Editor: Bắc Chỉ.
Không chỉ Hoắc Trường Lâm, Khương Nhuế cũng cảm giác được biến hóa của Hoắc Trường Diệu.
Trong thời gian này, hai người lúc đầu lạ lẫm, dần dần trở nên thân cận, hắn thay cô lấy điểm tâm, cũng từng vì cô mà quay đầu vén tóc, nhưng đấy chỉ là vừa lúc thấy được, ngẫu nhiên mà làm, cũng không giống như bây giờ, thời thời khắc khắc lưu ý chú ý.
Nhưng trừ những việc bề ngoài như này, nếu nói hắn có hành động gì khác, không phù hợp với quan hệ anh em, thì không có.
Thật giống như nước ấm nấu ếch xanh.
Và cô đúng là con ếch xanh ấy. Khương Nhuế rũ mắt nghĩ.
Cái đĩa trước mặt nhiều thêm một con tôm đã lột xong, cô nâng mắt lên, vừa vặn thấy Hoắc Trường Diệu thu tay lại.
Khương Nhuế còn chưa nói, Hoắc Trường Lâm ở một bên cười nói: "Đại ca không thể bên này nặng bên kia nhẹ thế được, lột tôm cho tiểu Thất, có phải cũng nên lột cho em với lục đệ một con hay không?"
Hoắc Trường Diệu liếc xéo anh một cái: "Cậu bao lớn? Tiểu Thất bao lớn?"
Hoắc Trường Lâm ngậm miệng, trong lòng nói thầm, nói vậy làm như anh bảy tám chục tuổi, mà tiểu Thất lại chỉ có ba tuổi thôi ấy. Bất công đến trắng trợn táo bạo như vậy, thật sự rất không bình thường.
"Nhị ca muốn ăn tôm à? Em lột cho anh một con nhé." Hứa Hán Sinh nói.
Hoắc Trường Lâm bất đắc dĩ mà nhìn nhìn cậu, cảm thấy cực kỳ lo lắng thay lục đệ của mình, trì độn thế này, tương lai có khả năng thoát khỏi đội ngũ người đàn ông độc thân sao? Nhưng đừng kéo chân sau của mấy anh chị em Hoắc gia bọn họ a.
"Tập trung ăn cơm đi, nhìn đông nhìn tây làm gì." Hoắc Trường Diệu lại nói.
Hoắc Trường Lâm rút rút cổ, nâng bát cơm và một miếng vào miệng. Anh hoài nghi có phải đại ca ghen ghét mỹ mạo của anh hay không, nếu không sao hôm nay nói những lời không khách khí với anh như thế? Nhìn một cái, lão lục và tiểu Thất đang ở trên bàn cơm chụm đầu ghé tai, đại ca cũng không nói bọn họ, còn anh chỉ nhìn xung quanh hai lần thôi, đã bị điểm danh phê bình.
Ăn cơm xong, ba người Hoắc Trường Diệu tiếp tục đề tài lúc trước, Khương Nhuế lên trên lầu làm bài tập.
Chưa viết được bao nhiêu, cửa thư phòng bị gõ hai tiếng, Hoắc Trường Diệu bưng ly sữa bò đặt ở đầu bàn cô.
"Bài tập hôm nay có thắc mắc gì không?"
Khương Nhuế lắc đầu: "Nhị ca với lục ca đi rồi ạ?"
"Còn ở dưới lầu."
"Vậy đại ca cũng mau đi đi, nếu em không viết được thì có thể tra tư liệu nữa mà." Khương Nhuế nói.
Hoắc Trường Diệu liền nói: "Nếu không tìm thấy quyển sách nào, thì ở cửa cầu thang kêu một tiếng, đại ca giúp em tìm."
"Em biết rồi." Khương Nhuế gật đầu.
Hoắc Trường Diệu nhìn nhìn cô, duỗi tay sửa lại đoạn tóc lả lơi trên đầu cô, lại hơi chỉnh đèn bàn chụp một chút, thấy ánh sáng dừng trên sách vở không quá chói mắt lắm, mới xoay người đi ra ngoài.
Khương Nhuế chú ý tới, dưới chân hắn đi quân ủng, nhưng dẫm lên sàn nhà lại chưa từng phát ra tiếng vang gì nhiều, khi đóng cửa phòng lại cũng lặng yên không một tiếng động, hiển nhiên là sợ quấy rầy đến cô học tập.
Cô nhìn sữa bò trong tầm tay, bưng lên tới uống một ngụm.
Dưới lầu, Hoắc Trường Lâm giữ chặt một người hầu hỏi: "Ngày thường tiểu Thất làm bài tập, đại ca đều đi nhìn thế này sao?"
Người hầu nói: "Chỉ cần đại soái ở nhà, thì sẽ bồi thái thái học tập."
Hoắc Trường Lâm à một tiếng, lầm bầm lầu bầu: "Không khác gì như hình với bóng."
Anh không có ý kiến phải đối quan hệ chuyển biến của hai người, chỉ là em gái trở thành chị dâu, loại chuyện này mặc kệ là ai đi chăng nữa, chỉ sợ cũng đều ngạc nhiên, hoãn lại một chút.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ này, chỉ mình đại ca đơn phương, tiểu Thất biết không?
Tuy anh có chút tò mò, nhưng không nghĩ đi hỏi tiểu Thất chuyện này, nếu cô đã biết, nhưng không muốn làm rõ, lại bị anh nói toạc ra, chẳng phải rất xấu hổ hay sao? Còn nếu cô không biết, anh biết được kết quả, chỉ sợ đến lúc đó xấu hổ cũng không đủ để hình dung.
Hoắc Trường Diệu còn ở dưới lầu bàn luận với bọn họ một lát, chờ đồng hồ chỉ hướng 8 giờ, hắn lại đứng dậy lên lầu lần nữa.
Hoắc Trường Lâm nhịn không được nói với Hứa Hán Sinh: "Anh thấy đại ca như bị bà mẹ già bám vào người, ăn cơm gắp đồ ăn lột tôm thì không nói, nhưng cứ đến giờ chốc lát lại đi lên nhìn vài cái, chẳng bằng anh ấy lấy đoạn dây thừng, cột tiểu Thất vào đai lưng là được rồi."
Hứa Hán Sinh nói: "Đại ca còn ở trên hành lang, nghe được tiếng động dưới lầu đấy."
Hoắc Trường Lâm lập tức ngậm miệng.
"Còn chưa viết xong sao? Thời gian không còn sớm nữa." Hoắc Trường Diệu đi vào thư phòng.
"Còn chút nữa ạ." Khương Nhuế lật nhanh tư liệu trên tay.
Hoắc Trường Diệu đi đến bên cạnh cô, nhìn đề bài, từ trên bàn rút ra một quyển sách trong chồng tư liệu, mở ra một trang, sau đó lại cầm lên một quyển khác, nhanh chóng lật sách, lại lật ra một trang khác.
Có hắn trợ giúp, tốc độ làm bài của Khương Nhuế nhanh hơn không ít, khi viết xong một chữ cuối cùng, cô nhẹ nhàng hoan hô một tiếng, "Hôm nay bài tập nhìn không khó, không nghĩ tới lại phiền phức như vậy, em có thể làm xong nhanh được như thế, đều là nhờ công sức của đại ca!"
Hoắc Trường Diệu hơi hơi cong cong khóe miệng: "Thu dọn xong rồi đi ngủ sớm đi."
"Đại ca cũng muốn ngủ rồi sao?" Khương Nhuế sửa sang lại mặt bàn.
"Chút nữa, việc còn chưa nói xong."
Khương Nhuế vừa nghe, bất đắc dĩ nói: "Công việc chưa nói xong thì nên chuyên tâm nói chuyện, đại ca cứ chốc chốc lại đi lên xem, chốc chốc lại lên nhìn, em lại không phải trẻ con nữa, không cần chăm coi như thế."
Hoắc Trường Diệu gật gật đầu, nói: "Chờ em ngủ liền chuyên tâm nói chuyện."
Khương Nhuế nghiêng đầu, cố ý nói: "Vậy đêm nay em sẽ không ngủ, để anh thức suốt đêm luôn."
Gương mặt cô trong trắng lộ hồng, nhìn dưới đèn càng thêm phấn nộn, khi nghiêng đầu, như quả mật đào nhiều nước. Hoắc Trường Diệu thu vào trong mắt, bỗng nhiên ngộ ra vì sao Hoắc Trường Lâm luôn thích véo mặt cô, bởi vì hắn cũng có chút nhịn không được.
Hắn vươn tay, ở trên mặt cô nhẹ nhàng nhéo một cái, sau đó dường như không có việc gì thu tay lại, "Đừng nói lời trẻ con như thế."
Khương Nhuế dùng tay che mặt lại, trừng lớn mắt nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn thản nhiên, lòng không hề áy náy, bực bội nói: "Đại ca, anh học cái gì tốt không học, một hai lại đi học nhị ca!"
Hoắc Trường Diệu ho nhẹ một tiếng, kỳ thật hắn cũng không biểu hiện tự nhiên như bề ngoài, rốt cuộc việc bắt nạt em gái này là lần đầu tiên hắn làm, còn không quá thuần thục.
Không đợi hắn mở miệng, hành lang truyền đến một tiếng nói khác: "Cái gì mà học với không học nhị ca thế? Tiểu Thất, em ở sau lưng anh nói xấu, bị anh bắt được rồi nhé." Hoắc Trường Lâm xuất hiện ở cửa thư phòng, cười tủm tỉm nói.
"Bắt được rồi thì làm sao?" Khương Nhuế một chút cũng không sợ.
Hoắc Trường Lâm cười lắc đầu: "Không dám làm sao cả, bây giờ em có đại ca chống lưng, đến sợi tóc còn có uy lực hơn cái eo già này của nhị ca, không làm anh thế nào đã là tốt lắm rồi. Chỉ là nhị ca có chút thương tâm, uổng công cuối tuần này anh đi bơi, còn nghĩ muốn rủ em theo."
Hoắc Trường Diệu vừa nghe, nhíu mày nhìn qua: "Chỉ có cậu với tiểu Thất?"
"Còn có mấy người bạn nữa, đại ca có muốn đi cùng hay không?"
Hoắc Trường Diệu lắc đầu, cuối tuần này hắn phải đi gặp người ở phe phái khác tới, không đi được.
Thế nhưng, tiểu Thất cùng đi bơi với lão nhị, cho dù có người khác ở đây, cũng...
Hắn nói: "Gọi cả lão lục đi."
"ĐƯợc." Hoắc Trường Lâm gật đầu đồng ý cái rụp.
Nhưng vừa đáp ứng xong lại thấy có gì đó sai sai.
Tại sao đại ca vừa nghe tiểu Thất ra cửa với hắn thì nhíu mày, một hai phải thêm cả lão lục đi?
Đây là ý gì đấy!
Hoắc Trường Lâm cảm thấy mình có chuyện muốn nói, đại ca mơ ước tiểu Thất anh không có gì ý kiến, nhưng hoài nghi đến anh em của mình thì sao có thể được chứ? Nhân phẩm của anh không thể tín nhiệm như thế sao?!
Thế nhưng, nhìn sắc mặt Hoắc Trường Diệu, rốt cuộc anh không dám nói ra lời này.
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Hán Sinh: Có thể tin hay không, trong lòng anh không rõ sao?
Lời editor: Có một thắc mắc nữa là... Khi ta sửa lại chương cũ và publish lại, liệu các nàng có nhận được thông báo không nhỉ?
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
27/07/2019 – Hoàn thành.