: AM - //
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
———————
Từ khi Triều Lộc nói "Không phải anh ấy" đến bây giờ, ánh mắt Cố Thượng Nghiêu liền không rời khỏi người cô.
Hắn xoay người đối mặt với cô, kho cô nói, cặp con ngươi đen nhánh kia càng ngày càng sáng, bên trong dần hiện ra một loại thần thái kỳ dị.
"Cái gì mà kho để hàng tầng dưới cùng?" Thẩm Lâm Bắc đột nhiên mở miệng hỏi.
Chân Tiểu Manh cũng bày ra vẻ mặt kinh ngạc với Triều Lộc.
Mẹ Thẩm kéo con trai một cái, ý bảo anh đừng nói chuyện.
"Mẹ mẹ biết cái gì?"
Cảm thấy mấy người này ồn ào, Cố Thượng Nghiêu mới đem ánh mắt từ trên người Triều Lộc dời đi. Mí mắt vừa nhấc, hắn quét về phía nhóm người này "Tưởng lão quá vì để cháu trai có nhiều thêm đồ ăn, đem........ suối nhỏ nhốt ở tầng dưới cùng kho chuyên để hàng. Như thế nào, cả một thuyền người, toàn bộ không biết?"
"Chúng tao đương nhiên là không biết!" Ba Chân giành mở miệng trước.
"Thế mà lại phát sinh việc như vậy, quá đáng tiếc" Ba Thẩm kịch liệt nói
Trên mặt Cố Thượng Nghiêu không che giấu chút châm chọc nào "Phần lớn đồ ăn của các người đến để tại kho chuyên để hàng cách vách, mấy người mỗi lần đi xuống lấy đồ ăn, đều không nghe thấy em ấy cầu cứu?"
Tuy rằng đó là Tưởng Tiểu Khê không phải Triều Lộc, nhưng tưởng tượng đến Triều Lộc từng thể nghiệm tuyệt cảnh như vậy, Cố Thượng Nghiêu càng nói càng hỏa đại, đôi mặt hoàn toàn trầm "Tôi quên mất, mấy người đương nhiên nghe không thấy, việc không liên quan tới mình sao"
"Chìa khóa ở trên người Tưởng lão quá, chúng tao cũng không có biện pháp nào!" Ba Chân bật thốt lên nói.
Chân Tiểu Manh nắm chặt thú bông đại hoàng vịt trong ngực "Thuyền, phòng thuyền trưởng có chìa khóa dự phòng....."
"Chát——" Ba Chân xoay người tát một cái lên mặt Chân Tiểu Manh "Mày câm miệng cho tao!"
"Ba mẹ, ba mẹ cũng biết đúng hay không?" Thẩm Lâm Bắc kêu lên "Ba mẹ sao lại có thể làm như vậy?!"
Ba Thẩm "Đây là việc nhà người khác"
Mẹ Thẩm "Đúng vậy, chúng ta không quản được"
Lúc này, Triều Lộc trầm mặc một hồi lâu rốt cuộc cũng mở miệng "Mấy người là bạn học tôi, trưởng bối, mấy người còn lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt. Anh ấy là người ngoài, lại nguyện ý động thân cứu tôi, đem đồ ăn chia cho tôi, dốc lòng chiếu cô tôi, tôi vì sao phải hoài nghi anh ấy?" Đôi mắt cô sáng ngời nhìn mọi người "Tôi vì sao không thể nói giúp anh ấy"
Giờ khắc này, ánh mắt cố sắc bén, biểu tình túc mục làm cho khuôn mặt nhỏ kia không đến mục xuất chúng nhưng lại như thần thánh không thể xâm phạm.
Ba Chân trong đám người không dám nhìn thẳng đôi mắt cô.
Đối với chuyện Tưởng Tiểu Khê bị nhốt dưới kho, một số người lớn đều đã biết. Nhưng bọn họ ai cũng không hỏi Tưởng lão quá, ai cũng không muốn ra mặt. Mọi người tự thân khó bảo toàn, ai còn sẽ quan tâm con cái nhà người khác?
Chỉ là cái tâm tư che dấu này đột nhiên bị đương sự trước mặt mọi người chọc thủng, mấy người lớn kia đều chột dạ, theo bản năng cúi đầu hoặc rời mắt đi.
