Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả.
Converter: Wikidich.
Editor: Bắc Chỉ.
Khương Nhuế mặc váy dài hồng trắng đi ra ngoài không bao lâu, phố lớn ngõ nhỏ liền xuất hiện rất nhiều kiểu dáng tương tự. Cô làm một bộ kiểu dáng khác áo sơ mi màu xanh lam liền váy, kết quả không đến mấy ngày, lại có những người mặc quần áo giống như cô.
Cô bắt đầu phân cao thấp, tốn rất nhiều tâm tư, dùng kim móc cùng len sợi làm một bộ đa dạng phức tạp áo dệt kim hở cổ, phối hợp với váy đỏ liền áo, vừa tân triều (thời đại mới – hiện đại) vừa văn nhã. Lúc này đây, cuối cùng không ai cùng cô giống nhau.
Vài ngày sau, cô ra cửa mua đồ ăn, gặp được một người lạ tới hỏi.
Người tới tự xưng là phó trưởng xưởng quần áo, lúc trước ngẫu nhiên thấy Khương Nhuế mặc váy dài cách văn, ngửi được thương cơ (cơ hội sinh lợi nhuận) trong đó, tổ chức sản xuất trong xưởng một loạt váy cách văn, vừa lúc đón ý nói hùa tâm lý người trẻ tuổi hiện nay, thực nhanh bị tranh mua không còn. Hôm sau là váy áo sơ mi, cũng là xưởng bọn họ làm, nếu không phải Khương Nhuế làm áo dệt kim hở cổ cách làm quá phức tạp, chỉ sợ hiện tại đầy đường cái cũng đều là cùng set.
"Ý của anh là, muốn tôi đi đến xưởng các anh làm nhà thiết kế, để công nhân các anh làm quần áo?" Khương Nhuế cảm thấy có chút mới lạ.
"Không sai." Thạch Khai Minh nhịn không được liếc nhìn cô nhiều một cái, tiếp theo nói: "Nhưng không phải xưởng Hồng Tinh, là một gian xưởng quần áo khác."
Theo chính sách quốc gia thay đổi, một số người nghe tin có khứu giác nhạy bén liền lập tức hành động, Thạch Khai Minh chính là một trong số đó.
Hắn là phó trưởng xưởng quần áo, thường xuyên đi công tác khắp nơi, tầm mắt cùng sự gan dạ sáng suốt bất đồng với người thường, sớm đã phát giác trào lưu này ẩn chứa lợi ích cực lớn, muốn chính mình xuống biển làm một mình, nhưng sợ nhà nước chọc một chân vào, nên vẫn luôn do dự bồi hồi.
Thẳng đến sắp tới, xưởng Hồng Tinh sản xuất vài kiểu phục sức (trang phục + trang sức) mới mẻ độc đáo khiến người ta tranh mua, đại ngạch hồi khoản (lợi nhuận lớn) làm hắn lần nữa nhận thức được, trong tay dân chúng có tiền, cũng nguyện ý vì thời đại mới mà tiêu tiền.
Nhân mạch*, nguồn tiêu thụ, sản xuất nguyên liệu, thiết bị nhà xưởng, những thứ đó với hắn mà nói đều không phải vấn đề, nếu như vậy, vì cái gì mà không bắt lấy?
*Nhân mạch: (人脉) từ này cổ đại thì dịch là thân tín, vây cánh, hiện đại dịch là quen biết, mối quan hệ, vây cánh cũng đc, tùy vào từng văn cảnh. Người có "nhân mạch" tốt tức là có mối quan hệ với mọi người tốt, quen biết rộng, được lòng người. (nguồn: askfm).
Hắn tìm tới Khương Nhuế, thứ nhất là vì cô có phẩm vị tân triều, thứ hai coi trọng cô bề ngoài xuất sắc.
Một bộ quần áo như thế, nhưng mặc ra ngoài so với người khác liền bất đồng, hiệu quả nhất định không giống nhau. Nếu Khương Nhuế không đủ xinh đẹp, lại mặc quần áo thời thượng đi tới đi lui, sao người khác có thể tranh nhau bắt chước được chứ?
