Lão Đại Đều Yêu Ta

chương 161: lão bát: lão đại xe lăn (19) (xong)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Bắc Chỉ.1

Beta: Đường đại thiếu.

Cuối tháng, mọi người trong võ lâm minh dưới danh nghĩa là mừng thọ, giống như binh lính từ trên trời giáng xuống, vây quanh núi Lạc Lâm, giáo chúng Ma giáo vô lực chống cự. Nhân sĩ chính đạo một đường giết đến đại điện, chỉ thấy cái ghế cao phía trên, có một người thần bí toàn thân mặc đồ đen với chiếc mặt nạ bạc trên mặt.

"Ma đầu, còn không mau tới nhận lấy cái chết!" Có vị hiệp sĩ trẻ tuổi giơ kiếm xông lên, hùng hổ, vọt lên như tia chớp, nhưng đến góc áo kẻ thần bí cũng không đụng được đến, đã bị một chưởng thổi bay ra xa mấy trượng.

Sư huynh đệ đồng môn vội tới nâng y dậy, một số đệ tử nhìn thấy huynh đệ của mình như vậy lòng đầy căm phẫn, đang muốn vì sư huynh báo thù, kẻ thần bí kia không nhanh không chậm đã mở miệng.

"Chư vị, lâu rồi không gặp."

Tiếng của hắn không lớn, nhưng mỗi người ở đây lại có thể nghe được rõ ràng, giống như là nói ở bên tai họ.

"Ta nhổ vào! Ai thèm gặp ngươi chứ!" Có vài người trẻ tuổi vẻ mặt phẫn hận, muốn đi lên trước nhưng lại bị sư trưởng cản lại.

Liễu minh chủ Võ lâm minh ra hiệu cho mọi người tạm thời đừng nóng nảy, tiến lên một bước, trầm giọng nói: "Các hạ sao không dùng gương mặt thật của mình?"

"Ta thấy hắn là không có mặt mũi nhìn người!"

"Yêu nhân Ma giáo, chắc chắn là mắt thọt mồm lệch, xấu xí không chịu được!"

"Khó trách phải mang mặt nạ!"

Kẻ thần bí kia nghe thấy lời này, lại chỉ cười một tiếng, giọng hắn cũng không êm, như là chịu quá nhiều tổn hại, thô khan như cát đá cọ xát, hắn thong thả nói: "Cũng không phải là tại hạ không có mặt mũi gặp người, chỉ là lo lắng dọa sợ một vài người gan bé."

Một bên nói, một bên gỡ bỏ mặt nạ bạc ra, bên trong đại điện lập tức vang lên tiếng hút khí.

Dưới mặt nạ kia, lại là một gương mặt bị bỏng! Vết bỏng tràn lan trên một bên má của hắn, vết sẹo dữ tợn khủng bố, như lệ quỷ Tu La, mặt khác nửa bên mặt còn lại thì hoàn hảo không tổn hao gì.

"Là ngươi!"

"Lăng...... Ngươi không chết......"

Trên Đại điện có mấy người sắc mặt đột biến, kinh nghi bất định.

Kẻ thần bí dùng một con mắt còn sót lại chậm rãi đảo qua trong đám người, ánh mắt dừng lại ở mấy gương mặt kinh sợ, khóe miệng quỷ dị gợi lên, "Xem ra lão bằng hữu của ta đều ở chỗ này, 24 năm, có hơi lâu rồi, nên muốn thanh toán."

"Ma đầu đừng vội hồ ngôn loạn ngữ, lão phu tiễn ngươi một đoạn đường!" Trong mấy người kia, có một người không kìm nén được phi thân lên, thân hình quỷ quyệt, ra tay tàn nhẫn, chiêu nào chiêu nấy đều hiểm độc, muốn lấy mạng người kia

"Hoàng chưởng môn, đợi đã!" Liễu minh chủ mở miệng ngăn lại, lại không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn lão ra tay.

Nhưng giống như vị hiệp sĩ trẻ tuổi vừa rồi, ai cũng không thấy rõ ma đầu kia ra tay như thế nào, chỉ cảm thấy hoa mắt, đã thấy Hoàng chưởng môn bị hắn đạp ở dưới chân, miệng phun ra máu tươi.

"Sư phụ!"

"Chưởng môn!"

Đệ tử dưới trướng của Hoàng chưởng môn hai mắt đỏ đậm, muốn tiến lên giải cứu sư tôn, nhưng đều bị những người khác ngăn lại.

