Lao Nhanh Trên Đại Đạo Tìm Đường Chết

chương 34

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xế chiều hôm đó, trong lòng Giang Vô Ngôn ôm con ưng non, theo sau là Dư Thu Bạch đang liếm kẹo hồ lô, thắng lợi trở về trở về nhà lá.

Chim non chưa mọc đủ lông cánh, chỉ có thể kêu mấy tiếng nhỏ. Giang Vô Ngôn lấy quần áo cũ làm một cái tổ cho nó trong phòng ngủ, bỏ nó vào như đang bỏ bảo bối, từ đây đi sớm về tối đào giun, nuôi nó như nuôi con ruột.

[ Hệ thống: Giang tiên sinh, anh thích chim đến thế à? ]

[ Giang Vô Ngôn: Không hiểu chớ nói lung tung, cậu nhìn đây là chim gì! Cậu ngẫm lại dáng vẻ cha nó đưa thư cho tôi xem! Tôi chưa từng thấy con chim nào đặc biệt, lại còn có trí thông minh cao như thế! ]

[ Hệ thống:... ] Đam mê của người có tiền khó hiểu thật đấy.

Hệ thống không thể can thiệp vào những điều mà Giang Vô Ngôn muốn làm, nhưng có người có thể. Dư năm tuổi thấy Giang thúc thúc thân thiết đối với một con chim như thế, đương nhiên ghen tỵ trong lòng rồi nảy sinh tâm lý so sánh. Có lúc nhân lúc Giang Vô Ngôn đi hái thuốc, hắn bèn chạy vào phòng đi nhìn chằm chằm con chim.

Hắn chỉ im lặng nhìn chằm chằm đám lông chim thưa thớt và thân thể gầy tong teo của nó, càng nhìn càng cảm thấy nó không bằng chính mình, sau đó hắn lại chú ý lại bản thân, thoả mãn với các bắp thịt co dãn trên cơ thể mình, hận không thể mỗi ngày bày ra cho Giang thúc thúc nhìn.

Nhóc con năm tuổi cứ nghĩ là làm, có lần đang ăn cơm trưa, Giang Vô Ngôn vừa bưng cơm lên thì Dư năm tuổi nhân cơ hội cởi áo khoác ra, chạy đến nhà bếp nói nóng quá, sau đó áo cũng thoát rồi lắc lắc trước mặt Giang Vô Ngôn. Tình cờ bắt gặp ánh mắt của Giang thúc thúc đang hìn mình, lại vòi muốn ăn gấp đôi, một món ăn muốn ăn ba bát.

Giang thúc thúc chắc chắn đã nhận ra sự cường tráng của mình rồi nhỉ, Dư năm tuổi nghĩ, con chim kia sắp thất sủng rồi! Mình lợi hại hơn nó nhiều!

Thế nhưng, khi hắn nhìn thấy sau bữa trưa Giang thúc thúc vẫn kiên trì âu yếm con chim kia, trái tim tan nát.

Chẳng lẽ thúc thúc không thích kiểu giống mình? Thích gầy một chút hơn? Không, không phải, mẫu phi nói rồi, nam tử phải cường tráng, có lẽ là do Giang thúc thúc không có mẫu phi, vì lẽ đó không hiểu. Không sao, để thúc ấy sờ là hiểu ngay.

Ngay buổi tối hôm đó, thiếu niên cố ý tắm sớm rồi cởi sạch, bò lên trên giường Giang Vô Ngôn.

Đáng tiếc, ban ngày hắn quá mệt mỏi, chưa kịp để Giang thúc thúc thưởng thức bắp thịt của minh thì đã mơ màng ngủ mất.

Chờ hắn ngủ say, Giang Vô Ngôn mới vừa lau tóc vừa chậm rãi vào phòng, bất đắc dĩ đỡ trán khi thấy bóng người trần truồng trên giường, cầm chăn bông đắp kín cho hắn, lại sờ sờ đầu hắn, thổi tắt ngọn nến, bản thân cũng tiến vào một cái chấn khác.

