Sau khi bắt đầu thi đấu, người dự thi chuẩn bị xuất phát, mà Mạnh Dương cũng cùng Lạc Tu rời khỏi khách sạn, cậu không ở trong phòng khách sạn xem phát sóng trực tiếp, bởi vì trong lòng cậu vẫn có mâu thuẫn với loại sinh tồn dã ngoại này.
Mạnh Dương và Lạc Tu chưa có trở về trang viên, bởi vì công ty của Lạc Tu có một số chuyện cần phải xử lý, cho nên bọn họ ở biệt thự trong thành phố.
Hôm qua Mạnh Dương ngủ hơi trễ, cho nên dậy hơi muộn, cậu đi tới phòng khác, thấy Lạc Tu ngồi trêи ghế sô pha như đang suy tư gì đó, đi tới ngồi xuống tựa trêи người hắn.
Lạc Tu ôm Mạnh Dương hôn.
Mạnh Dương nhận lấy nước ấm từ người giúp việc, sau đó hỏi hắn :"Vừa rồi Trình Phương Phỉ tới gặp anh?"
"Cô ta đã đi được một lúc." Lạc Tu nói :"Em thấy được."
"Em vừa mới dậy sao có thể thấy." Mạnh Dương nói.
Lạc Tu gật đầu, biểu thị đã hiểu.
"Người phụ nữ còn lại là ai?" Mạnh Dương hỏi.
"Mẹ anh." Lạc Tu nói.
"Bà cũng ở đây sao?" Mạnh Dương bất ngờ nói.
"Bệnh tình tình nhân của bà chuyển biến tốt, bà dẫn tình nhân tới đây đi du lịch." Lạc Tu nói với Mạnh Dương :"Qua một thời gian, bà sẽ về nước, đến lúc đó hai người nhất định sẽ gặp nhau, bà vô cùng cay nghiệt khó sống chung, cho nên em phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, không nên bị ảnh hưởng bởi bất kỳ lời nào của bà."
"Như vậy em nên làm thế nào?" Mạnh Dương hỏi.
"Không quan tâm là được, mặc kệ bà nói cái gì, làm cái gì, em đều không cần để ý, những thứ khác giao cho anh, anh sẽ không để bà quấy rối cuộc sống của chúng ta lâu lắm."
"Anh đều đã nói như vậy, xem ra tình huống gặp mặt vừa nãy chắc chắn không vui, chờ bà về nước tránh không được lại là mưa rền gió dữ." Mạnh Dương thở dài :"Cũng mặc kệ ra sao, bà dù sao cũng là mẹ anh."
"Mẹ." Lạc Tu trào phúng, sau đó nói :"Mấy năm nay anh đối với bà có thể nhịn được thì nhịn, nhưng không muốn em theo anh cùng nhau nhẫn nại, em không nợ bà ấy cái gì, không cần bởi vì đã kết hôn với anh mà nhất định phải nhẫn nại với bà. Nếu cần, anh sẽ công bố chuyện Lạc Thịnh không phải con ruột của anh sớm hơn, cho dù đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với bà, anh cũng tuyệt đối sẽ không cho bà xúc phạm tới em."
"Em tin anh." Mạnh Dương cầm tay hắn nói, hắn biết Lạc Tu nhất định sẽ bảo vệ cậu, mà cậu cũng sẽ trở thành cây trụ trong nội tâm của Lạc Tu, chống đở hắn, sưởi ấm hắn.
Cuộc thi kéo dài ba ngày đang tiến hành, Mạnh Dương cũng không có xem, chỉ để trợ lý nói một số tình huống về thi đấu.
ngày sau, kết thúc thi đấu, Celsi không ngoài dự liệu lấy được quán quân, tuy trong quá trình thu thập nguyên liệu biểu hiện không bằng một số người, nhưng thiên phú điều chế của cậu, trong những người dự thi không ai hơn được cậu, cậu dùng ít nguyên liệu hơn người khác, điều chế ra nước hoa tốt nhất.
Mà Vu Quân Thần và bọn Ngô Phong không làm thời gian tháng huấn luyện trêи núi thất vọng, biểu hiện trong quá trình thu thập nguyên liệu vô cùng tốt, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào tiến vào top .