Đám người Liễu minh chủ thần sắc ngưng trọng, bọn họ sớm biết vị giáo chủ Ma giáo này võ nghệ cao cường, lại không dự đoán được đã sâu đến độ không lường được như thế, thân thủ của Hoàng chưởng môn ở trên giang hồ tuy không phải đứng đầu, nhưng cũng thuộc loại ưu tú. Thế mà khi đối chiến với ma đầu lại nhẹ nhàng bị quật ngã trong mấy chiêu, chỉ sợ người trên đại điện kia, không ai là đối thủ của hắn.

Kẻ thần bí chỉ vài chiêu đã áp chế rất nhiều người, vừa rồi còn có người nóng lòng muốn thử, nhưng giờ chỉ có thể nhìn về phía sư trưởng và Liễu minh chủ.

Đúng lúc này, ngoài điện lại truyền đến một loạt động tĩnh, mọi người quay đầu lại, kinh ngạc nhìn yêu nhân Ma giáo vừa mới bị bọn họ hạ gục dễ dàng, giờ lại xếp thành hàng, trong tay mỗi người đều lắp mũi tên gắn lửa, cung tên lóe lên ánh sáng, nhắm ngay ngực mọi người trong điện.

Trúng kế!

Đây là ý nghĩ của người trong võ lâm minh, sự sợ hãi bò lên trong lòng mỗi người.

Kẻ thần bí tiếp tục mở miệng: "Không biết Liễu minh chủ có hứng nghe chuyện xưa hay không?"

Liễu minh chủ nhìn ma đầu đang đứng khoanh tay, trong lòng cười khổ không thôi, đến nước này rồi, chẳng lẽ bọn họ có thể nói không sao? Cho dù ông ta già rồi không sợ chết, nhưng lại không thể để tương lai của bọn trẻ bị chặt đứt ở nơi này, nếu quả thực như vậy, chính đạo hết thời rồi.

"Mời nói."

"Năm đó họa diệt tộc của Lăng thị ở Liễu Châu, Liễu minh chủ có ấn tượng gì không?"

Sắc mặt Liễu minh chủ căng lại, chậm chạp gật đầu, "Tất nhiên là có, nghe đồn là do Ma giáo làm."

Kẻ thần bí kia như là nghe được chuyện cười gì đó, chợt cười rộ lên, tiếng cười quỷ dị nghe mà sởn tóc gáy, mà khi hắn cười một tiếng, Hoàng chưởng môn nằm ở dưới đất liền phun ra một búng máu, mặt vàng rọt như tiền giấy âm phủ, không biết sống chết.

Hắn cười đủ rồi, mới nói: "Tại hạ là người Lăng thị duy nhất còn sống năm đó, theo như lời Liễu minh chủ, chẳng lẽ là ta mang theo Ma giáo giết tộc nhân của mình?"

"Có cái gì mà không có khả năng! Ma giáo yêu nhân chuyện gì mà không......" Liễu minh chủ còn chưa mở miệng, trong đám người bỗng nhiên có tiếng hô, chỉ là bị kẻ thần bí phóng mắt qua, hai đùi lập tức run rẩy, sau đó nói không nên lời.

Liễu minh chủ cau mày, nghĩ đến lời nói của kẻ thần bí, lại ngẫm lại vừa rồi Hoàng chưởng môn cùng với một vài người trong đội ngũ chính đạo có biểu hiện quái lạ, sắc mặt thay đổi, "Hay là còn có ẩn tình?"

"Để ta kể cho các người nghe chuyện xưa. 24 năm trước, Lăng thị là đại tộc ở Liễu Châu......"

Giọng nói thô khan thong thả vang lên trong đại điện, ngữ điệu nhạt nhẽo, không có một chút dao động, có vẻ như đơn giản chỉ là đang kể một câu chuyện xưa, nhưng nội dung câu chuyện lại khiến người ta không rét mà run.

Đợi hắn nói xong, hồi lâu không có ai lên tiếng, ánh mắt của đám người trong đại điện mờ mịt nhìn quanh vài người, thậm chí có người vô thức lùi lại, tránh xa bọn họ.

"Ngươi nói bậy, sư phụ ta không có khả năng làm chuyện như thế!"

"Ma đầu ngậm máu phun người!"

Cũng có mấy người đồ tử đồ tôn không muốn tin tưởng, cãi cọ đến mặt đỏ tai hồng.

Kẻ thần bí cũng không để ý tới, điểm danh từng người: "Tiêu môn chủ, Uông bang chủ, Tôn đại hiệp...... Các ngươi nói xem, ta nói có phải là sự thật hay không, hả lão bằng hữu của ta?"