Đem phản ứng mọi người thu hết vào đáy mắt, Triều Lộc cùng Cố Thượng Nghiêu sóng vai đứng chung một chỗ, lại giống như bọn họ vốn dĩ nên ở bên nhau, cô nói "Không ai được phép hoài nghi anh ấy"
Cố Thượng Nghiêu trong lòng rung động. Nhìn khuôn mặt nhỏ yên tĩnh của cô, hắn cảm thấy chính mình có chút không rời mắt được.
Trong đại sảnh xuất hiện sự an tĩnh ngắn ngủi.
Trên mặt mọi người lúc đen lúc trắng nhưng không còn ai dám nói Cố Thượng Nghiêu là quỷ.
Sô pha bên góc đại sảnh.
"Suối nhỏ, chị vừa này soái quá" Chân Tiểu Manh nhịn không được ôm đại hoàng vịt của mình chạy đến bên người Triều Lộc.
Triều Lộc ngồi trên sô pha, nhàn nhạt nói "Ăn ngay nói thật mà thôi"
Trái lại Cố Thượng Nghiêu bên người cô, từ nãy đến giờ vẫn cười như mèo bắt được cá.
Chân dài của hắn giao nhau, đặt cánh tay dài ra sau chỗ sô pha Triều Lộc ngồi "Như vậy bảo vệ anh?"
"Anh cũng bảo vệ em" Triều Lộc nhìn hắn, nghiêm túc nói.
Cố Thượng Nghiêu đốn giác trong lòng uất thiếp vô cùng.
Nguyên lại cô ấy thích mình như vậy!
Lúc trước hắn còn lo lắng cô đối với hắn chẳng qua chỉ là tình cảm tiểu chim cánh cụt, hiện giờ xem ra, là hắn suy nghĩ nhiều. Cố Thượng Nghiêu trong lòng một mảnh nhu tình, đột nhiên muốn thỏa mãn em ấy, rất muốn làm em ấy vui vẻ.
Hắn nghĩ nghĩ, từ phía sau ba lô tìm rồi tìm, lấy ra một con......tiểu sư tử.
Triều Lộc "?"
Tiểu sư tử thú bông toàn thân lông xù, trên cổ còn có cái bờm đầy lông, thoạt nhìn rất muốn sờ.
Cố Thượng Nghiêu hai ngón tay cầm trước mặt Triều Lộc quơ quơ, hắn liếc Chân Tiểu Manh một cái, bỗng nhiên tới gần, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ nghe thấy "Em không phải nhìn chằm chằm con vịt của cô ta?"
Triều Lộc ".........."
Triều Lộc cũng liếc Chân Tiểu Manh một cái, cúi đầu, đỏ mặt.
Cô cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô xác thực rất thích món đồ chơi có lông nhung.
Thấy mặt cô đỏ lên, Cố Thượng Nghiêu tâm tình không khỏi tốt lên! Bỗng nhiên trên tay không còn thứ gì, là Triều Lộc rút tiểu sư tử ra.
Xoa bóp cái đuôi tiêm của tiểu sư tử, Triều Lộc nhỏ giọng nói với Cố Thượng Nghiêu "Cảm ơn" Lông xù xù ở tay, cả người cô đều mềm xuống, giọng nói cũng lộ ra tia mềm mại.
Nhìn bộ dáng này của cô, Cố Thượng Nghiêu trong mắt một mảnh nhu hòa. Đang muốn nói cái gì đó, thanh âm Lục Kỳ đột nhiên xuất hiện trong đầu.
Nhìn Triều Lộc một cái thật sâu, Cố Thượng Nghiêu không thể không tạm thời đứng dậy đi đến bên kia tiếp cuộc nói chuyện.
Chân Tiểu Manh lúc này mới có cơ hội nói chuyện với Triều Lộc.
"Suối nhỏ, chị với anh ấy........" Cô bé trộm nhìn phương hướng Cố Thượng Nghiêu "Chị thích anh ấy"
Triều Lộc kỳ quái liếc cô bé một cái "Báo ân mà thô"
"À à. E đã nói, chị rõ ràng thích THẩm Lâm Bắc" Nói xong cô bé lập tức che miệng mình lại.
"Cậu nói cái gì?" Triều Lộc đang say mê xoa tiểu sư tử, không nghe rõ Chân Tiểu Manh nói cái gì.
