Lão Đại Đều Yêu Ta

chương 62: (18)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Bắc Chỉ.

Đối với đôi Khương Nhuế và Lâu Văn Viễn này, vừa mới bắt đầu Chu phụ đã không tin tưởng gì nhiều, cứ cảm thấy con gái mình không phải đối thủ của Lâu Văn Viễn, càng đừng nói người ngoài cất giấu tâm tư xem náo nhiệt.

Ở trong ánh mắt không xem trọng của mọi người, tình cảm hai người càng ngày càng tốt, mặc kệ ra vào ở đâu đều có đôi có cặp, bộ dáng ngọt ngào có thể nói rơi nát mắt kính đầy đất.

Ngày nọ, một vị lão tiền bối trong thương giới Cảng Thành tổ chức đại thọ tám mươi tuổi, phát thiệp mời tới Lâu Văn Viễn, cùng ngày Khương Nhuế cũng tham dự với hắn.

Khi hai người kéo tay nhau tiến vào hội trường, tầm mắt mọi người đa phần đều nhìn lại.

Khương Nhuế ăn mặc một bộ lễ phục lụa là, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng bả vai mượt mà, da thịt oánh bạch như ngọc phát ra ánh sáng, cả người khí sắc xinh đẹp đến kinh người, hình tượng sống trong sự tẩm bổ hạnh phúc của tình yêu.

Trong mắt không ít nam sĩ ở đây mang theo kinh diễm, nhóm nữ sĩ càng là diễm mộ không thôi.

Lâu Văn Viễn cũng bị Khương Nhuế lôi kéo trang điểm một phen, đổi một bộ màu đen của hắn thành một thân màu xanh xám, thoạt nhìn trẻ lại vài tuổi.

Tướng mạo cả hai người đều xuất chúng, dáng người cũng cao gầy, tay kéo tay đi đến, quả thực như minh tinh đi thảm đỏ, hơn các minh tinh nhiều thêm một phần ưu nhã thong dong, càng nhìn càng thêm cảnh đẹp ý vui.

Rất nhiều người nghĩ ở trong lòng, không nói quan hệ lúc trước của hai người họ, bây giờ đổi như vậy thật sự rất xứng đôi.

Chào hỏi ông cụ, Lâu Văn Viễn gặp đối tác trên thương trường, cùng người ta hàn huyên vài câu, Khương Nhuế ở một bên mỉm cười nhìn.

"Có thấy buồn chán không?" Sau khi tách ra với người nọ, Lâu Văn Viễn thấp giọng hỏi cô.

Khương Nhuế lắc đầu: "Vẫn còn tốt, em lại không phải trẻ con, suốt ngày nghĩ đến chuyện ăn chơi."

Lâu Văn Viễn thay cô sửa sang lại lọn tóc bên mái, cười nói: "Hôm qua là ai đòi ăn kem ly, sao không nói như thế nhỉ?."

"Anh còn không biết xấu hổ mà nói sao?" Nhắc tới cái này, Khương Nhuế liền rất oán trách: "Em đã thèm lâu như vậy, chỉ cho em ăn một miếng, thật là keo kiệt."

"Sao không đề cập tới chuyện trước đó em đã ăn xong một hộp kem rồi? Loại đồ ăn này lạnh căm căm, ăn nhiều đau bụng, huống hồ con gái bọn em không phải cả ngày kêu giảm béo sao, chẳng lẽ em không sợ béo?"

Khương Nhuế ngửa đầu đĩnh đĩnh ngực, híp mắt nhìn hắn, lời nói ẩn giấu uy hiếp: "Anh cảm thấy em béo?"

"Đương nhiên không, rất hoàn mỹ." Lâu Văn Viễn rất biết điều, cười nói.

"Này còn kém không nhiều lắm."

Chưa nói được mấy câu, lại liên tiếp có người đến bắt chuyện với hắn, Khương Nhuế bồi một lúc, nhìn bọn họ nghìn bài một điệu hàn huyên không có hứng thú gì, liền nói xin lỗi không tiếp được.

"Không được đi xa." Lâu Văn Viễn không quên dặn dò.

