Thấy tình hình không mấy là khả quan Băng Di nhanh tay thò vào túi áo bấm số điện thoại của Lãnh Mặc Phàm.
Lúc này Lãnh Mặc Phàm đang có cuộc họp quan trọng, không khí trong phòng họp rất chi là căng thẳng.
Bỗng "reng...reng...reng..." tiếng điện thoại vang lên, làm năm mươi người đang có mặt tại phòng họp mồ hôi hột chảy ròng, họ nhớ mình đã tắt điện thoại trước khi vào cuộc họp? Đang lo lắng thì thấy boss đại nhân trong tay lấy điện thoại ra, làm cả phòng họp há mồm kinh ngạc.
Không phải đại boss ghét nhất đang họp mà có người làm phiền sao? Vậy mà bây giờ....
Lãnh Mặc Phàm cầm điện thoại lên thấy tên người gọi điện liền nghe máy, nhưng đầu giây bên kia lại không có người trả lời, anh bất giác cau mày.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét từ đầu giây bên kia vang lên
"TIỂU DI!!!!"
Lãnh Mặc Phàm giật thót người, anh vội cầm áo khoác chạy ra khỏi phòng họp.
Để lại hàn vạn dấu chấm hỏi to đùng của mọi người bên trong phòng họp.
Đại boss, đây là có chuyện gì a?
Lãnh Mặc Phàm chạy thật nhanh xuống tầng hầm lấy xe, một tay thì bấm gọi cho Mộc Kha đó rồi nhanh chóng rời khỏi.
"Alo, lão đại".
" Cậu mau điều tra xem vị trí của Tiểu Di ở đâu rồi gửi qua cho tôi.
Và cậu nhanh chóng tới đó Tiểu Di gặp nguy hiểm".
Cúp máy xong Lãnh Mặc Phàm nhấn ga phi nhanh về phía trước.
Bên này Phong Nam cũng nhanh chóng xem định vị vị trí của Băng Di rồi tức tốc chạy đến đó
Mà lúc này, bên Băng Di chẳng mấy khả quan.
Cô vừa bị người khác đánh đằng sau, đầu choáng váng máu thì không ngừng chảy.
Băng Di không biết sẽ cầm cự được bao lâu? Lãnh Mặc Phàm anh sẽ tìm được cô chứ? Bùi Doãn Ca ngã nhào ra đất nhưng có một bàn tay ôm lấy cô, trong cơn mệt mỏi, Bùi Doãn Ca chỉ biết đó là một người đàn ông cao lớn và đẹp trai
"Phong Nam?"
Băng Di thấy Phong Nam có chút ngạc nhiên, sao Phong Nam biết mà tới đây?
"Chị dâu".
Phong Nam lễ phép gọi Băng Di một tiếng chị dâu rồi ra hiệu cho mấy tên đàn em xông lên.
Phút chốc tình thế xoay chuyển từ thế bị động chuyển sang thế tấn công.
Phút chốc mười tên áo đen nằm la liệt dưới đất.
Đúng lúc này Lãnh Mặc Phàm cũng vừa tới, anh hiện trường lộn xộn cất giọng lạnh lùng nói với Phong Nam
"Đem về bang điều tra".
Lãnh Mặc Phàm tuy mồm nói nhưng mắt anh đảo liên tục để tìm kiếm hình bóng của Băng Di đang ở chỗ nào khi thấy được hình bóng người con gái của mình.
Lãnh Mặc Phàm nhanh chóng lại gần Băng Di, thấy cô mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu thì đau lòng không thôi.
Anh bế cô lên rồi Chân bước nhanh hơn di chuyển về phía chiếc xe anh đang đậu ở gần đó, Lãnh Mặc Phàm ôm chặt lấy cơ thể run rẩy của Băng Di, trấn an nói
"Đừng sợ, anh đây rồi".
Nhưng Băng Di dường như không nghe thấy miệng vô thức lẩm bẩm
"Máu.....máu.....máu..."
"Máu?" Lãnh Mặc Phàm nói lại lời của Băng Di, như hiểu được gì đó anh nhanh chóng bế cô rời đi, để lại bãi chiến trường cho thuộc hạ dọn dẹp.
Nam Phong cũng nhanh chóng bế Bùi Doãn Ca đến bệnh viện, Vân Hy người cũng đầy thương tích nhưng do có võ nên bị thương không nặng bằng hai cô bạn của mình.
Kỳ Viễn biết tin đến nơi, thấy Vân Hy như vậy liền đau lòng.
Anh nhanh chóng bế cô đi, còn phần em gái anh không lo lắng khi Phong Nam ở bên cạnh.
Bùi Doãn Ca nói không sai a, cái này gọi là "trọng sắc khinh em gái".