Mạnh Dương tham gia tiệc rượu sau khi cuộc thi kết thúc, sau khi chúc mừng Celsi, thì đi nói chuyện với bọn Ngô Phong.
"Nghe nói lần này trong quá trình thu thập nguyên liệu mà các anh biểu hiện vô cùng tốt, trong nước cũng biết tin tức, đã khen ngợi biểu hiện của các anh ở trong núi chịu khổ, coi như cũng có thu hoạch." Mạnh Dương nói.
"Nhưng cuối cùng vẫn là không lọt vào top ." Ngô Phong nói :"Nếu mà em tham gia, top nhất định là có, dù biểu hiện tốt trong quá trình thu thập nguyên liệu, điều chế hương vẫn là không sánh bằng người khác."
Mạnh Dương vô thức đặt tay lên bụng mình, chỉ cười tiếng, không nói gì. Dù cậu muốn tham gia cũng không thể tham gia, huống chi chính cậu cũng không muốn tham gia cuộc thi đấu này.
Vu Quân Thần đứng bên cạnh nghe vậy, đúng lúc thấy được động tác của Mạnh Dương, gã sửng sốt, sau đó sắc mặt lập tức khó coi, bởi vì gã đã biết nguyên nhân vì sao Mạnh Dương không có tham gia lần thi đấu này từ động tác của cậu.
Mạnh Dương cũng chú ý tới ánh mắt và vẻ mặt của gã, hai người nhìn nhau một hồi, trong mắt Mạnh Dương là cứng rắn và không sợ hãi, mãi đến khi Vu Quân Thần không hiểu sao chột dạ mà dời đi, hai người mới kết thúc giao tranh ngắn ngủi này.
"Bây giờ nghĩ lại, cuộc thi lần này chẳng ra gì cả." Ngô Phong không ý tới giao tranh giữa Mạnh Dương và Vu Quân Thần, tiếp tục nói :"Rốt cuộc là so năng lực sinh tồn và thu thập nguyên liệu, hay là so thiên phú điều chế hương? Nếu so cái trước, vậy vì sao cách thức chấm điểm và bỏ phiếu không đổi? Nếu là so cái sao, vậy thì rốt cuộc việc làm ngày nay có ý nghĩa gì?"
"Ít nhất lần thi đấu này chiếm được đột hot và sự chú ý cao tới trước nay chưa từng có, cũng nhận được hiệu quả ban tổ chức mong muốn, cũng coi như là một phương thức tốt." Tần Hồng nói.
"Dù sao lần sau nói cái gì anh cũng không tham gia, ai thích tham gia thì tham gia đi." Ngô Phong bĩu môi :"Dựa vào cái gì anh cực cực khổ khổ chỉ để bọn họ chiếm được hiệu quả họ mong muốn."
Thi đấu kết thúc, bọn Ngô Phong cũng muốn về nước, Mạnh Dương không cùng họ về nước, bởi vì cậu còn phải tham gia buổi đấu giá hương liệu rất quan trọng, tham gia buổi đấu giá này có thể nói chính là một trong những mục đích quan trọng cậu tới quốc gia này.
Buổi đấu giá hương liệu ở phương Tây, chính là ai trả giá cao thì người đó lấy được, không có giống đấu giá hương liệu ở trong nước. Cho nên Mạnh Dương đã chuẩn bị tâm lý phải trả nhiều tiền mới có thể lấy đến hai loại hương liệu.
Mạnh Dương hơi chút khẩn trương, Lạc Tu cầm tay an ủi cậu :"Đừng khẩn trương, nếu em muốn chúng ta có thể mua được, cùng lắm thì tiêu nhiều hơn thôi."
"Em tra xét rất nhiều tư liệu, tạm thời tìm không được hương liệu có thể thay thế tốt hơn, em nhất định phải mua được mang về, tình hình của Tô Địch mới có thể chuyển biến tốt." Mạnh Dương cầm tay hắn :"Nếu ở đây cũng là đấu giá đoán giá, em cũng sẽ không khẩn trương."
Đấu giá bắt đầu, hôm nay tổng cộng có loại hương liệu hiếm thấy bán đấu giá, người tới tham gia đấu giá không phải là phú hào thì cũng là điều hương sư nổi tiếng, bọn họ vừa không ngừng thảo luận với người bên cạnh, vừa nâng bài ra giá.
