Giang Vô Ngôn khôi phục ý thức lần thứ tám, không lập tức mở mắt mà điều chỉnh hô hấp trước, cố gắng khiến người khác không nhận ra rằng anh đã tỉnh rồi.
Âm thanh trong đầu càng thêm đắc ý, khiến anh càng thêm nổi nóng: [ Có phục hay không? Còn không nghe lời, tôi sẽ khiến anh sống lại lần, lần, đến khi anh đồng ý mới thôi. ]
Thật sự là phiền phức vô cùng, Giang Vô Ngôn nói, [ Nói ra mục đích của mi. ]
Nếu để giải thích tình huống bây giờ, phải quay lại thời gian từ trước khi trọng sinh tám lần, bắt đầu từ lần thứ nhất anh khôi phục ý thức, khi Giang Vô Ngôn đạt được quyền chủ động là lập tức mở mắt ra, lại phát hiện mình đang lâm vào hoàn cảnh hoàn toàn khác, trong đầu còn có một thứ kỳ quái tự xưng là hệ thống đang líu ra líu ríu. Lời nó nói ngắn lại chính là, thân thể trên thực tế của anh đã chết rồi, nếu như muốn sống lại thì phải làm nhiệm vụ ở trong bốn chiều không gian, chờ đạt được độ hoàn thành nhất định mới có thể thoát ly ra khỏi không gian.
Giang Vô Ngôn không hề bị uy hiếp, lập tức cười lạnh đốp lại, anh hỏi, “Mi biết tao chết như thế nào không?”
[ hệ thống:? ]
Giang Vô Ngôn nói cho nó biết, [ Tao tự sát, tao không muốn sống, không muốn sống một chút nào, vì thế đừng đề cập đến sống lại với tao làm gì, mấy cái nhiệm vụ chó má của mi tao cũng không làm, để tao chết, mi thích thì tìm người khác đi. ]
[ hệ thống:... ]
Song phương trao đổi không có kết quả, lập trường hai bên đều rất kiên định, sau đó mới xảy ra vụ trọng sinh tám lần kia, mục đích của hệ thống rõ ràng, [Nếu anh không nghe lời tôi, tôi sẽ dằn vặt anh, để anh muốn chết cũng không chết được. ]
Đã nếm thử đủ loại phương pháp, cuối cùng thì ở lần thứ tám, anh thỏa hiệp.
Chuẩn bị tâm lý thật kỹ, Giang Vô Ngôn vừa đối thoại với hệ thống phiền chết người ở trong đầu, vừa mở mắt lần thứ tám để xem xét thân phận mới của bản thân, cùng với nhóm thuộc hạ đang khóc ầm ỹ ở bên tai.
[ hệ thống: Không gian hiện tại của ký chủ tên là “ Tình yêu không thể buông tay”, thân phận hiện tại của ngài trong không gian này là người quản lý của hắc bang lớn nhất có tên là “Hoa Diệu bang”, nhiệm vụ là: thu dưỡng một đứa trẻ cô nhi, nguyên là con của thủ lĩnh cũ, và hy sinh tính mạng trong quá trình bồi dưỡng]
[ hệ thống: Quá trình làm nhiệm vụ gian nan hiểm trở, xin hỏi ký chủ có đồng ý tiếp nhận không? ]
[ Giang Vô Ngôn:.... Tao thực sự không hiểu mi hỏi câu này để làm gì. ]
[ hệ thống: Hình thức mà, dù anh có chọn thế nào thì cũng trốn không thoát đâu. ]
Đơn giản mà nói thì đàng nào cũng chết, Giang Vô Ngôn không chút lo sợ lựa chọn đồng ý.
Nhóm thuộc hạ gọi y tá đến kiểm tra thân thể, lằng nhằng mất một lúc, anh lại nằm lên trên giường, dựa trên tài liệu cơ bản mà hệ thống cung cấp giơ tay lưu lại vài vị tâm phúc, rồi cho những người còn lại đi ra.
Hình tượng của “hắn” ở trong nhóm thuộc hạ rất tốt, chưa kịp mở miệng, hai vị tâm phúc đã đỏ cả vành mắt, một người trong đó còn quỳ xuống nhận sai, “Là chúng tôi bảo vệ bất lực, mới để Giang tiên sinh gặp nạn, mời Giang tiên sinh trách phạt.”
Giang Vô Ngôn ở thế giới này cũng gọi là Giang Vô Ngôn, năm nay chưa đến tuổi, vì gây dựng uy tín nên mới để thuộc hạ gọi “hắn” là “Tiên sinh”.
Giang tiên sinh thận trọng tự tin, nhưng cũng tàn nhẫn độc ác, mười năm trước nguyên là thuộc hạ của người đầu tiên nhận chức bang chủ “Hoa Diệu bang”, bởi vì trọng một lần ác chiến đã lấy thân hộ chủ, phát triển trở thành tâm phúc, lại trong một lần bang phái chiến năm năm trước lấy một địch trăm, thủ vững chủ quyền, cuối cùng được lão Bang chủ vừa ý, trước khi chết ủy thác cho anh lên làm bang chủ mới.