"Biết rồi."

Khương Nhuế đi đến bàn tiệc đứng bên cạnh, chọn đĩa bánh bơ kem nhỏ, mới vừa ăn một miếng, bên cạnh liền truyền đến một tiếng kinh hô khoa trương.

"Trời ạ, cô ăn cái này á, béo chết người đi ấy!"

Cô quay đầu lại, phía sau là hai nữ tử trẻ tuổi có chút quen mắt, người mở miệng kia dáng người khá là đầy đặn.

Hai người này Chu Kiều Kiều đều biết, chỉ là có giao thiệp, trong tối ngoài sáng còn có chút ý tứ phân cao thấp.

"Loại thực phẩm rác rưởi này, ăn một miếng nhỏ tăng lên ít nhất một cân thịt, tôi chưa bao giờ chạm vào, không biết khách sạn này sao lại thế này, loại đồ ăn này cũng bưng lên." Cô gái đầy đặn kia lại bất mãn mà nói.

Khương Nhuế trên dưới liếc liếc cô ta, cố ý giáp mặt nuốt vào một mồm bơ to, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, sau đó mới buồn rầu nói: "Thật hâm mộ cô quá, ăn cái gì cũng có thể tăng cân, tôi đây thật không có phúc đấy, từ nhỏ đến lớn không thể béo lên được, chỉ có trên ngực còn có chút thịt, mua quần áo chỉ có thể mua size nhỏ nhất, giá cả như nhau, so với size L như cô, tôi thấy buồn kinh khủng."

"Cô ——" cô gái kia sắc mặt tức đến đỏ bừng.

Bên cạnh cô gái tóc ngắn hơi gầy đè đè tay cô ta, sau đó cười đối với Khương Nhuế nói: "Đã lâu không gặp."

Người ta ôn tồn nói chuyện, Khương Nhuế tự nhiên cũng sẽ không vô cớ âm dương quái khí, khách khách khí khí gật gật đầu: "Thật trùng hợp."

"Gần cô bận gì vậy? Hẹn cô ra ngoài gặp mặt cũng không được."

"Nào có bận cái gì, chỉ là tôi có chút lười, không muốn động." Khương Nhuế nói.

"Cô thật sự chia tay với Lâu Minh Lãng, cùng lão nam nhân kia ở bên nhau sao?" Cô gái đầy đặn kia đã điều chỉnh tốt tâm trạng, lại nói.

Khương Nhuế cảm thấy mình không nên so đo với bé con, chỉ là không biết béo cô nương này bị làm sao, nói lời làm người nghe khó lọt. Tuy rằng ngày thường cô hay gọi Lâu Văn Viễn là lão nam nhân, nhưng đó là tình thú giữa hai người bọn họ, cô nói vui, Lâu Văn Viễn nghe vui vẻ.

Bây giờ đến người ngoài cũng nói hắn là lão nam nhân, cô nghe liền không thoải mái lắm, ngữ khí lập tức lạnh xuống: "Chia tay với Lâu Minh Lãng đó là việc tám trăm năm trước, đến nỗi bạn trai hiện tại của tôi có phải lão nam nhân hay không tôi không biết, thế nhưng hôm nay nghe thấy không ít người nói anh ấy tuổi trẻ đầy hứa hẹn đấy."

Béo cô nương giống như không hiểu sắc mặt cô, lại ở kia đại kinh tiểu quái: "Cư nhiên là sự thật, tôi thật không hiểu được cô nghĩ cái gì, Lâu Minh Lãng lớn lên vừa đẹp trai vừa ôn nhu, còn có bản lĩnh, vì cái gì mà cô không thích anh ấy?"

Câu nói phía sau, rất có vài phần ý tứ chất vấn.

Khương Nhuế nghe vào trong lòng, có chút bất lực, cô bé này tám phần là thích Lâu Minh Lãng, cho nên mới nhìn cô không vừa mắt.

Cô nghĩ đến đối sách, bỗng nhiên nhíu mày thở dài, "Ai, kỳ thật tôi cũng không muốn chia tay với anh ấy, nhưng cô biết không, anh ấy, hắn..."