Khương Nhuế theo như lời hắn nói cảm thấy rất hứng thú, vốn dĩ cô thích tự mình làm quần áo xinh đẹp, nếu có thể vì sự yêu thích ấy mà kiếm được tiền, thì sao lại không làm?
Nhưng cô không lập tức đồng ý, còn phải hỏi ý kiến Triệu Nam một chút mới được, hai người hẹn hai ngày sau gặp lại.
Mùa hè đã qua một nửa, Khương Nhuế nhận được thư trong nhà gửi, Đỗ Bảo Trân kết thúc kỳ thi đại học, điểm cũng không tệ lắm, được trường cao đẳng trong tỉnh thông báo trúng tuyển.
Cô ấy mang tiếng là sinh viên đầu tiên ở đại đội Tây Sơn, toàn bộ Triều Dương công xã cũng nghe được tin, vì thế, công xã khen thưởng riêng Đỗ gia năm mươi đồng tiền, đội trên cũng khen thưởng năm mươi đồng tiền.
Khi Triệu Nam trở về, Khương Nhuế đang ở trước bàn viết hồi âm.
"Trong nhà gửi thư à?" Triệu Nam đi đến phía sau, một tay lướt qua cô chống ở trên bàn.
Khương Nhuế không có chỗ dựa, liền dựa vào trong ngực hắn, "Bảo Trân thi đậu đại học, ba mẹ rất cao hứng, trong thư nói, trong nhà còn bày bàn tiệc rượu ăn mừng."
"Là chuyện tốt, có phải chúng ta nên mừng một bao lì xì lớn hay không?"
Đây cũng coi là tập tục địa phương của bọn họ, trong nhà nếu có con cái thi đậu đại học, người thân bạn bè sẽ đưa tới bao lì xì, cho dù là ít hay nhiều, thì cũng đều là tâm ý.
"Vâng." Khương Nhuế gật gật đầu, "Em đang suy nghĩ nên mừng bao nhiêu thì thích hợp."
"Em làm chủ." Triệu Nam nói, trong nhà bọn họ kinh tế quyền to gì đi nữa, hiện giờ đều do Khương Nhuế nắm giữ.
"Để lát nữa em đi hỏi anh Trịnh với chị dâu xem sao." Khương Nhuế cũng lưỡng lự, "Đúng rồi, còn có một chuyện muốn nói với anh."
Cô đem chuyện hôm nay gặp được Thạch Khai Minh, cùng với ý đồ của đối phương đến nói cho Triệu Nam.
"Gặp được ở trên đường sao?" Triệu Nam nhíu mày.
"Đúng vậy, em còn chưa trả lời hắn ta, anh cảm thấy thế nào?"
Triệu Nam lại nói: "Về sau gặp được người xa lạ cẩn thận một chút, không cần nói chuyện với người ta, có vài người không có ý tốt."
"Cái gì nha, chúng ta bây giờ đang ở quân khu, nhiều cảnh vệ bảo vệ như vậy, người xấu nào dám đến? Lại nói, nhìn em giống như rất dễ lừa sao?" Khương Nhuế không phục.
Triệu Nam không nói chuyện, hắn không thể nói ở trong lòng hắn, mỗi một lời vợ hắn nói với đàn ông xa lạ, đều bị hắn phê thành không có ý tốt?
Khương Nhuế lại hỏi: "Vậy rốt cuộc anh có đồng ý hay không?"
"Em muốn làm sao?" Triệu Nam hỏi lại.
"Em cảm thấy khá tốt, chính là làm vài bộ quần áo mà thôi, còn có tiền đấy."
Triệu Nam liền nói: "Đến lúc đó anh xin phép cấp trên, cùng em đi nói chuyện với người ta."
"Không phải anh có việc sao?" Cô tới lâu như vậy, ngoại trừ lúc trước chân bị thương, liền không thấy hắn thực sự nghỉ ngơi.
"Không có việc gì." Có việc hay không, cũng phải bớt thời gian đi cùng vợ, không tận mắt nhìn thấy người, hắn không yên tâm.