Một chữ cuối cùng rơi xuống, sắc mặt vốn đã tái nhợt, vài người ứa ra mồ hôi lạnh, như là bị ai đó rút đi xương cốt, té ngã xuống đất.

Tuy bọn họ không thừa nhận, nhưng biểu hiện như vậy đã chứng minh hết thảy, mọi người ồ lên.

Kẻ thần bí —— Lăng Uyên mắt lạnh nhìn.

Giờ hắn đang giả dạng làm tổ phụ đã qua đời, cũng để cho một người thuộc hạ dịch dung thành bộ dáng của hắn, lấy thân phận trang chủ Minh sơn trang xuất hiện ở trong võ lâm minh, đây là đề nghị của Khương Nhuế.

Lăng Uyên muốn báo huyết hải thâm thù của Lăng gia, Khương Nhuế đương nhiên đồng ý, nhưng cô lại không tán thành việc hắn lấy mạng đổi mạng. Thù muốn báo, chân tướng năm đó muốn truyền khắp thiên hạ, sau khi báo thù xong, cô cũng muốn để Lăng Uyên có thể đường đường chính chính đứng trước trời đất, cho nên dàn dựng cảnh diễn này.

Muốn làm mọi người tin tưởng chân tướng năm đó cũng không dễ dàng, dù sao sự kiến ấy cũng đã trôi qua quá lâu, trên tay bọn họ không có chứng cứ, mà những hung thủ hiện giờ lại thành hạng người đức cao vọng trọng, cho dù Lăng Uyên giáp mặt vạch trần bọn họ, bọn họ cũng có thể thề thốt phủ nhận, người ở đây ai tin tưởng ai, không nói cũng biết.

Cho nên cách tốt nhất là để cho Lăng Uyên lấy gương mặt của tổ phụ, đầu tiên làm cho trong lòng những hung thủ đó chột dạ, lại dùng võ lực kinh sợ, để người võ lâm minh nguyện ý nghe hắn nói chuyện.

Lúc trước Khương Nhuế đã thay Lăng Uyên giải độc tố trong người, thực lực hiện giờ của hắn càng mạnh mẽ hơn, mặc kệ có nguyện ý hay không thừa nhận, lời nói của kẻ mạnh, càng dễ dàng làm cho bản năng của kẻ yếu tín nhiệm phục tùng, đây là tâm lý ngưỡng mộ cái mạnh.

Lúc này lại nói ra chân tướng, sẽ có một số người bắt đầu tin, nhưng còn chưa đủ, chỉ cần hung thủ không nhận tội, vẫn sẽ có người thay bọn hắn giảo biện.

Bởi vậy vừa rồi, Khương Nhuế thừa dịp mấy người kia chột dạ dao động kịch liệt, phòng bị sụp đổ, hạ ám chiêu với bọn hắn, buộc bọn họ gật đầu nhận tội.

Nếu có thể, cô càng muốn không cần vòng vo, trực tiếp hạ ám chiêu cho bọn họ nhận tội, chỉ là những người đó dù sao võ nghệ cũng cao cường, tâm trí kiên định hơn so với người bình thường, cô không chắn chắn là mình có thể thôi miên được tất cả bọn họ, cho nên mới vòng một đường lớn như vậy.

Mắt thấy người võ lâm minh đều đã tiếp nhận sự thật này, càng lúc càng căng thẳng, Lăng Uyên lại mở miệng lần nữa: "Mục đích của ta chắc rằng chư vị đều hiểu rõ, ta chỉ muốn báo thù họa diệt tộc năm đó, những người không liên quan, nếu không ngu, đều có thể thoải mái rời đi."

Lời này lại làm đại não mọi người nổ tung, vỗn dĩ cho rằng sẽ phải chết ở đây không thể nghi ngờ, hiện giờ lại có hy vọng sống, nếu có thể sống, vậy thì đương nhiên là ai cũng không muốn chết, lập tức liền có không ít người biểu hiện ra dục vọng muốn rời đi.

Cũng có người vẫn cứ cừu thị (thù hằn) hắn nói, "Ma đầu này làm nhiều việc ác, nói ra ai mà dám tin chứ!"

Lăng Uyên nhìn về phía Liễu minh chủ: "Liễu minh chủ nghĩ như thế nào?"

Những người còn lại cũng đều nhìn qua, chỉ chờ ông ta quyết định.

