Thấy anh khóc, em trai mím môi thật chặt, một lúc lâu sau mới tặc lưỡi, muốn kéo tay lão nam nhân.
Lão nam nhân vừa tức vừa khó chịu, không muốn nhìn thấy em trai nữa, anh hất tay em trai, xoay người rời đi.
Anh cũng không biết mình đi đến đâu, trường học ở vùng khác, người cũng không thân quen, hai người họ ngồi máy bay đến đây, chiếc hành lí nhỏ vẫn còn để ở trong kí túc xá em trai.
Đi một hồi liền dừng lại, lão nam nhân quay đầu nhìn, em trai cũng không có ở sau.
Cậu không đi theo anh, lão nam nhân không có khí thế dụi mắt, cầm điện thoại lên, nhất thời không biết nói gì với em trai, anh lại cất điện thoại đi.
Đi ngang qua một sạp hàng, lão nam nhân mua một miếng bánh và một chai nước.
Lão nam nhân ngồi ở bồn hoa ven đường, ăn miếng bánh. Bánh quy như muốn lấy mạng người. Tối hôm qua khi em trai hôn anh, hôn đến rách miệng.
Bây giờ ăn bánh, mỗi lần mở miệng là đau không chịu được. Trái tim lại càng đau hơn, quá thê thảm rồi.
Lão nam nhân cũng không có bố mẹ, anh được người hảo tâm tài trợ đến khi học đại học, cuối cùng quen biết chị gái hơn tuổi.
Chị gái đáp ứng đầy đủ những ảo tưởng của anh về người nhà, cho nên anh rất yêu rất yêu chị.
Nhưng chị mất rồi, để lại người thân của mình cho anh, dĩ nhiên anh phải chăm sóc thật tốt. Lời em trai nói thật ra không hề sai, anh đúng là chăm sóc em trai như con trai của mình.
Anh muốn quản lí cậu, dạy dỗ cậu, nhìn cậu trưởng thành thật tốt, anh yêu cậu giống như yêu con của mình vậy. Thế nhưng bây giờ em trai lại nói, cậu không muốn nhận anh.
Lão nam nhân ngậm miếng bánh, quai hàm mỏi nhừ, mắt cũng đau, mũi cũng đau.
Anh lấy ống tay áo lau nước mắt, cảm thấy mình cực kì vô dụng.
Sau khi rót nước vào bụng, lại muốn nôn ra, đau đớn vô cùng.
Anh nghĩ, đúng là mình chưa cho em trai cái gì tốt trong cuộc sống hàng ngày cả, cuộc sống bình thường quá nghèo túng. Thời kì trưởng thành của trẻ con sức ăn lớn, mỗi ngày ba bát cơm cũng chưa no.
Lão nam nhân biết, nhưng em trai chỉ ăn nửa bát sau đó liền nói mình no rồi, ngược lại để anh ăn nhiều hơn một chút.
Lúc đấy lão nam nhân tin thật, mãi cho đến khi em trai ngất xỉu ở đại hội thể dục thể thao, bác sĩ nói cậu bị tụt huyết áp, dinh dưỡng không theo kịp sự phát triển của cơ thể, lão nam nhân bấy giờ mới biết mình làm phụ huynh có bao nhiêu thất bại.
Anh không giúp được gì, bây giờ em trai đã lên đại học, có lẽ...
Lão nam nhân nghĩ không nổi nữa, mí mắt sưng húp, chạm vào là đau.
Ở sạp hàng bán bánh, bà chủ quán cõng đứa trẻ tuổi làm ăn, trên trán đầy mồ hôi.
Chờ đến khi không còn ai đến mua bánh, bà chủ ngồi sang một bên, cầm quả bóng nhỏ chơi với đứa trẻ, sau đó hôn một cái lên khuôn mặt mềm mại của đứa trẻ.
Lão nam nhân nhìn đến thất thần, phía trước bị một bóng người chặn lại.
Em trai cầm một bát cháo, cau mày nhìn miếng bánh trong tay anh:"Dạ dày của anh, anh còn không biết nên ăn cái gì hay sao?"
Lão nam nhân cắn mấy miếng liền nhét hết miếng bánh vào miệng, thấp giọng nói:"Không cần cậu quản."
Em trai bực bội, trừng mắt nói:"Không cần tôi quản thì ai quản, chị gái đã mất của tôi hay sao?"
Lão nam nhân trừng mắt lại:"Cậu đừng có dùng loại giọng này khi nói về cô ấy."
Em trai đột nhiên cười, âm u hỏi lão nam nhân:"Tôi lớn lên rất giống chị ấy, anh thích không?"
Một khắc kia, máu trong người lão nam nhân đều nguội lạnh.