"Anh ấy cái gì?" Béo cô nương lập tức truy vấn, đến cô gái tóc ngắn kia cũng có vài phần tò mò.

Khương Nhuế rất khó xử, vài lần muốn nói lại thôi, dưới sự truy vấn của hai người, rốt cuộc mới nói ra: "Hắn không được nha."

Nói xong, lau lau khóe mắt, mang theo vẻ mặt ưu thương rời đi, dư lại hai cô gái khiếp sợ ngốc luôn tại chỗ.

Vừa ra khỏi tầm mắt của các cô ấy, Khương Nhuế bước đi lập tức trở nên nhẹ nhàng. Cô ở trong sảnh bữa tiệc tìm thân ảnh Lâu Văn Viễn, rất nhanh phát hiện, đang muốn đi qua, lại thấy hắn đứng đối diện một người phụ nữ trung tuổi, nhìn biểu tình động tác nói chuyện của người phụ nữ kia, hình như không có ý tốt.

Hơn nữa, quanh thân hai người là khách khứa, tầm mắt đều như có như không quét đến bên kia, một bộ dáng xem kịch.

Có chút ý tứ.

Khương Nhuế nói trong lòng, xem ra đêm nay vận khí của cô và Lâu Văn Viễn không tốt lắm, đến chỗ nào cũng gặp phải phiền toái.

Cô ngưng thần nhìn kỹ người phụ nữ kia, rõ ràng thân phận của bà ta, là tình phụ đầu tiên của cha Lâu Văn Viễn, sinh trưởng tử Lâu gia, cháu trai bà ta chính là Lâu Minh Lãng.

Khi bà tuổi còn trẻ hẳn là rất được sủng, cho dù hiện tại sớm đã thất thế, nói chuyện với Lâu Văn Viễn cũng là bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến.

Khương Nhuế quan sát một lát, sau đó đầy mặt sung sướng bước nhanh đi qua, lập tức khoác tay Lâu Văn Viễn, nị (ngấy, béo) thanh làm nũng: "Sao anh lại ở đây, để em tìm anh lâu bỏ xừ."

Lâu Văn Viễn hơi có chút ngoài ý muốn, rất nhanh phản ứng lại, cười vỗ vỗ tay cô: "Đi đâu vậy?"

"Ăn chút đồ, ủa, vị lão bà bà này là ai?" Khương Nhuế vẻ mặt tò mò.

Nghe thấy xưng hô cô của, người đối diện sắc mặt rõ ràng vặn vẹo một chút.

Thanh âm Lâu Văn Viễn hàm chứa ý cười nhỏ khó phát hiện: "Không được vô lễ, gọi dì Tần."

Khương Nhuế bĩu môi nói: "Anh mới vô lễ ấy, lão bà bà tuổi lớn như vậy, sao lại có thể gọi là dì, bà bà, bà nói có phải không?"

Tần Hồng cắn răng, thịt trên mặt đều run lên, "Ở đâu ra tiểu nha đầu không hiểu chuyện như vậy?"

"Cháu còn nhỏ mà, chờ đến lúc cháu lớn giống như bà bà, chắc chắn sẽ hiểu chuyện thôi, anh yêu, anh nói xem có phải không?" Cô lôi kéo cánh tay Lâu Văn Viễn làm nũng.

"Em nói phải." Lâu Văn Viễn vẻ mặt dung túng.

Tuy rằng lấy tuổi của cô, kêu bà bà xác thật không sai, nhưng đương sự nghe vào trong tai, chính là cảm thấy không thoải mái.

Tần Hồng miễn cưỡng áp xuống tức giận, thấy bọn họ ngôn ngữ thân mật, nhớ tới gần đây nghe đồn, rốt cuộc cũng nhận ra, "Cô chính là nha đầu Chu gia kia sao?"

"Là cháu nha, bà bà biết cháu sao?"

Lâu Văn Viễn đúng lúc giới thiệu: "Dì Tần là bà nội Minh Lãng."

"Ồ, khó trách..." Khương Nhuế bừng tỉnh đại ngộ.

Khó trách cái gì?