"Không có gì!" Chân Tiểu Manh lập tức nói. Trong ban đúng thật có rất nhiều nữ sinh thích Thẩm Lâm Bắc, nhưng sau chuyến đi lần này, Thẩm Lâm Bắc liền cùng Lý Vi Nhi ở bên nhau, Chân Tiểu Manh không muốn nhắc lại chuyện này tránh làm cô đau lòng.
Một lát sau, Chân Tiểu Manh tự dưng nói "Xin lỗi"
Triều Lộc "?"
"Chị bị nhốt ở kho để hàng..... em...... em không đi cứu chị" Chân Tiểu Manh hổ thẹn cúi đầu.
Triều Lộc dừng động tác xoa tiểu sư tử, nghiêng đầu nhìn cô "Cậu biết chuyện này à?"
Chân Tiểu Manh lắc đầu.
"Nếu biết, cậu sẽ cứu tôi sao?"
Chân Tiểu Manh mở to mắt, hiển nhiên không dự đoán được Triều Lộc sẽ hỏi như vậy. Do dự một lúc, cô vẫn lắc đầu "Em, em không biết" Cô càng thêm hổ thẹn, lúc này, cô thế mà không có biện pháp đưa ra một đám án khẳng định.
"Cậu rất thành thật" Triều Lộc lại nói "Không cần tự trách mình, không phải ai cũng có thể chiến thắng sợ hãi của chính mình"
Chan Tiểu Manh ngẩn ra, ấp úng lặp lại "Không phải ai đều có thể chiến thắng sợ hãi của chính mình....."
"Suối nhỏ à...." Một tiếng gọi mang theo một chút lấy lòng vang lên.
Triều Lộc ngảng đầu, liền thấy b a Lý mẹ Lý nguyên bản chăm sóc Lý Nhi Vi cũng nhau tới đây.
Ba Lý gầy như con khỉ, mẹ Lý lại béo như khinh khí cầu, đôi vợ chồng này không giống vợ chồng Chân gia, Thẩm gia luôn lên tiếng nói chuyện nên thường xuy bị mọi người xem nhẹ.
Trều Lộc trưng cầu nhìn họ.
"Suối nhỏ cháu, cháu có đói bụng không? Có? muốn ăn chút mì không" Mẹ Lý vừa tới liền lấy ra một cái túi nilon, bên trong là mì thịt bò đỏng gói màu đỏ, đây là thức ăn tốt nhất của nhà họ.
Ba Lý cũng nói "Ăn chút hoa quả đi, ăn chút hoa quả đóng hộp đi, ha hả. Ăn xong chú dì còn có"
Triều Lộc "......Không cần, cảm ơn"
"Con đứa nhỏ này, dì cũng không biết làm sao mà vừa thấy con lại thấy đặc biệt có duyên!" Mẹ Lí cười hì hì.
Triều Lộc ".......Cảm ơn"
Thấy thái độ Triều Lộc mềm hóa, mẹ Lý lại tới gần cô một bước, đầy mặt từ ái "Phòng ở có thoải mái không? Buổi tối một mình ngủ có sợ không? Con có thể ở cùng chú dì"
(CV là "Ngươi có thể cùng thúc thúc cùng nhau trụ" đọc xong thấy vấn đề đúng không?? Con có thể ở cùng chú:)) nên mình đổi thành chú dì ha)
Triều Lộc "Thoải mái. Không sợ. Cảm ơn"
Ba Lý mẹ Lý hai người nhiệt tình làm Triều Lộc hồ nghi. Nhưng hàn huyên nửa ngày, cô phát hiện hai người này chỉ đơn giản là thể hiện tình cảm.
Triều Lộc "?"
Được rồi, tới đâu hay tới đó.
Bên này hòa thuận vui vẻ, ai cũng không chú ý tới ở một đầu khác của đại sảnh, một ánh mắt oán độc bắn về phía bọn họ.
Cố Thượng Nghiêu cùng Lục Kỳ nói chuyện xong, quay đầu liền thấy Triều Lộc bị người vây quanh.
Cố Thượng Nghiêu bước qua đấy, không nói hai lời cản trước Triều Lộc, nhíu mày "Em ấy muốn nghỉ ngơi". Hắn bắt đầu đuổi người.