Vì thế hai ngày sau, Triệu Nam cùng Khương Nhuế đi gặp Thạch Khai Minh.
Khương Nhuế ở một bên nghe, nhìn hai người đàn ông ngươi tới ta đi. Cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một khác mặt của Triệu Nam ngôn ngữ sắc bén như vậy, thực ra Thạch Khai Minh chỉ muốn Khương Nhuế làm nhà thiết kế, nói tới nói lui, bị Triệu Nam nói thành nhà thiết kế có cổ phần, tuy rằng chỉ chiếm số định mức không nhiều lắm, nhưng nếu so sánh việc thực sự lãnh một phần tiền lương cố định thì sẽ thấy có chút bất đồng.
Khi trở về, Khương Nhuế nhìn Triệu Nam đôi mắt đều là sáng lấp lánh.
Triệu Nam một đường mắt nhìn thẳng, bộ dáng xem ra là không dao động, thẳng đến trở về nhà mình, đóng cửa lại, lỗ tai mới chậm rãi hồng lên.
Khương Nhuế cười nhào lên người hắn, không chút khách khí khen nói: "Chú quả thực rất soái nha."
"Để ý té ngã." Triệu Nam đôi tay nâng cô.
"Sao anh có thể hiểu nhiều như vậy?"
Triệu Nam thẳng thắn: "Hướng chính ủy thỉnh giáo."
"Thì ra là thế, thế nhưng vừa rồi chú bày mưu lập kế, khống chế đại cục khí thế vẫn thật quá lợi hại, một chút liền đem đối phương ngăn chặn lại."
Triệu Nam chỉ là ồ một tiếng, cô vợ nhỏ không hề để ý lại khen đến mức làm người ta mặt nóng tai hồng.
Từ đây, Khương Nhuế cũng thành một nữ nhân có công tác có sự nghiệp.
Mỗi buổi sáng, hai người ra cửa đi làm, giữa trưa mỗi người ăn cơm, buổi tối về nhà cùng nhau làm cơm chiều, sau khi ăn xong xuống lầu tản bộ.
Vừa mới bắt đầu người khác nhìn vợ chồng hai người bọn họ cùng tiến cùng ra, tốt đến mức còn có người thường xuyên nói giỡn. Đến sau lại xem thành thói quen, chỉ là ngẫu nhiên sẽ cảm khái, Triệu doanh trưởng nhìn ít lời như vậy, không nghĩ tới đối với vợ lại săn sóc như thế.
Cuối năm Triệu Nam được một phiếu TV, hai người thương lượng, hoa bốn trăm hai mươi nguyên (420 tệ chăng? = 1.454.156 VNĐ), từ bách hóa đại lâu dọn về một cái TV mười hai tấc* Anh, chỉ là trắng đen, TV tốn hai ngàn.
*Tấc: 1 tấc = 10cm.
Đầu năm nay, vật chất thật sự quá mức thiếu thốn, một người công nhân bình thường tiền lương cùng lắm là ba bốn mươi đồng tiền, nghĩ đến việc mua TV, thì phải không ăn không uống gần một năm mới gom đủ tiền mua được, nếu không có cả phiếu nữa, thì vẫn không mua được.
Mua TV xong, đại đoàn kết (tiền) trong tay Khương Nhuế liền ít đi một nửa, không chờ cô đau lòng, xưởng quần áo chia hoa hồng tới.
Làm xưởng mới mấy tháng, cô được trả năm trăm 60 đồng tiền (560 tệ = 1.938.875 VNĐ).
Cô chiếm chỉ là định mức con số nhỏ, Thạch Khai Minh không nói đến chỉ biết là rất nhiều, lợi nhuận kinh người như thế, khó trách hắn bỏ được ném xuống tiền tiết kiệm 10-20 năm.
Khương Nhuế mặc kệ người khác có nhiều hay ít, cô chỉ biết là chính mình lại có tiền, cầm trong tay số tiền giấy, đập bàn một cái, khí thế nói: "Đi, chúng ta đến quán ăn cơm."
