Lão Công Đừng Manh Động!

chương 89: 89: số phận chung của kẻ ác

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bên trong căn phòng là một nơi tối tăm ghê rợn, mùi hôi tanh của máu bốc lên khắp nơi khác hẳn vẻ ngoài sa hoa tráng lệ của tòa biệt thự.

Cố Duy Lâm đang bị treo lên một thanh sắt ngang phòng với dây thừng cỡ lớn, xung quanh ông ta là đủ thứ vật dụng tra khảo không thiếu thứ gì.

Khi cả ba bước vào Cố Duy Lâm đã trong tình trạng mê man bất tỉnh, trên người ông ta vẫn là bộ vest cũ ông ta vẫn hay mặc, khắp người đâu đâu cũng là những vết thương.

Chiếc áo sơ mi bên trong đã loan lỗ những vết máu, trên cơ thể hằn rõ những vết roi trông vô cùng đau đớn.

Cố Duy Lâm bị rạch một nhát ở vai, một bên chân cũng bị đánh gãy, ông ta thoi thóp trông tình trạng lơ lửng giữa phòng nhìn cũng đủ hiểu Lâm Thiên Long là một người tàn độc.

Chưa hết, cả người Cố Duy Lâm ướt sũng, bên cạnh là một xô nước lớn đoán chừng là nước pha với muối để tạt vào tra tấn.

Nhìn thấy cảnh này Chu Linh không cách nào chịu được, dù biết Cố Duy Lâm không đáng được tha thứ cơ mà nói thế nào ông ta cũng là Cố nhị lão, là trưởng bối của Cố Giai Thụy, để ông ta bị hành hạ đến thừa sống thiếu chết thế này cũng rất quá đáng.

Nghĩ rồi Chu Linh xoay sang nhìn Cố Giai Thụy, bàn tay cô nắm chặt lấy tay anh lay lay nhỏ giọng nói:

- A Thụy, như vậy...!có phải hơi quá đáng rồi không?

Nghe Chu Linh nói Cố Giai Thụy thoáng im lặng, anh nhíu mày đăm chiêu như suy nghĩ điều gì nhưng không nói.

Nếu nói là không quan tâm cũng không đúng, quả thật Cố Giai Thụy cũng có cảm xúc giống Chu Linh y hệt.

Dù Cố Duy Lâm đã làm nhiều chuyện tày trời khiến cuộc đồ anh rô vào bế tắc nhưng nói gì ông ta cũng vẫn là chú anh.

Hợp tác với Lâm Thiên Long chẳng qua là vì muốn Cố Duy Lâm nhanh chóng lọt lưới, đâu ngờ Lâm Thiên Long lại ra tay tàn nhẫn như vậy.

Việc hành hạ Cố Duy Lâm đến bộ dạng thừa sống thiếu chết thế này chẳng khác nào đang cố tình dằn mặt Cố Thị, thế lực của Lâm Thị dù có lớn mạnh nhưng trước Cố Thị vẫn không là gì nên có thể hiểu một điều rằng Lâm Thiên Long cố tình làm vậy để dằn mặt.

Từ khi Lâm Thiên Long bước chân vào giới thương nghiệp Cố Giai Thụy đã được nghe nói về tính tàn độc của con người này, nếu nói có lẽ là còn hơn cả anh.

Lâm Thiên Long nổi tiếng là rất thích làm ra những việc tàn nhẫn, hành hạ người khác, đánh đập chơi đùa đều là những việc thường xuyên anh ta làm.

Tuy nhiên Lâm Thiên Long lại có một nguyên tắc đó chính là không hành hạ phụ nữ, cũng vì nguyên tắc này nên dù biết tính tàn độc của anh ta Cố Giai Thụy vẫn hợp tác.

Đang suy nghĩ lan man thì bỗng bàn tay anh lại tiếp tục bị lay, giọng nói thỏ thẻ của Chu Linh lại lần nữa vang lên làm anh chợt giật mình thoát khổ dòng suy nghĩ.

Anh đưa mắt khẽ nhìn cố gái nhỏ khẽ nói:

- Linh Nhi, không sao! Anh đã có tính toán rồi.

Hơn nữa đây cũng là cái giá mà Cố Duy Lâm phải trả.

- Nhưng như vậy quá đáng sợ rồi! Nếu để chuyện này bị truyền ra ngoài vậy...

- Không sao! Lát nữa anh sẽ nói chuyện lại với Lâm Thiên Long.

- Dạ!

Nói rồi Chu Linh khẽ gật đầu đồng ý, cô tiếp tục nắm lấy tay anh đợi Cố Giai Thụy và Lâm Thiên Long nói chuyện.

Sau khi cho anh và cô vào phòng tiệt nhiên Lâm Thiên Long cũng chẳng nói thêm tiếng nào nữa, anh ta đứng im nhìn chiến lợi phẩm của mình đắc ý.

Thấy vậy Cố Giai Thụy tiến đến, bàn tay anh đặt lên tay Chu Linh khẽ xoa xoa trấn an rồi lên tiếng nói:

- Lâm Thiếu, anh đúng là làm việc năng suất thật! Cũng ra tay đủ tàn nhẫn đấy chứ.

Nghe vậy Lâm Thiên Long khẽ bật cười, anh ta xoay đầu để lộ ra nụ cười thích thú ung dung đáp:

- Tôi đương nhiên làm việc rất năng suất, Cố Tổng đã nhờ tôi sao lại dám không nhanh lẹ? Hơn nữa câu vừa rồi của Cố Tổng tôi cũng không dám nhận! Tàn nhẫn vốn là bản tính của tôi đó giờ tin rằng Cố Tổng cũng không còn gì lạ nữa.

Cố Tổng sẽ không trách tôi đó chứ?

Cố Giai Thụy nghe vậy thì khẽ nhếch mày, đôi mắt lạnh lùng khẽ híp lại chằm chằm nhìn vào người đàn ông trước mắt.

Khóe môi lặng lẽ cong lên nở thành nụ cười có phần khinh thường nói:

- Tôi đương nhiên không trách! Lâm tam thiếu đã bỏ công ra giúp tôi, tôi đương nhiên cảm ơn còn không kịp.

- Vậy thì tốt!

Chu Linh đứng kế bên đang không nói gì thì bỗng nhớ đến một chuyện, cô đưa mắt nhìn người đàn ông đứng đối diện hỏi:

- Lâm Thiếu, vậy còn Vân Hạ?

Lâm Thiên Long nghe nhắc đến tên Vân Hạ thì lập tức nhăn mặt, ánh mắt hình viên đạn hiện lên nghiến răng nói:

- Người phụ nữ trơ trẽn đó tôi đang nhốt bà ta ở phòng bên cạnh để đám đàn em chơi đùa.

- Để thuộc hạ chơi đùa? Lâm Thiếu, tôi nghe nói anh từ xưa đến giờ không ra tay với phụ nữ.

Phụ nữ trẻ đã không nỡ ra tay vậy sao người lớn tuổi như Vân Hạ lại xử lý?

Nghe Cố Giai Thụy hỏi Lâm Thiên Long càng thêm tức, ánh mắt nảy lửa như hận không thể giết chết Vân Hạ làm Cố Giai Thụy và Chu Linh cảm thấy khác lạ, một lúc sau Lâm Thiên Long mới đáp:

- Bà ta...!bà ta dám làm chuyện trơ trẽn nên tôi mới giúp bà ta thỏa mong muốn.

- Vân Hạ đã làm gì?

- Người đàn bà ghê tởm đó dám quyến rũ tôi.

Đúng là lẳng lơ không biết liêm sỉ..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio