Chuyển ngữ: Earl Grey
Tề Thiết Chủy nhìn về phía thung lũng xa xa, xem một loạt vị trí phong thủy, mới thấy phong thủy ở thung lũng này quá tốt, dưới đáy thung lung là một dòng suối, trên ngọn núi gần ngôi làng Động toàn là ruộng bậc thang, phương xa là rừng rậm hoang sơ kéo dài đến tít tắp.
Điều lạ lùng là, ở vùng lòng chảo ngay chính giữa thung lũng, cứ cách khoảng mười mấy dặm lại có một nấm đất nổi lên, sắp xếp bất quy tắc. Tuy các nấm đất này không quá cao, nhưng trông rất không tự nhiên, người quen mắt nhìn là biết ngay những nấm đất mòn đó vốn là mộ lớn nhưng bị phong hóa mà thành.
Nếu bên dưới những nấm đất nổi lên này là cổ mộ, vậy nơi đó chắc hẳn là một khu mộ tập thể.
Năm xưa vùng Tương Tây là địa điểm tập trung nhiều vương quốc của những dân tộc thiểu số, nghe nói nước cổ Dạ Lang được nhắc đến trong sách “Hán thư” cũng nằm ở vùng này, tập quán chôn cất mai táng của người dân tộc thiểu số không giống tộc người Hán ở Trung Nguyên, xuất hiện nhiều mồ mả với quy mô lớn như thế tập trung lại một chỗ, kỳ thực điều này có chút không hợp lý.
Nếu đó là mộ, vậy người nào đã được chôn cất ở dưới đó? Mộ tập thể có quy mô khổng lồ như vậy, thường là vương mộ của người Hán, hoặc là khu mộ gia tộc của quan lớn trong triều. Vùng đất Tây Di suốt nhiều đời thổ ti(*) cai trị này, cho dù phong thủy có tốt mấy, thì cũng có ai dám đem cả bãi tha ma ra chôn ở dưới này?
(*) Thổ ti là một chức quan cha truyền con nối cai trị các vùng dân tộc thiểu số vào thời cổ đại.
Chỉ có một khả năng, đó là những nấm đất này là chỉ những ngôi mộ rỗng. Những nấm đất đó tồn tại là để che giấu một ngôi mộ lớn thực sự đằng sau đó.
Thảo nào Hoắc gia giữ kè kè mảnh đất này như thế, bọn họ làm ăn buôn bán ở vùng này đã lâu, không chừng đã phát hiện ra đám mộ trống này từ lâu rồi, vẫn luôn tìm kiếm vị trí thực của ngôi mộ lớn mà lũ hàng giả này bảo vệ.
Hắn tụt xuống khỏi tháp, nói với Trương Khải Sơn. Trương Khải Sơn gật đầu, quay lại nói: “Chuyện này tạm thời không bàn đến, ở đây có đại sự gì không ổn, lão thầy bói ông nhớ giữ mồm giữ miệng, tôi dùng gia pháp nhà tôi trên mạn Đông Bắc giúp ông trị hẳn.”
Tề Thiết Chủy nghiêm túc nói: “Không phải là không ổn, mà là đại sự không ổn.” Nói đoạn hắn lượm một cục đá từ dưới đất lên, từ tốn vẽ xuống hình dáng toàn bộ thung lũng và vị trí từng nấm đất, bình thường trí nhớ hắn cũng xoàng, nhưng lại nhớ rất rõ bố cục phong thủy đặc sắc này, vẽ ra không sai lệch chút nào. Vẽ được một nửa, Trương Khải Sơn mới cảm thấy quen mắt. Hình dạng của thung lũng này nom cứ như hình người.
“Phật gia ông xem, trong thung lũng hình người này, vị trí mỗi nấm đất có phải rất giống vị trí từng chiếc đinh quan tài trên thi thể cao nhân lúc chúng ta khám nghiệm hay không.”
Trương Khải Sơn nhớ kỹ lại, thầm giật mình, quả nhiên là thế. Tề Thiết Chủy này nổi danh “đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành”, không ngờ mối liên hệ như thế này mà chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra, kể cũng coi là nhân tài.
Tề Thiết Chủy nói tiếp: “Cao nhân nhà tôi, trước khi đi đã chuẩn bị chu đáo hết rồi, chỉ tiếc là mấy đường nét tạo thành từ đinh quan tài lúc trước tôi nhớ không rõ lắm, những cái đó rất có thể là những đường mật đạo thông nhau giữa các mộ rỗng này.” Hắn nhìn xuống dưới chân, “Dưới chân chúng ta cũng có một cái.”
Nói xong, mọi hình ảnh trong đầu hắn bấy giờ mới nối liền hết với nhau, trong các mộ rỗng có nhiều cơ quan, ngôi mộ rỗng dưới chân có lẽ vì nguyên nhân nào đó mà bị thôn dân ở đây đào bới ra, kích hoạt phải cơ quan nào đó trong mộ, lại tưởng là bị trúng tà, vì thế nên mới xây Đạo quán ở chỗ này.