Triệu Nam cũng chiều cô, thay đổi quần áo, ra cửa đi ăn cơm quán.
Vừa mới vào đông, Trương Lệ Vân bảo Triệu Thiến Thiến viết thư hỏi bọn họ, năm nay có muốn về nhà ăn tết hay không.
Triệu Nam tính toán trở về, lúc trước hắn một người không sao cả, hiện tại lại lo lắng vợ mình nhớ nhà. Chỉ là Tết âm lịch năm trước, hắn đã xin thăm người thân rồi, năm nay lý ranên đến phiên người khác. Bởi vậy chờ đến đầu tháng giêng, trước một đợt thăm người thân người về đơn vị, hắn cùng Khương Nhuế mới bước lên hồi trình.
Khương Nhuế mua về nhà mỗi người một cái lễ vật, bao lớn bao nhỏ đi về.
Năm trước cô rời nhà, mặc vào chính là áo bông giày bông, hiện tại trên người cô là bộ mới xưởng mới sản xuất ra vải nỉ áo khoác cùng tiểu giày da, đi trên đường nhỏ đầy bùn đất ở đại đội, gặp được không ít người quen, thấy cô đều do do dự dự không dám mở miệng, cho rằng nhận sai, thẳng đến khi Khương Nhuế cười tiếp đón bọn họ, một đám người mới phản ứng lại.
Những người khác kinh ngạc liền không cần phải nói, người Triệu gia tự nhiên vừa mừng vừa sợ.
Trương Lệ Vân vừa cao hứng, vừa là tự đắc, bà liền biết đứa con dâu này tuyển đúng rồi, lúc trước tiểu tử thúi còn độc thân, không khác gì con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, quanh năm suốt tháng thư cũng chả được mấy tờ, càng đừng nói trở về định kỳ thăm người thân. Hiện giờ cố định mỗi tháng một phong thư, chữ viết quyên tú, vừa thấy liền biết xuất tay của con dâu, hơn nữa về nhà thăm bọn họ, còn biết mua lễ vật.
Trong nhà không có biến hóa gì quá lớn, chỉ có Lý Tiểu Nga lại đã hoài thai, bụng nhô lên cao cao, chọc đến Khương Nhuế tò mò nhìn hồi lâu.
Trương Lệ Vân nhìn thấy biểu hiện của cô, trong lòng cũng nhớ tới một chuyện: Theo lý thuyết, vợ con trai kết hôn cũng đã hơn một năm, hai người cảm tình nhìn cũng không tồi, một năm lại đều ở chung một chỗ, nên có hỉ tin, thấy thế nào con dâu bụng một chút động tĩnh đều không có?
Chẳng lẽ là thân thể không đủ cường tráng? Nhìn cũng không giống a, tiểu tử thúi liền không nói, tráng giống như con trâu, con dâu cũng là lên núi xuống đất, cái gì cũng đều có thể làm, không giống bộ dáng gầy yếu.
Hay là tiểu tử thúi ở bộ đội quá mệt mỏi, không có tinh lực?
Khả năng này có vẻ hợp lý, nghe người đại đội khác tham gia quân ngũ lúc trở về, tác phẩm văn xuôi đều là ở trên trại huấn luyện khổ như thế nào mệt như thế nào, mỗi ngày dính giường liền ngủ như con lợn chết. Nếu thật sự mệt như thế, vậy bên cạnh có vợ nhỏ như hoa như ngọc, chỉ sợ tâm tư cũng không động đậy nỗi.
Trong lòng Trương Lệ Vân tính toán đến phiêu, nếu con trai ở bên ngoài không có tinh lực, vậy trong khoảng thời gian về nhà này phải nắm chặt. Trong lòng bà vừa chuyển, ra cửa một chuyến, sau khi trở về thần thần bí bí xuống bếp nấu cơm.
Buổi tối trên bàn cơm, Triệu Nam đơn độc được phân một phần chén canh, những người khác đều không có.
Tác giả có lời muốn nói:
Canh Dương tiên đại bổ, hỏi ngươi có sợ không ~
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
20/04/2019-Hoàn thành.