Phương thức ai ra nhiều tiền thì là của người đó này cũng có kỹ xảo nhất định, kỹ xảo ở chỗ là mỗi lần ra giá cùng thời gian kêu giá.
Trợ lý nhận được chỉ thị nhất định phải lấy được hai loại hương liệu, vận dụng kỹ xảo ra giá, thành công lấy được hai loại hương liệu đó, tuy giá có phần cao nhưng vẫn là đáng giá.
Thấy Mạnh Dương rốt cuộc nở nụ cười, tâm tình của Lạc Tu cũng tốt hơn, hắn mỉm cười kéo cậu vào lòng hôn một cái.
Mà lúc này có hai cặp mắt đang chú ý nhất cử nhất động của họ, Mạnh Dương cảm nhận được nhìn sang, cậu thấy Trình Phương Phỉ và một người phụ nữ tuổi tác hơi lớn ngồi chung một chỗ, tuy cậu chưa từng gặp qua người phụ nữ kia nhưng trực giác nói cho cậu biết đó chính là mẹ Lạc Tu.
Lạc Tu cũng nhìn theo ánh mắt của cậu.
"Đó là mẹ anh sao?" Mạnh Dương thì thầm.
"Ừ." Lạc Tu xoay đầu trả lời.
Mạnh Dương còn tưởng phải chờ sau khi về nước mới có thể gặp mẹ hắn, không ngờ lại sớm gặp được, xem ra hôm nay nhất định phải gặp bà.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, trợ lý đi xử lý chuyện còn lại, mà Lạc Tu muốn tận lực không cho Mạnh Dương và mẹ hắn gặp mặt, cho nên trực tiếp muốn dẫn Mạnh Dương rời khỏi, nhưng mẹ hắn và Trình Phương Phỉ đã tới bên bọn họ.
"Chẳng lẽ mẹ là cọp sao?" Từ Mẫn Hoa nhìn Lạc Tu :"Con là sợ mẹ ăn cậu ấy sao? Như thế nào cất kỹ vậy."
"Người nhận thức rất rõ bản thân mình." Lạc Tu mặt không đổi nói.
"Còn không cần đề phòng mẹ như vậy, nếu là người con lựa chọn nhiều năm như vậy mới chọn trúng, mẹ cũng sẽ không nói cái gì, chính con vui vẻ là tốt rồi." Từ Mẫn Hoa nhìn về phía Mạnh Dương :"Con tên là Mạnh Dương?"
"Vâng, con tên là Mạnh Dương, chào mẹ chồng." Mạnh Dương mỉm cười nói, cậu không muốn Từ Mẫn Hoa làm mẹ, càng không muốn gọi bà một tiếng mẹ, bởi vì đối với Lạc Tu mà nói, bà cho tới nay không phải là một người mẹ đủ tư cách.
"Nếu con đã trở thành một thành viên của Lạc gia chúng ta, thì con có trách nhiệm cùng với những thành viên khác trong Lạc gia duy trì an ổn của cái nhà này, mà không phải gây mâu thuẫn." Từ Mẫn Hoa nói với Mạnh Dương.
"Vâng, con nhớ kỹ." Mạnh Dương khéo léo đáp.
"Ngược lại là một đứa trẻ ngoan." Từ Mẫn Hoa nói với Lạc Tu :"Hy vọng lựa chọn của con chính là mong muốn thật sự của con, mấy ngày nữa mẹ sẽ về nước, con yên tâm, chỉ cần cậu ấy thật sự tốt, mẹ tuyệt đối sẽ không đi làm khó cậu ấy, cũng sẽ không để cho con cảm thấy khổ sở."
"Hy vọng người có thể nói được thì làm được." Lạc Tu nói :"Mạnh Dương em ấy còn trẻ, hy vọng người có thể khoan dung em ấy nhiều hơn, bớt gay gắt lại. Còn có một việc phải báo cho người, Mạnh Dương em ấy mang thai, người lại muốn có cháu."
Mạnh Dương đã nói với Lạc Tu, Vu Quân Thần đã phát hiện cậu mang thai, bọn họ nghĩ dứt khoát không tiếp tục che giấu nữa.