Đạo sĩ sinh sống ở đây một thời gian dài, thế nào cũng có lúc đụng phải cơ quan bên dưới Đạo quán, thường đột tử, bên dưới Vô Cực bảo tháp này có nhiều vò xác, bùa chú kỳ quái như thế, e rằng bởi vì những cái chết đột ngột của các đạo sĩ.
Lẽ nào chiếc xe lửa kia ẩn náu trong thông đạo rộng lớn giữa các mộ rỗng? Quả thực cũng có khả năng này.
Suy nghĩ của Tề Thiết Chủy, cũng chính là những gì Trương Khải Sơn đã nghĩ đến, ông ta vỗ vai Tề Thiết Chủy, hỏi: “Nếu có mộ rỗng, vậy chắc hẳn…”
“Có mộ lớn ở trong núi, mộ rỗng thường được bố trí ở bên ngoài mộ lớn, không ước lượng được phương vị, nhưng nhất định còn sâu hơn những mộ rỗng này đến trăm trượng.” Tề Thiết Chủy nói, hắn nhìn núi lớn bao bọc khắp bốn bề: “Phật gia, ông xem được ba trăm năm trước, xem được ba trăm năm sau, liệu có tìm được long huyệt ẩn náu ở đây không? Lúc trước ông một mình vào núi kiểm tra, phải chăng là đi xem bố cục đại phong thủy?”
Trương Khải Sơn im lặng, lúc trước ông ta một mình vào núi, là để kiểm chứng một việc, việc này có liên quan đến xuất thân của ông ta.
Có rất nhiều chuyện, chỉ khi ông ta ở một mình mới phát hiện ra được, nhưng đến khi lên đường, lại không gặp phải những tình huống mà ông ta đã dự liệu trước.
Điều này khoogn chứng minh được cái gì, có lẽ chỉ là còn chưa đến lúc bọn chúng xuất hiện.
Mang theo đầy mối nghi ngờ, cả đoàn người chui xuống địa cung bên dưới tháp Vô Cực, lần này, tất cả mọi người đều cầm đuốc, chiếu sáng cả địa cung, viên sĩ quan phụ tá sai thuộc hạ đi treo đèn bão ở khắp nơi.
Lần này có thể nhìn được toàn cảnh của cả địa cung, mới thấy ở những khu vực lúc trước không nhìn đến được cũng giăng đầy chỉ đỏ, mà hang trộm thông xuống tầng dưới cũng không chỉ có một cái.
Trương Khải Sơn phất tay, mọi người đeo bao tay vào, cẩn thận dọn dẹp đống vò xác khắp bốn phía để chừa ra một con đường. Trương Khải Sơn đến trước một hang trộm trong đó, vò xác chắn bên trên đã bị chuyển đi, để lộ ra một hang trộm thẳng đứng. Hang do dùi đá đục vỡ gạch đá lát nền mà thành, vô cùng nham nhở.
“Không giống của dân trong nghề.” Trương Khải Sơn thò đuốc xuống dưới, “lại còn là đục từ dưới lên.”
Viên phụ tá đưa tay sờ thử vết dùi đục, quả nhiên miệng hang này là từ dưới đục lên.
Tề Thiết Chủy đến khu vực mà hắn từng đạp bể vò xác lúc trước, mới thấy vò ở đó quả đúng là đã vỡ nát cả. Nhưng dấu vết đạp bể đã hoàn toàn khô hẳn, chứng tỏ thời gian bị vỡ đã qua rất lâu, chất ô uế trông như bùn đen bên trong vò đã khô quắt lại.
Như vậy, những vò xác này không phải do hắn đạp bể, mà là do một người khác đã giẫm vỡ từ cách đây rất lâu. Hắn ngẩng đầu lên nhìn trần hang, lẽ nào, những gì hắn từng nhìn thấy, những gì hắn từng cảm thấy, lại chính là ký ức của vị cao nhân đó. Vò xác này, lẽ nào là do cao nhân đó đạp bể?
Nhìn khắp xung quanh, trong địa cung không có gì cả, như thể Hoàng tiên đã không còn ở đó nữa rồi.
Viên phụ tá dẫn đầu chui xuống thông đạo bên dưới, lần lượt từng cây đuốc được chuyển xuống, bấy giờ bọn họ mới nhìn thấy, đây là một đường mộ rất rộng lớn, bốn phía lát gạch mộ, bên trên vẽ đầy bích họa loang lổ. Tất cả các hình vẽ dường như là những cổ nhân trong đủ các tư thế hình dáng. Nhưng kỳ quái ở điểm, những cổ nhân này, hình như đều có hai khuôn mặt.