“Hắn” rất biết cách dùng người, từ từ dẫn dắt Hoa Diệu bang thăng chức, trở thành bang phái lớn nhất trong lịch sử, có thể nói là phát triển như tên lửa. Có thể tưởng tượng được mức độ gây thù hằn của “hắn”, cuối cùng, trong một lần xuất hành bất hạnh bị bắt cóc, bọn bắt cóc còn bắt cóc rất nhiều người vô tội, còn gài bom trong phòng nhốt người, muốn cho mọi người cùng nhau chết chung cả đám.
Tình tiết râu ria thì Giang Vô Ngôn không biết, hệ thống nói cho anh, “hắn” sẽ dưới thế ngàn cân treo sợi tóc mà ngăn cản bọn cướp làm nổ bom, cứu mạng tất cả mọi người ở đây, nhưng bởi vì hai tay bị trói, thân thủ bị giới hạn, “hắn” bị trúng vài phát súng, đầu cũng bị thương nặng.
Vậy nên tạo thành mới có tình cảnh như ban đầu: Hôn mê hai tuần trong bện viện, sống chết như treo trên sợi tóc.
Cũng khó trách nhóm thuộc hạ kích động như thế khi thấy anh tỉnh lại, còn quỳ xuống thỉnh tội, bởi nếu anh còn vẫn chưa tỉnh thì có lẽ Hoa Diệu bang sẽ suy sụp mất.
Nghĩ tới đây, Giang Vô Ngôn gắng gượng nâng người đang quỳ đứng dậy, trong miệng vững vàng nói, “Không trách cậu.”
Giang tiên sinh bình tĩnh, nghiêm túc, công và tư rõ ràng, đồng thời cũng là một người ôn nhu nói lý, thuộc hạ thấy anh dìu mình dậy cũng không dám quỳ nữa, chỉ lo cậu còn động nữa sẽ xảy ra chuyện, dìu cậu ngồi lại trên giường.
Đạt được mục đích, Giang Vô Ngôn cũng không dây dưa thêm với bọn họ mà hỏi kỹ càng chuyện của mình, hai thuộc hạ đều được huấn luyện cực kỳ nghiêm chỉnh, trong khoảng thời gian cậu hôn mê, không chỉ điều tra rõ ràng mục đích và lai lịch của người hành hung, còn tiện thể báo cáo tình huống của công ty, trừ một vài vấn đề quan trọng cần chờ cậu phán quyết ký tên, tất cả mọi chuyện vẫn được quản lý ngay ngắn rõ ràng như trước.
“Không tệ.” Chờ hai người cẩn thận tỉ mỉ báo cáo xong, Giang Vô Ngôn đúng lúc tán dương, “Có hai người là tôi yên tâm rồi.”
Hai thuộc hạ cực kỳ xúc động, hận không thể lúc này hái đầu xuống cho anh đá chơi, đến khi đi ra ngoài rồi mà tâm tình vẫn chưa hoãn lại được.
Lấy lý do là cần phải tĩnh dưỡng để cho hai thuộc hạ lui ra ngoài, Giang Vô Ngôn chậm rãi sắp xếp lại tình huống với hệ thống.
Hệ thống trêu chọc anh, [Vừa rồi anh cũng khí thế phết đấy. ]
[ Giang Vô Ngôn: Trước đây từng làm quản lí hạng mục, hợp tác và đàm phán với công ty nước ngoài, cũng luyện ra được một chút. ]
[ hệ thống: Ồ, hóa ra nghề chính là người quản lý, rất tốt, không cần tôi phải nhúng tay hỗ trợ. ]
Giang Vô Ngôn không trả lời nó mà chuyển sang đề tài khác [ Mi nói kỹ lại nội dung của mục đích “Bồi dưỡng nguyên lãnh tụ cho tổ chức, cũng vì thế mà hy sinh tính mạng” đi. ]
[ hệ thống: Nói đơn giản chính là thu dưỡng một đứa bé, thay tã thay bỉm nuôi nó lớn lên, sau đó quang vinh mà chết. ]
[ Giang Vô Ngôn: Mặt chữ thì tôi hiểu, nhưng quan trọng là, đứa bé kia ở đâu? Tôi phải nuôi đến tầm nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ? ]
[ hệ thống chăm chú suy nghĩ: Tôi không biết thời gian cụ thể, hẳn là nuôi đến khi nó có thể tự mình chống đỡ một phương, còn về việc nó ở nơi nào … định vị mục tiêu, ngay gần cửa phòng bệnh của anh. ]
[ Giang Vô Ngôn: Bác sĩ? Hộ công? Gần như thế. ]
[ hệ thống giải thích: Thật ra mà nói, lúc bị bắt cóc thì nó ở ngay đằng sau anh, anh là người anh hùng đã cứu nó, cho nên nó muốn tới thăm anh. ]
[ Giang Vô Ngôn buồn cười: Bảo đảm tính mạng của mình mà thôi, có cái gì gọi là anh hùng chứ. ]
Từ ‘Anh hùng’ này chỉ có trẻ con mới nghĩ ra được, sau khi hỏi dò qua hệ thống, Giang Vô Ngôn cảm giác tình trạng cơ thể của mình tạm thời OK, quyết định tự chủ xuống giường mở cửa.
Khả năng là chưa hết kinh hoàng nên hai bên cửa phòng có đứng một loạt bảo tiêu, thấy Giang Vô Ngôn đi ra thì hết sức kinh ngạc, cũng biểu thị mong anh tiếp tục nằm nghỉ, tuyệt đối đừng để lại mầm họa cho cơ thể.
Giang Vô Ngôn không tốn nhiều lời, chỉ hỏi người đứng gần nhất “Vừa nãy có người tới không?”
Bảo tiêu áo đen cung kính biểu thị, “Giang tiên sinh, ngài chỉ cần dưỡng bệnh, không người nào có thể quấy rầy ngài.”
Giang Vô Ngôn, “Tôi biết các cậu dụng tâm lương khổ, nhưng đứa bé là người quen của tôi, cứ nói đừng ngại.”
Không do dự nữa, bảo tiêu nói, “Đúng là có một thiếu niên tới, trên tay còn mang theo hộp giữ nhiệt, nói là muốn thăm ngài.”
Giang Vô Ngôn hỏi, “Người kia đâu? Bây giờ đi đâu?”
Bảo tiêu, “Ngày nào cũng có rất nhiều người muốn đến thăm ngài, chúng tôi từ chối cậu ấy, hiện tại hẳn là đã rời đi.”
Nhưng định vị của hệ thống biểu thị, người vẫn ở trong bệnh viện, chưa đi xa.
Giang Vô Ngôn liền nói, “Lần sau cậu ấy trở lại, không cần ngăn.” Anh nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nói tiếp, “Tôi đã nằm lâu như vậy, muốn hoạt động gân cốt một chút, xuống đi dạo, mọi người không cần theo.”
Bảo tiêu đương nhiên ngăn cản, “Tiên sinh, ngài mới tỉnh, thân thể không chịu nổi...”
Giang Vô Ngôn, “Thân thể của tôi thì tôi tự biết, nếu thực sự không yên lòng thì phái một người đi với tôi, vậy là được rồi.” Đúng là anh sắp không chịu nổi, nhưng có lẽ cái hệ thống suốt ngày dằn vặt người kia sẽ không để cho anh được như ý.
Giang tiên sinh nói một không hai, bảo tiêu đương nhiên không ngăn được anh, nghe lời theo lời anh mà phái một bảo tiêu thân thủ không tệ đi theo, không dây dưa thêm, Giang Vô Ngôn mang theo một người chậm rãi đi xuống.
[ hệ thống nhìn dáng vẻ thản nhiên của anh thì hết sức kinh ngạc, lại cảm thán: Ký chủ, anh có vẻ quen thuộc quá. ]
[ Giang Vô Ngôn không dối gạt nó: Trước khi làm quản lí hạng mục thì tôi từng làm chủ tịch trong mấy năm, cho nên. ]
[ hệ thống:.... ] hệ thống không nói lời nào, hệ thống nhìn anh tiếp tục giả ngầu…
[ Giang Vô Ngôn chủ động hỏi: Đứa bé kia còn ở dưới lầu? Sao dừng lại lâu như vậy? ]
[ hệ thống: Là như này, mẹ của nó sinh bệnh, nằm cùng bệnh viện với anh, đến thăm anh chỉ là tiện đường thôi, nếu không thì với thân phận của nó làm sao có thể biết anh ở bệnh viện nào. ]
[ Giang Vô Ngôn:... ] Anh thở dài trong lòng, cảm thấy đây thực sự là thiếu niên năm tốt.
Thiếu niên năm tốt Phó Tư đang ở phòng bệnh tại lầu , phòng ba người, bọn họ là gia đình đơn thân nên kinh tế không sung túc lắm, nguồn thu hoàn toàn dựa vào một người phụ nữ, hiện tại người phụ nữ này đang bị bệnh, sinh hoạt lập tức trở nên túng quẫn, Phó Tư có cơ hội cũng đi làm thêm, dù trợ giúp không nhiều nhưng dù sao có chút ít còn hơn không.
Giang Vô Ngôn đã đọc qua một lượt những tin tức mà hệ thống có thể đưa, anh cũng không kiếm cớ đi lầu ba để cố ý tiếp xúc anh bé kia, trái lại thực sự ra vườn hoa đi dạo.
[ hệ thống: Anh không đi tiếp xúc với nó? Chẳng lẽ đó không phải mục đích mà anh xuống giường à? ]
[ Giang Vô Ngôn: Ngay từ đầu mục đích của tôi đã là đi xuống đây, có vấn đề gì? ]
[ hệ thống:... Không có gì, rất tốt. ] gặp phải Ký chủ lười biếng thế này, nó hơi vô lực. Giang Vô Ngôn đang đi vào trong hoa viên, đột nhiên hướng trên lầu liếc mắt một cái, nó còn chưa kịp phản ứng lại, lại âm thanh của một thiếu niên từ xa đến gần vang lên “Tiên sinh, xin chờ một chút!”