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Dư năm tuổi thấy Giang Vô Ngôn nằm bên cạnh mình, hắn vò đầu bứt tai nhớ lại tình cảnh của tối ngày hôm qua, đáng tiếc ngủ quá sớm không nhớ được gì, còn không cẩn thận đánh thức người bên cạnh.

Dư năm tuổi biết mình làm sai, ấp úng ấp úng gọi một tiếng “thúc thúc”, nhưng không dũng khí hỏi về chuyện ngày hôm qua.

Giang Vô Ngôn vươn mình mở mắt, ngáp một cái, cũng không đề cập tới chuyện tối ngày hôm qua mà chỉ nói, “Vân Phong còn chưa lớn lên, hôm nay ngươi theo ta lên núi hái thuốc.”

Dư năm tuổi hỏi, “Vân Phong là ai?”

“Là tên của ưng nhỏ, ngày hôm qua ta mới đặt tên.” Giang Vô Ngôn đứng dậy mặc quần áo.

Tức là ngày hôm qua thúc ấy mãi không lên giường là vì đặt tên cho con chim nhỏ kia?

Dư năm tuổi sâu cảm giác bất công, xẹp xẹp miệng, oan ức ngẩng đầu, “Tối hôm qua...” Ngươi thấy bắp thịt của ta không...

“Làm sao?” Giang Vô Ngôn buộc dây lưng của ngoại bào xong, cầm lấy cây trâm dưới gối qua loa vấn tóc, thấy Dư Thu Bạch vẫn đang lại giường chưa đứng lên, buồn cười vỗ thân thể dưới chăn bông của hắn rôi nói, “Mặt trời chiếu đến mông rồi đấy, mặc quần áo nhanh lên nào.”

Dư năm tuổi hơi khó chịu gật đầu, lại gọi một tiếng, “Thúc thúc”, lấy hết dũng khí xốc chăn lên, lộ ra thân thể của mình, còn ngượng ngùng khép hai chân lại.

Giang Vô Ngôn không hiểu nổi hắn muốn làm gì, chỉ thấy Dư năm tuổi chỉ mảnh đất ở bụng dưới của mình, đơn thuần và vô tội nói, “Không thoải mái.”

Giang Vô Ngôn, “...”

Hai người dằn vặt hồi lâu mới mặc xong quần áo lên núi, dọc theo đường đi Dư năm tuổi vô cùng phấn khởi, nhảy chân sáo đi tuốt đằng trước, nhưng đi được hai bước lại nhất định phải quay lại bên cạnh Giang Vô Ngôn để nói chuyện cùng anh.

Giang Vô Ngôn, “Ngươi chậm một chút đi, ta theo không kịp.”

Dư năm tuổi, “Thúc thúc muốn thái thuốc gì có thể nói với ta, ta sẽ đi trước giúp ngươi hái, như vậy ngươi không cần mệt nữa!”

Giang Vô Ngôn, “Trong rừng rất nguy hiểm, ngươi còn nhỏ, không hiểu chuyện.”

Dư năm tuổi với thân thể cường tráng cao tám thước chỉ ngây ngốc gật đầu.

Nhưng trẻ con rất hay quên, lòng hiếu kỳ lại cao, Dư năm tuổi rất nhanh quên béng lời căn dặn của Giang Vô Ngôn, khi hắn thấy một gốc cây xanh hợp ý mình ở phía trước, không hề phòng bị muốn đi hái.

Giang Vô Ngôn ở phía sau thấy một bóng xanh lướt qua người hắn, muốn ngăn cản đã không kịp nữa rồi. Anh thông vội vàng tiến lên cứu viện, nhanh chuẩn tàn nhẫn nắm lấy đầu con rắn, nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được con rắn nhỏ để lại hai vết răng sâu lên cơ thể nam nhân.

“Nhanh, ăn cái này vào.” Nhanh chóng giải quyết xong rắn độc, Giang Vô Ngôn vội vàng lấy ra viên thuốc cứu mạng từ trong túi tiền, nhưng khi anh định mở nắp bình để lấy thuốc thì mới phát hiện hôm qua đã dùng hết thuốc này rồi.

Giang Vô Ngôn không thể so trước đây, anh không tình nguyện dùng máu thịt của mình tẩm bổ người khác, nên cũng không chuẩn bị thêm đồ dự bị.