Đối với lời nói của Lăng Uyên, Liễu minh chủ nguyện ý tin tưởng, nhớ lại mấy lần trước đó Ma giáo hành hung, như Khổng lão gia tử, đám người Du đại hiệp, tuy rằng bọn họ lọt vào ân oán của Ma giáo, lại chỉ giết những người liên quan, chưa từng đụng chạm đến người nhà họ.

Hơn nữa tình huống trước mắt, cũng không phải do bọn họ không tin, hiện giờ bọn họ là thịt cá, Ma giáo là dao thớt, Ma giáo nguyện ý hạ đao lưu tình, so với đám người diệt tộc năm đó, có thể được xưng là cử chỉ nhân nghĩa lại khiến người ta cảm thấy châm chọc, Liễu minh chủ lại cười khổ trong lòng.

Ông suy sụp tinh thần mà chắp tay: "Đa tạ giáo chủ giơ cao đánh khẽ, ta nguyện ý rời đi."

Mọi người trong võ lâm minh hai mặt nhìn nhau, nhưng không ai đưa ra dị nghị, chỉ có con cháu môn đồ của vài tên hung thủ nhất thời không muốn rời đi, sau đó lại bị những người khác lôi đi, hoặc là cố chấp ở lại.

Lăng Uyên chưa từng nhân từ, ra tay chấm dứt tính mạng kẻ thù.

Mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập trong không khí, Khương Nhuế chậm rãi đi ra từ phía sau ghế ngồi của giáo chủ, còn chưa thấy rõ thi thể đầy đất, đã bị một cái ôm rộng lớn ôm chặt gắt gao.

Cánh tay siết chặt, làm cô có hơi đau, nhưng cô không giãy giụa, trở tay ôm eo hắn, nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn chấn an, hai người ai cũng không nói gì.

Phô trương thanh thế tiêu diệt Ma giáo, cuối cùng lại lấy phương thức đáng chê cười đó mà hạ màn.

Trên giang hồ gió tanh mưa máu, đối với hạ nhân bình thường ở Minh sơn trang mà nói, giống như thoại bản ở vỉa hè, còn không bằng quan tâm đến chân trang chủ của bọn họ.

Đã nhiều ngày, trên dưới Minh sơn trang tất cả mọi người mặt mày đều vui mừng, bởi vì trang chủ nghe đồn có một vị thần y, muốn dẫn theo phu nhân tìm thầy chữa bệnh, nghe nói vị thần y kia có thể khôi phục máu thịt từ xương trắng, chân trang chủ chắc chắn có thể chữa khỏi.

Người ở chủ viện vội vàng bận rộn, đang thu dọn hành lý ra ngoài, mà trang chủ với trang chủ phu nhân của bọn họ lại ngọt ngào ở thư phòng, mọi người đối với chuyện như vậy tập mãi thành quen.

Chân Lăng Uyên tất nhiên là không cần thần y tới chữa, cái gọi là thần y cũng chưa chắc chữa được tốt, Khương Nhuế cũng có biện pháp làm giảm độc tố trong cơ thể hắn, chỉ là mọi người đều biết trang chủ Minh sơn trang là người què, nếu hắn không muốn bị què nữa, thì phải có cái cớ, cho nên mới có chuyện đi tìm thần y vừa nói, thế nhưng chuyện này chỉ là ngụy trang mà thôi.

Đối với năng lực của Khương Nhuế, Lăng Uyên không thể không kinh ngạc, nhưng hắn một câu cũng không hỏi nhiều, lúc trước nói tin cô, nếu thật sự tin cô, thì chưa từng có chút hoài nghi.

Hơn nữa cho dù biết rõ phu nhân nhà mình không yếu đuối, thậm chí thực lực còn mạnh hơn cả hắn, nhưng hắn lại vẫn giống như trước, mặc kệ đến chỗ nào cũng phải ôm người, đến chỗ nào cũng lấy mình làm đệm, bộ dáng rất là thích thú.

"Đi Liễu Châu trước nhé, ta dẫn phu nhân đi thắp nén hương cho cha mẹ, sau đó đến Tô Hàng, lúc trước phân phó Lý nhị đi tìm cha mẹ phu nhân đã có manh mối, ta phải đi bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân, hy vọng bọn họ đừng lấy chổi đuổi ta ra cửa." Trong lòng Lăng Uyên ôm người, thích ý nói.

Khương Nhuế liếc nhìn hắn một cái, "Nếu đuổi chàng, chàng chắc chắn sẽ bám lấy cửa phòng, đừng nói là dùng chổi, dùng cả xẻng cũng không đuổi được chàng đi."