Ở đây hai người đều nghe hiểu, khó trách tuổi lớn như vậy.

Ý cười trong mắt Lâu Văn Viễn càng thêm rõ ràng.

Tần Hồng cố nén tức giận, "Tôi hỏi cô, Minh Lãng nơi nào có lỗi với cô mà cô muốn từ hôn với nó? Còn không biết xấu hổ cùng chú nó ở bên nhau, không ngờ Chu gia dạy con gái như vậy!"

"Sao hôm nay nhiều người hỏi tôi cái vấn đề này thế?" Khương Nhuế nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, "Tôi đây liền lớn tiếng nói một lần đi, đỡ phải có người tới hỏi nữa."

Tần Hồng bỗng nhiên cảm thấy có chút không ổn, muốn ngăn cản, cũng đã không kịp.

Khương Nhuế thanh thanh giọng nói, người trong vòng mười mét đều nghe thấy nói: "Sở dĩ tôi từ hôn với Lâu Minh Lãng, bởi vì hắn không được nha, lại còn có thích chơi sm, còn muốn tôi dùng roi quật hắn, dùng nến du tích (di chuyển sáp nến để lại dấu vết trên người) hắn, tôi là một cô gái, sao có thể không biết xấu hổ mà chơi cái kia, hắn một hai phải bức tôi, ô..."

Cô nói không được, quay đầu chôn vào trong ngực Lâu Văn Viễn, đầu vai nhẹ nhàng run rẩy kích thích, tựa hồ khóc rất thương tâm.

Chung quanh oanh một tiếng, lập tức nghị luận.

"Cô tiện nhân này nói bậy!" Tần Hồng sắc mặt dữ tợn, nhào lên đánh cô, liền bị Lâu Văn Viễn dễ như trở bàn tay chặn lại.

Người bên cạnh chạy nhanh đến khuyên nhủ, vốn dĩ hôm nay Tần Hồng dùng thủ đoạn để trà trộn vào đây, bằng không lấy thân phận xấu hổ hiện giờ của bà ta, chủ gia sao có thể mời bà ta được? Bởi vậy rất nhanh đã bị mời đi ra ngoài.

Lâu Văn Viễn ôm lấy Khương Nhuế đi phòng nghỉ, thấy cô còn cúi đầu, bả vai run rẩy, chỉ cảm thấy đau lòng không thôi, đang muốn dỗ dành, lại nghe phụt một tiếng, Khương Nhuế rốt cuộc không nín được, ở hắn trong lòng ngực cười đến hoa chi loạn chiến*.

*Hoa chi loạn chiến: cười phá lên, cười run rẩy, cười bất chấp... bla bla.

Hắn sửng sốt một chút, lập tức hiểu sao lại thế này, bất đắc dĩ lắc đầu, "Quá bướng bỉnh."

Khương Nhuế cười đến nước mắt chảy ra, cố gắng hít sâu điều chỉnh, nghe hắn nói vậy, hừ một tiếng: "Ai bảo bà ta khi dễ anh? Còn có, sao anh lại ngốc như vậy, nhìn vóc dáng cao cao đại đại, lại bị một lão thái bà khi dễ?"

Lâu Văn Viễn ngẩn ra, kỳ thật hôm nay Tần Hồng tìm hắn, là tới cầu hắn cho con trai bà ta một con đường, bất quá lời này, trước mắt không cần phải nói.

Nhìn vẻ mặt Khương Nhuế vì hắn bất bình, trong hắn lòng tràn ngập một cổ cảm xúc kỳ dị, đầy ắp đến mức sắp sửa tràn ra, đồng tử nhợt nhạt cuồn cuộn.

"Cho nên em vì anh mà trút giận?"

"Còn sao nữa, anh ngốc như vậy, để cho người khác khi dễ, em đành phải thay anh báo thù thôi." Khương Nhuế mặt đầy bất đắc dĩ.

"Đúng vậy." Lâu Văn Viễn ngữ khí nhẹ đến có chút mơ hồ, "Em như vậy, làm anh muốn khi dễ em làm sao bây giờ?"

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

22/06/2019 – Hoàn thành.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio