Giang Vô Ngôn bị nước lạnh giội tỉnh.
Cảm giác đau đớn khi bị trúng đạn vẫn chưa hoàn toàn biến mất thì lại bị thêm sự lạnh lẽo thấu xương giội xuống cả người.
Anh ngẩng đầu lên nhìn, bốn phía đều là những người đàn ông ăn mặc có tuổi, vẻ mặt rất hung hãn. Mà chính giữa những người đàn ông này, cũng là đối diện anh diện, đang đứng một người đàn ông mang mặt nạ, tay của người đàn ông đang túm một thiếu nữ tầm – tuổi, bị trói chặt.
Tình huống có vẻ khẩn cấp, Giang Vô Ngôn hô hoán hệ thống.
[ hệ thống: Hoan nghênh đi tới ( di năm ký sự), Ký chủ có gì thắc không? ]
[ Giang Vô Ngôn: Thắc mắc tất cả, cậu nói hết những gì cậu biết cho tôi. ]
[ hệ thống: Bối cảnh của không gian này vào khoảng vì là năm thời Dân quốc, chiến tranh với quy mô lớn đã kết thúc, trọng tâm thế cuộc đang trong thời kỳ đổi mới. Hiện tại, ký chủ là thiếu gia của một gia đình giàu có ở Trấn Thanh Sơn, vị hôn thê anh – Tả tiểu thư bị sơn phỉ trói lại, anh mang tiền chuộc đến cứu nàng, khiến bản thân cũng bị bắt. ]
[ Giang Vô Ngôn: Thật vô dụng. ]
[ hệ thống: Anh đang nói chính mình sao? ]
[ Giang Vô Ngôn:... Nhiệm vụ của tôi là gì? ]
Hệ thống đang định trả lời vấn đề này, cằm Giang Vô Ngôn đột nhiên bị một tên trong đó sơn phỉ nắm lên. Đối phương nhìn mặt anh nhìn một lúc, đột nhiên quay đầu nói với người đeo mặt nạ ở giữa, “Đại ca, thằng nhãi này còn thanh tú hơn cả đứa con gái kia của nó, ngươi có muốn hay không, không cần thì thưởng cho ta đi.”
Giang Vô Ngôn: “...”
Bọn thổ phỉ xung quanh cười phá lên, có người nhắc nhở, “Ngươi có thể kiềm chế được không, đây là tiểu thiếu gia được sủng ái nhất của Giang gia đấy. Nhỡ có chuyện, ngươi lấy cái gì bồi hả.”
Tên to con đang bóp cằm Giang Vô Ngôn không tha, “Các ngươi cũng không phải không biết, lão Lữ ta đây thích thất khoản này. Đại ca, ngươi nói đi, bọn họ cũng không thể quay về, ngươi muốn Tả gia tiểu thư, vậy đưa Giang gia thiếu gia cho ta thoải mái chút đi.”
Nghe được sự sỉ nhục này, Tả Liễu bị trói bên cạnh giãy dụa kịch liệt. Nếu như không phải trong miệng bị nhét khắn, nhìn sắc xanh trên người nàng, có lẽ lúc này đã cắn lưỡi tự sát rồi.
Giang Vô Ngôn chưa kịp định hình, anh hỏi hệ thống [ Đám người này đang sỉ nhục tôi? ]
[ Hệ thống: Đúng vậy, giờ anh mới nghe hiểu? ]
[ Giang Vô Ngôn: Đã lâu không bị người sỉ nhục, tôi không quen lắm. ]
Trong lúc bọn họ đang đối thoại, Giang Vô Ngôn nắm lấy lấy cơ hội ra tay, thân dưới dùng sức lật lên từ mặt đất. Khổ nỗi thể lực của tiểu thiếu gia không đủ, anh lảo đảo một lúc, trong tiếng cười nhạo từ những người xung quanh mà đánh gục tên đã cười nhạo mình.
Thể lực không có nhưng kỹ xảo vẫn còn, Giang Vô Ngôn bóp lấy tay đối phương rồi dùng thân thể chặn gã ta.
Đột nhiên xảy ra một màn như vậy, đám sơn phỉ không cười được nữa. Giang Vô Ngôn nhìn xung quanh, đưa ánh mắt đặt lên người đầu lĩnh sơn phỉ đang đứng đối diện chưa kịp phản ứng lại, cẩn thận mở miệng, “Thả người ra.”
Tả Liễu kích động muốn chạy về phía Giang Vô Ngôn, bị đầu lĩnh đánh ngất xuống đất, rồi lập tức lại bị tóm lên khống chế trong tay, “Một đổi một, ngươi thả người trước.”
Giang Vô Ngôn chần chờ một lúc, dần dần buông tay ra. Hiện tại anh không còn thể lực dư thừa, đồng thời còn ở trong sao huyệt của đối phương, ít nhiều cũng phải nghe quy củ của người ta.
Mắt thấy lão Lữ đã được thả ra đang từ dưới đất bò dậy, đầu lĩnh đeo mặt nạ lại lên tiếng, “Hiện tại ngươi lại đây “
Giang Vô Ngôn chậm rãi lại gần, mới phát hiện tuy người này khá cao nhưng tuổi tác hình như không lớn, một đôi mắt vừa trong vừa sáng. Tuy rằng cách mặt nạ vẫn có thể cảm giác được, hắn cực kỳ có hứng thú với anh.
Giang Vô Ngôn nhìn đôi mắt này một lúc nữa, đưa tay muốn đỡ lấy Tả tiểu thư, lại đột nhiên cảm giác trời đất đảo lộn, chỉnh mình đã bị chặn ngang khiêng lên vai.
Giang Vô Ngôn theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng trong nháy mắt tiếp theo nhìn thấy Tả tiểu thư bị ném xuống đất, mà đầu lĩnh thổ phỉ đang khiêng anh nói, “Nói được là làm được, các ngươi có thể đưa Tả tiểu thư về nhà đi, nói vị hôn phu của nàng ta muốn, đúng lúc trên núi thiếu áp trại phu nhân.”
Giang Vô Ngôn: “...”
Anh bị đầu lĩnh thổ phỉ bước nhanh mang đi, không nghe thấy một đám sơn phỉ phía sau thổn thức không ngớt, chỉ cảm thấy choang váng. Đi long vòng không biết bao lâu, anh mới bị ném xuống một tấm ván giường gỗ cũ kỹ.
Bị tấm ván đụng phải hơi đau đớn, anh bị đầu lĩnh sơn phỉ đè tay lên đầu giường, “Ngoan ngoãn đợi ở đây, một lúc nữa ta sẽ quay lại.” Nói xong cũng đi.
Giang Vô Ngôn hơi giật giật, cảm thấy phía sau lưng có lẽ đã xanh một mảng mất. Thân thể cảm giác hơi mệt mỏi, anh hỏi hệ thống, [ đây là chuyện gì? ]
[ hệ thống: Tại anh gây lên, làm sao tôi biết được. ]
[ Giang Vô Ngôn:... ]
[ hệ thống: Chúng tôi chỉ nhắc nhở hoàn cảnh cung cấp ban đầu, câu chuyện phát triển ra sao sẽ căn cứ vào sự lựa chọn của ký chủ, tôi không có quyền can thiệp. ]
[ Giang Vô Ngôn:... Tốt lắm, vậy cậu tiếp tục thuyết minh hoàn cảnh đi, nhiệm vụ của tôi là gì? ]
[ hệ thống: Anh tiếp thu thật nhanh nha, tôi còn tưởng rằng anh sẽ muốn chết muốn sống. ]
[ Giang Vô Ngôn: Nói trọng tâm. ]
[ hệ thống: Được rồi, nhiệm vụ của anh chủ yếu là để đầu lĩnh sơn phỉ Bùi Ngọc Tương, chính là người vừa nãy vác anh đấy, hoàn lương thành người tốt. Hắn phải giải tán tiểu đệ, quy hàng với đảng, hiểu không. ]
[ Giang Vô Ngôn:... Có điều kiện phụ gì nữa không? ]
[ hệ thống: Giống như lần trước, trong quá trình này phải chết một lần. ]
[ Giang Vô Ngôn: Tôi không hiểu mục đích của nghiệp vụ mấy người, đều là muốn tôi chết, đừng dằn vặt nhiều như vậy có được hay không, không thể để tôi trực tiếp đi chết luôn? ]
Hệ thống lãnh khốc vô tình, [ không được. ]
Đàm luận thất bại hoàn toàn, Giang Vô Ngôn không muốn nói chuyện nữa. Anh vươn mình ngủ, tất cả chờ tỉnh ngủ lại nói.
Không biết ngủ trong bao lâu, chờ khi anh tỉnh lại, ánh trăng bên ngoài cửa sổ đã hơi rọi sáng. Anh vươn mình, phát hiện bên người còn nằm một người khác.
Là một người trẻ tuổi tướng mạo anh tuấn cường tráng, cách rất gần với Giang Vô Ngôn, một cánh tay thậm chí đã khoác lên người anh.
Giang Vô Ngôn nhẹ nhàng thả tay hắn từ trên eo mình xuống, xuống giường thì tìm thấy mặt nạ ở trên gối, “Nhắm mắt lại rồi thì suýt chút nữa không nhận ra được.” Dưới ánh trăng sáng, anh cầm mặt nạ lên tỉ mỉ quan sát một lúc, ngoại trừ cổ xưa ra thì không nhìn ra còn gì đặc biệt. Lúc đặt xuống không chú ý, không cẩn thận đánh thức người dậy.
“Ngươi muốn làm gì?” Tay Giang Vô Ngôn bị nắm, anh quay đầu nhìn, đầu lĩnh sơn phỉ Bùi Tương Ngọc đầy đề phòng nhìn anh.
“Đi vệ sinh.” Tay bị nắm không quá đâu, Giang Vô Ngôn không giãy dụa.
Thấy anh bình tĩnh như vậy, Trong lòng Bùi Tương Ngọc hứng thú dạt dào, vươn mình xuống giường, “Ta đi với ngươi.”
Hai người vào phòng vệ sinh giải quyết xong vấn đề sinh lý, cũng không còn buồn ngủ nữa, đơn giản đi vào trong sân ngắm trăng.
Nhiệt độ vào mùa thu không quá lạnh, Giang Vô Ngôn sương đêm thấm ướt cả quần áo, nhưng tâm tình lại trở nên tốt hơn. Ngắm trăng như vậy rất thoải mái, anh thậm chí hỏi Bùi Tương Ngọc có trà hay điểm tâm không, định ăn khuya ở chỗ này.
Bùi Tương Ngọc hơi kinh ngạc trước năng lực thích ứng của anh, đồng thời hứng thú trong lòng càng nhiều hơn. Hắn về phòng ôm hai bầu rượu, một cái đĩa thịt khô ra.
Rượu là rượu mạnh, Giang Vô Ngôn uống không quen, khi nếm thử một miếng không cẩn thận bị sặc, khiến Bùi Tương Ngọc cười nhạo một trận, chê anh quá yếu ớt.
Giang Vô Ngôn tranh luận không với hắn, cầm lấy chiếc đũa ăn thịt khô, ăn hai miếng lại cắn phải nửa viên hoa tiêu, bắt đầu vội vàng tìm nước chữa cay. Bùi Tương Ngọc mang ý xấu đưa rượu cho anh, đã tê càng thêm cay, suýt nữa chảy cả nước mắt sinh lý.
Bùi Tương Ngọc cười ha ha, Giang Vô Ngôn sau khi trúng chiêu trừng hắn, cứ như vậy, quan hệ giữa hai người cũng rút ngắn không ít.
Rượu cũng đã uống, thịt cũng đã ăn, Giang Vô Ngôn hỏi, “Người đã đưa về chưa?”
“Ta làm việc, ngươi có thể yên tâm, ” Bùi Tương Ngọc nhíu mày, “Ngươi quan tâm vị hôn thê như thế làm gì, sao không hỏi về bản thân đi?”
Giang Vô Ngôn, “Hỏi cái gì?”
Bùi Tương Ngọc, “Ngươi không muốn về nhà sao?”
“Vậy ngươi có thả ta trở lại không.”
“Không thả.”
“...”
Nhìn tiểu thiếu gia ăn quả đắng, Bùi Tương Ngọc vỗ đùi cười to, cười xong rồi lại tìm đề tài tán gẫu tiếp, “Ngươi không thắc mắc tại sao ta lại bắt ngươi tới?”
Giang Vô Ngôn, “Cũng không phải làm áp trại phu nhân thật.”
Câu trả lời của anh hết sức thú vị, Bùi Tương Ngọc đặt chén rượu xuống, mượn ánh trăng nhìn kỹ tấm khuôn mặt như được điêu khắc tinh tế này, sau khi nhìn rõ thì cười nói, “Trước đúng là nói đùa thôi, hiện tại không nhất định nữa. Thân phận của Giang thiếu gia cao quý, tướng mạo lại tuấn mỹ như thế, lại thêm tính cách phù hợp với yêu thích của ta, nếu lưu lại làm phu nhân của ta cũng không thiệt thòi.”
Giang Vô Ngôn, “...”
[ Giang Vô Ngôn: Người này có bị bệnh không. ]
[ Giang Vô Ngôn: Tôi cảm thấy phát triển này không đúng lắm, để tránh xuất hiện sai lầm như lần trước, tôi yêu cầu làm lại. ]
[ Giang Vô Ngôn: Hệ thống? ]
Hệ thống còn đang chiến tranh lạnh hòng trả thù, không thèm để ý đến anh.