cô ấy mặc một chiếc đầm nhẹ nhàng như một nàng thơ nhìn vô cùng diệu dàng xinh đẹp, cô ấy mỉm cười tươi tắn tiến về phía bàn làm việc của Vu Quân, hắn ta lạnh lùng hỏi.
" Cô đến đây để làm gì?"
Lệ Mỹ tiến đến gần sát đưa tay xoa xoa bờ vai của hắn nói.
" Em đến đây để thăm anh, trong mấy năm qua em không ngừng nhớ đến anh, anh có biết không hả ".
Vu Quân đứng lên tiến về phía cửa kính quay người về phía cô ta nói
" Nếu như nhớ tôi tại sao cô lại bỏ đi?".
Lệ Mỹ bước đến ôm hắn từ phía sau nước mắt lưng tròng nói.
" Em biết em đã sai, nhưng em làm vậy chỉ vì yêu anh mà thôi, xin anh hãy để em quay về bên cạnh anh ".
Vu Quân dứt khoát đẩy tay cô ta ra nói.
" Bây giờ tôi đã có vợ rồi, mong cô hãy giữ tự trọng ".
Nghe Vu Quân nói những lời cay đắng đó, Lệ Mỹ đã đầm đìa nước mắt nói.
" Em không tin là anh yêu cô ta, anh lấy cô ta chỉ để che lắp nổi đau khi em rời đi mà thôi ".
Vu Quân lạnh lùng dứt khoát nói.
" Cô đừng nghĩ mình quan trọng đến vậy ".
Hắn lớn tiếng gọi Phi Ưng.
" Phi Ưng tiễn khách giúp tôi ".
Lệ Mỹ khóc nức nở nói.
" Em sẽ không bỏ cuộc đâu, em tin chắc anh vẫn còn yêu em ".
Rồi cô quay mặt bỏ đi, ra khỏi công ty Lệ Mỹ liền lau đi những giọt nước mắt giả tạo của mình bước đi đầy hiên ngang.
Vu Quân ngồi trong phòng làm việc bắt đầu chìm vào dòng suy nghĩ, bây giờ hắn không còn như trước, nhưng trong sâu tận đáy lòng hắn vẫn còn tồn tại một chút gì đó đối với Lệ Mỹ.
- -----oOo------