Ba Lý mẹ Lý đương nhiên không vui, đang muốn cùng tiểu tử không lễ phép này nói lý luận vài cây, Triều Lộc lại từ sô pha đứng lên, nói với Cố Thượng Nghiêu "Ừm"
Ba Lý & mẹ Lý "........"
Cố Thượng Nghiêu trong mắt đầy ý cười, thầm nghĩ: Cô ấy quả nhiên thích mình. Một mặt thấp giọng ôn nhu hỏi cô "Về phòng?"
Triều Lộc đang muốn mở miệng, lại bỗng nhiên nghe tiếng "bụp" vang lên, đèn trong đại sảnh tắt hết, xung quanh tối om.
"A? Sao lại thế này?'
"Ai tắt đèn?"
"Không ai tắt! Chẳng lẽ là.....quỷ?!"
Ngay sau đó, trước mắt mọi người sáng lóa, đèn lớn trên đỉnh đầu lại lần nữa sáng lên, đền đuốc cả đại sảnh lần thứ hai sáng trưng lên.
Mọi người nhìn người người bên cạnh, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi:
"Chắc là đứt cầu dao"
"Mấy người đừng có nghi thần nghi quỷ....."
Chỉ có Thẩm Lâm Bắc đột nhiên lên tiếng "Tưởng Tiểu Khê ở chỗ nào thế?"
Tuy rằng không đi qua chỗ Triều Lộc nhưng Thẩm Lâm Bắc vẫn luôn yêu lặng chú ý bên kia. Hiện giời, Chỗ sô pha chỉ còn lại ba Lý mẹ Lý vẻ mặt mờ mịt. Triều Lộc, Chân Tiểu Manh, Cố Thượng Nghiêu đều không thấy!
"Bùng" một tiếng ngọn lửa sáng lên, que diêm rọi ra khuôn mặt bình thường của Cố Thượng Nghiêu nhưng lại làm người ta không thể bỏ qua.
Hắn một tay nắm chặt kéo một người, là Triều Lộc.
Triều Lộc lấy tay từ móng vuốt hắn ra, xoay người nhìn quanh bốn phía "Đây là nơi nào?"
Đây là một không gian hình tứ phương, không có bất kì dụng cụ bài trí nào, cả bốn vách tường đều trông không.
Một tiếng nức từ trong góc tường tối đen truyền đến "Suối nhỏ...."
Là Chân Tiểu Manh!
"bùng ——" Thời điểm Chân Tiểu Manh như nghé con lao vào Triều Lộc, Cố Thượng Nghiêu vừa lúc quẹt một que diêm, thắp ngọn nến lên.
Triều Lộc nhìn chằm chằm ngọn nến trong tay hắn, lại nhìn chằm chằm ba lô hắn "Trong túi của anh cái gì cũng có"
Cố Thượng Nghiêu trên mặt không có chút gì gọi là mất tự nhiên "Chuẩn bị đầy đủ"
"Chỉ, chỉ có người chúng ta?" Chân Tiêu Manh co lại ở phía sau Triều Lộc run giọng nói.
Nơi này tựa hồ chỉ ca người bọn họ, cũng không thấy ba Lý mẹ Lý cùng những người khác.
Cố Thượng Nghiêu nhìn Triều Lộc "Đi nhìn xem?"
"Ừ"
Cố Thượng Nghiêu cùng Triều Lộc đi ở phía trước, Chân Tiểu Manh run run rẩy rẩy đi theo sau cùng, người chậm rãi đi về phái trước.
"Không thoải mái?" Thấy Cố Thượng Nghiêu đưa tay lên trán, Triều Lộc không khỏi hỏi.
Cố Thượng Nghiêu lắc lắc đầu "Không có việc gì. Bệnh cũ......."
Giọng nói hắn đột nhiên dừng lại.
Triều Lộc cũng không khỏi dừng chân.
Chỉ thấy phía trước đột nhiên xuất hiện một bức tường, trên tường có cánh cửa.
Triều Lộc thử thăm dò đẩy cánh cửa ở giữa.
Thế giới ngoài cửa thi hoành khắp nơi, huyết nhục tứ tung!
Đồng tử Cố Thượng Nghiêu kịch liệt co rút lại "Tang thi?"
Đó là......mạt thế!
———————
: AM - //
Cảm ơn mọi người đã đọc!