"Phải không? Xem ra phải chuẩn bị thêm phần quà cho đứa cháu chưa ra đời." Từ Mẫn Hoa nhìn Mạnh Dương, bình tĩnh nói :"Mẹ đã chuẩn bị quà cho con, sau khi về nước sẽ đưa cho con."
"Cảm ơn mẹ chồng." Mạnh Dương cười đáp.
Trình Phương Phỉ tuy từ chỗ Lạc Thịnh biết Mạnh Dương có khả năng mang thai nhưng hiện tại chính tai nghe được Lạc Tu chứng thực, trong lòng vẫn cảm thấy có phần khẩn trương, chỉ là không biểu hiện ra ngoài.
"Mạnh Dương." Trình Phương Phỉ không có quên mục đích ả và Từ Mẫn Hoa tới đây, ả đè xuống hốt hoảng trong lòng, nói với Mạnh Dương :"Hai loại hương liệu hai người chụp được, hiện tại mẹ vô cùng cần."
Lời này của Trình Phương Phỉ đang ám chỉ Mạnh Dương nên làm thế nào.
"Phải không?" Mạnh Dương bất ngờ nói :"Trùng hợp vậy sao? Đây là con mua cho một người bạn, vừa nãy đã nhắn tin thông báo cho cậu ấy, nói cậu ấy biết con đã mua được."
"Nói với bạn con một tiếng, hai loại hương liệu này mẹ đang cần rất gấp, để cho cậu ấy nhường cho mẹ." Từ Mẫn Hoa nói.
"Bạn con cũng cần rất gấp." Mạnh Dương từ chối :"Thực sự xin lỗi, con thế cậu ấy mua, đây chính là của cậu ấy, con không có quyền thay cậu ấy chuyển nhượng cho ai."
"Thứ đó đang trong tay con, con nghĩ đại mấy cái lý do tới ứng phó, lẽ nào bạn con còn có thể làm gì con được sao?" Từ Mẫn Hoa không vui cau mày nói.
Vẻ mặt Mạnh Dương khổ sổ nhìn Lạc Tu.
"Tính cách ép buộc của người thật sự là không thay đổi một chút nào, nhất định phải để Mạnh Dương thất hứa cũng cần thuận theo ý người sao?" Lạc Tu nói.
"Mẹ chỉ là cần hai loại hương liệu thôi, mà hai loại đó lại đang ở trêи tay hai đứa, đây coi là ép buộc cái gì?" Từ Mẫn Hoa nói.
"Người muốn, nhưng chúng con không muốn cho, chỉ đơn giản như vậy." Lạc Tui lười nói nhảm lãng phí thời gian, trực tiếp ôm Mạnh Dương rời đi.
Từ Mẫn Hoa nhìn họ cứ như vậy rời đi, cố nén cơn tức giận sắp phun trào.
"Mẹ.." Trình Phương Phỉ nhìn Từ Mẫn Hoa, quan sát sắc mặt của bà.
"Nó chỉ là dựa vào Lạc Tu hiện tại cưng chiều nó mà thôi." Từ Mẫn Hoa lạnh mặt :"Nếu nó cho là mình mang thai con của Lạc Tu thì địa vị liền ổn ở Lạc gia, mẹ sẽ cho nó nhận rõ hiện thực, cho nó biết ở Lạc gia ai mới là người định đoạt thật sự. Mặc kệ sau này Lạc Tu có bao nhiêu đứa con, mẹ chỉ nhận Lạc Thịnh là cháu trai."
Trình Phương Phỉ nghe lời này của bà, lúc này mới thở phào, sau đó nói :"Hương liệu mẹ muốn tìm, con sẽ tìm người quen nghĩ biện pháp tìm xem có thể mua lại từ những người khác không."
"Nếu có thể tìm được thì nhất định phải nhanh, mẹ không quan tâm là tốn bao nhiêu tiền." Từ Mẫn Hoa thực sự không ngờ Mạnh Dương sẽ từ chối bà, cho nên mới không có kêu giá, tình nhân của bà hiện tại rất cần hai loại hương liệu này, Mạnh Dương từ chối đã chọc giận bà.
"Sao có thể để cho mẹ bỏ tiền được chứ?" Trình Phương Phỉ cười nói :"Mẹ yên tâm, chỉ cần tìm được, con nhất định sẽ mua đưa tới cho ngài."