Lăng Uyên nghe vậy, mỉm cười hỏi lại: "Phu nhân đây là ám chỉ vi phu mặt dày mày dạn?"

"Đây là chàng nói, ta chưa hề nói."

Lăng Uyên lắc đầu, nghĩ nghĩ rồi lại cười nói: "Vô lại thì vô lại, nếu ta vẫn luôn làm chính nhân quân tử, hiện giờ sao có thể ôm giai nhân trong lòng."1

Đã như thế, hắn còn không biết xấu hổ nói mình chính nhân quân tử. Khương Nhuế ngầm mắng thầm.

Hai người đang thân mật nói chuyện, ngooài viện có người truyền báo, Liễu Hành Phong tới chơi.

Xưa nay Liễu Hành Phong tới cửa, trước nay đến rồi lại đi, cũng không thông truyền, nhưng từ lúc thấy Lăng Uyên với Khương Nhuế ôm ở một chỗ, cậu ta liền thành thực quy củ.

Khương Nhuế đứng dậy chuẩn bị trở về phòng, Lăng Uyên lại không cho cô đi, lôi lôi kéo kéo, cuối cùng cô không rời đi, chỉ là ngồi sang một bên khác.

Lần này Liễu Hành Phong tới, cũng không có chuyện gì quan trọng, sau chuyện tiêu diệt Ma giáo, bầu không khí trên giang hồ lâm vào mê mang một trận, dù cho trước nay cậu hay hi hi ha ha, mặc kệ chính sự, cũng không giống như trước vô ưu vô lo, hơn nữa trong lòng cậu còn có khúc mắc, càng không thể thoải mái như trước, cả người bởi vậy mà nhìn trầm ổn không ít.

Cậu ta đi đến ngooài thư phòng, thấy hai người bên trong tuy rằng ai nấy đều ngồi vào vị trí của mình, nhưng lại thường thường nghiêng đầu nói chuyện, mỉm cười đối diện, bộ dáng ấm áp ăn ý làm người ta hâm mộ. Cậu bình tĩnh đứng một lát, dường như nghĩ thông suốt cái gì, hít sâu một hơi, giơ lên gương mặt tươi cười bước vào.

"Lăng huynh, tam nương, ta lại tới quấy rầy."

Ba người nói giỡn như thường, biết được hai người Lăng Uyên sắp ra cửa bái phỏng thần y, ngày về chưa rõ, Liễu Hành Phong rời đi trước, lại nói tạm biệt với họ một lát.

Đoạn trước, cậu vẫn luôn hoài nghi giáo chủ Ma giáo ngày đó có phải có quan hệ cùng với Lăng Uyên hay không, nguyên nhân rất đơn giản, thứ nhất thân hình hai người thập phần tương tự, thứ hai, nhớ rõ không lâu trước đó, cậu từng nói đùa một câu, nói Lăng Uyên nếu có thể đi đường, lúc bước đi độ dài mỗi bước chắc chắn đều nhau, ngày đó thấy dáng vẻ giáo chủ Ma giáo, cậu bỗng nhiên có cảm giác quen thuộc.

Chẳng qua, mặc kệ hai người giống hay không giống, mặc kệ có phải hay không, cậu đang nhìn thấy tình cảm của Lăng huynh với tam nương, liền không định mở miệng hỏi.

Nhìn theo bóng dáng Liễu Hành Phong đi xa, Khương Nhuế bỗng nhiên mang theo chút ý cười nhìn Lăng Uyên: "Hắn ta nghi ngờ."

"Làm sao nhận ra được?" Lăng Uyên nhướng mày.

Khương Nhuế không đáp, ngược lại vui đùa nói: "Ta phát hiện Liễu thiếu hiệp đối với chàng là chân ái đó nha."

Lăng Uyên sắc mặt không thay đổi, mỉm cười tiếc nuối nói: "Chỉ là lòng ta tất cả đều là phu nhân, chắc phải phải cô phụ Liễu hiền đệ một mảnh chân tình."

Liễu thiếu hiệp đã đi xa, không biết vì sao bỗng nhiên hung hăng hắt xì, thiếu chút lăn xuống lưng ngựa, cậu chật vật nắm chặt cương ngựa, nhìn trái ngó phải, thấy không có người phát hiện, thở ra một hơi, gãi mặt lầm bầm lầu bầu: "Phải chăng là vị nữ hiệp nào đó tương tư đến mình?"+

Tác giả có lời muốn nói: Vui vẻ đưa tiễn lão bát ~ ra đi mạnh giỏi ~

Lão bát: Mỉm cười

13/11/2020 – Hoàn thành.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio