Quan Yên Chi nổi giận đùng đùng đẩy cửa vào, câu đầu tiên chính là “Tề Sóc, chúng ta kết hôn đi.”
“Kết…kết hôn???” Tề Sóc đang ngồi ở phòng khách xem tạp chí, miệng há hốc.
“Đúng, kết hôn.”
“Vì sao ngươi lại đột nhiên muốn kết hôn chứ?” Hắn hỏi.
“Bởi vì ta vừa mới gặp lại đối thủ một mất một còn thời ĐH, các nàng đều đã kết hôn rồi, đã thế lại còn khoe lão công của mình có bao nhiêu điểm tốt, thực sự là tức chết ta à!”
“Đây là lý do ngươi đột nhiên muốn kết hôn?” Hắn nhíu mày.
“Đúng vậy! Thua người không thua cuộc, chúng ta hẹn lần sau vào ngày Kỉ niệm thành lập trường, chính mỗi ng mang lão công đến, lúc đó ta muốn bọn họ đối với ngươi tâm phục khẩu phục.”
Tề Sóc đột nhiên trầm mặc không nói.
“Làm sao vậy? Ngươi không phải là không muốn cùng ta kết hôn sao?” Hắn im lặng hồi lâu làm cho Quan Chi Yên hơi bình tĩnh một chút, hoài nghi hỏi.
“Không phải là không nghĩ, chính là ta gần đây có việc, cho nên cũng không cần vội chờ ta, sau này chúng ta lại thảo luận chuyện này?” Hắn cúi đầu tiếp tục lật tạp chí nói.
Nàng lập tức giãn trán “Tốt, vậy ngươi đại khái thì khi nào không vội?”
“Ừ, đại khái … năm sau đi.”