Lão nam nhân sững sờ nhìn bóng lưng của em trai, cho đến khi không còn nhìn thấy mới dùng sức lau mặt.
Anh cũng lớn từng này rồi, còn đi so đo với em trai.
Lão nam nhân suy nghĩ, cuối cùng trưởng bối vẫn nên nhường nhịn tiểu bối. Nhưng anh thật sự rất đau lòng, nhưng lần này không muốn nhận sai trước.
Lão nam nhân quay lại trường học, lúc vào kí túc xá thì em trai không có ở đấy, ngược lại bạn cùng phòng mời anh ăn khô bò.
Lão nam nhân nhắc đến hành lí, nghĩ một chút, hay là lưu lại số điện thoại bạn cùng phòng của em trai để đề phòng em trai không nhận điện thoại anh, anh còn có người để hỏi thăm.
Trước khi đi, anh để lại một khoản tiền, đè ở dưới đệm giường, sau đó gửi tin nhắn nói cho em trai, để cho cậu đỡ phải tiết kiệm tiền, nên mua gì vẫn phải mua.
Chỉ là gửi đi mấy lời này cũng đã đủ mệt.
Lão nam nhân xóa bớt tin nhắn, cuối cùng chỉ gửi một câu: Tiền để dưới đệm giường, tôi đi đây.
Thật ra lần này đến, lão nam nhân muốn ở lại tuần lận.
Em trai nói làm xong việc muốn dẫn anh đi chơi khắp nơi, không nghĩ đến hai người ầm ĩ thành thế này. Anh đến sân bay đổi vé, tốn mất mấy trăm, đau lòng muốn chết.
Trước khi đổi vé, lão nam nhân ngồi đợi tiếng, sợ em trai đuổi theo, có lẽ anh cũng không cần đi.
Đáng tiếc không có, tin nhắn điện thoại cũng không.
Trước khi vào kiểm tra an ninh, lão nam nhân xoay đầu nhìn về chỗ cửa.
Trong lòng anh vẫn còn nghĩ, có lẽ em trai sẽ xuất hiện, mặc dù vẫn còn giận nhưng sẽ kéo tay anh nói không cần đi, lệ thuộc vào anh giống như lúc nhỏ.
Lên máy bay rồi, lão nam nhân tựa vào cửa nhìn đường băng, cho đến khi nữ tiếp viên hàng không nhắc anh tắt điện thoại lần thứ , lão nam nhân mới đỏ mặt, áy náy tắt điện thoại đi.
Trở lại thành phố C cũng đã h tối.
Mở cửa nhà ra, trong phòng trống rỗng, lạnh lẽo
Em trai trước khi lên đại học, vẫn luôn ở nhà. Lần này cậu thi xa như vậy, thật ra lão nam nhân cũng nghĩ sẽ chuyển đi cùng.
Từ chức, đi thuê phòng gần trường em trai, lại tìm việc làm lần nữa.
Bởi vì một người ở thành phố C quá cô quạnh. Anh nói ý tưởng này của mình cho bạn tốt, bạn tốt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói anh tại sao lại ỷ vào đứa trẻ như vậy, chú à trưởng thành đi.
Lão nam nhân ngượng ngùng nói:"Vậy sao? Có dính người quá không?"
Bạn tốt:"Tất nhiên có rồi, trẻ nhỏ trưởng thành phải có cuộc sống của riêng mình, cậu cũng vậy, mau đi tìm vợ đi."
Lúc ấy trong lòng lão nam nhân vừa đau khổ vừa hoảng sợ, anh cùng em trai trở thành như vậy, làm sao dám đi tìm phụ nữ, định đi gieo họa cho người ta sao?
Ngày hôm sau ngủ dậy, bên giường trống không, anh thần hồn lạc phách, mở điện thoại lên nhưng vẫn không có tin tức.
Cả người anh bừng tỉnh, đi đun nước úp mì tôm, tùy tiện ăn một bữa.
Bây giờ ở một mình, tùy ý một chút, dù sao cũng không có ai ở cùng.
Khi đổ nước sôi, lão nam nhân còn bị bỏng tay, xui xẻo chết mất. Anh dội nước lạnh vào một lúc lâu, đột nhiên nghĩ đến trước kia anh nấu cơm cũng bị phỏng tay, em trai đen mặt đi đến, sau đó không cho anh làm cơm nữa.
Em trai học gì cũng nhanh, nấu cơm cũng rất ngon.
Học ở trường mệt cả ngày, buổi tối khoác cặp về, việc đầu tiên làm chính là nấu cơm cho lão nam nhân ăn.
Lúc đầu lão nam nhân không đồng ý, học sinh chỉ cần học cho giỏi là được, phân tâm cái gì, nhưng đáng tiếc anh không lay động được em trai.
Nghĩ đến những thứ này, lão nam nhân không chịu được, anh cầm điện thoại lên muốn gọi điện cho em trai thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Lão nam nhân tưởng là em trai về tìm anh, trong lòng sốt ruột cũng vui vẻ. Sốt ruột vì em trai liều lĩnh, vui vẻ vì em trai đuổi theo anh về.
Trước khi anh mở cửa, anh chỉnh lại biểu cảm của mình một hồi, sau đó mở cửa lên, muốn kêu tên của em trai.
Sau khi nhìn thấy người đến, biểu cảm của anh cứng đờ.
Ngoài cửa là người chị đã mất năm trước.