Thật xui xẻo.

Giang Vô Ngôn cắn răng một cái, bảo Dư năm tuổi nhắm mắt lại, lấy một con dao nhỏ từ trong lồng ngực rạch lấy chút máu của mình nhỏ lên vết thương của hắn.

Máu đen sền sệt chỉ một lúc sau đã biến thành màu đỏ diễm lệ. Dư năm tuổi thấy miệng vết thương của mình tê tê ngứa ngứa, mà tóc của Giang thúc thúc đang rủ trên lớp quần áo của mình.

“Đau quá.” Hắn giả vờ kêu một câu, lén lút mở mắt ra nhìn, đúng lúc bắt gặp Giang Vô Ngôn cắt đầu ngón tay của bản thân rồi bôi lên miệng vết thương của hắn.

“Nhịn một chút.” Giang Vô Ngôn sờ đầu hắn cổ vũ, xé một phần áo ngoài của mình băng bó vết thương cho hắn, “Hiện tại cảm giác thế nào?”

Dư Thu Bạch không có cảm giác gì, hắn được Giang Vô Ngôn đỡ chậm rãi đứng lên đến, ngoại trừ tê chân do ngồi lâu thì cũng không có gì nghiêm trọng cả.

Giang Vô Ngôn thấy hắn đứng có vẻ không vững, không nói hai lời ngồi xổm người xuống muốn cõng hắn. Thân thể nam tính nặng nề phủ lên, anh lại lần nữa cảm nhận sự nhu nhược của mình.

[ Giang Vô Ngôn: Cậu giỏi thế sao không giúp tôi đi. ]

[ Hệ thống: Thương mà không giúp được gì. ]

Tuy rằng rất nặng, Giang Vô Ngôn vẫn là cắn răng gồng lưng cõng người, cõng một đoạn lại nghỉ ngơi một đoạn. Dư năm tuổi nằm trên lưng anh, hai cánh tay ghìm chặt cổ của anh, ban đầu cũng không phản ứng gì, sau năm phút thì nhiệt độ lại chậm rãi tăng lên.

Giang Vô Ngôn bắt đầu nóng nảy, anh hỏi hệ thống, [ Tôi đã bôi máu của mình cho hắn rồi, tại sao vẫn không thấy khá? ]

[ Hệ thống: Cho dù thuốc tốt đến đâu cũng cần gia công mới có thể phát huy công hiệu tối đa, anh chỉ bôi thuốc thôi thì hiệu quả không đáng kể. ]

[ Giang Vô Ngôn: Ta bây giờ đi về làm, còn kịp không? ]

[ Hệ thống: Không kịp. ]

[ Giang Vô Ngôn:... ]

Vậy làm sao bây giờ?

Anh đỡ thân thể của Dư Thu Bạch, để hắn không đến nỗi ngã xuống, lần đầu tiên cảm thấy hoang mang và lo sợ.

[ Hệ thống: Nhưng anh cứ yên tâm đi, hắn sẽ không chết. ]

[ Giang Vô Ngôn: Tại sao? ]

[ Hệ thống: Trong cơ thể hắn vốn trúng độc sẵn, độc rắn chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ so với nó, không tạo được uy hiếp gì, nhưng mà... ]

[ Giang Vô Ngôn: Còn sống là được rồi. ]

[ Hệ thống:... Đây không giống những lời mà anh có thể nói lắm nhỉ. ]

Cho dù tình hình có gian nan bao nhiêu, Giang Vô Ngôn cuối cùng đỡ được cân thịt về nhà, đặt lên giường.

Trời chưa tối hẳn, anh lấy nước giúp Dư Thu Bạch thay quần áo, cố gắng để hắn nằm thoải mái một chút, lau trán cho hắn. Bỗng anh như nhớ lại điều gì, ánh mắt trở nên hơi thâm trầm.

Hồi ức không kéo dài bao lâu, anh rất nhanh đã thoát ra, lúc này đã đến giờ đi ngủ. Dưới sự bảo đảm của hệ thống, Giang Vô Ngôn nửa tin nửa ngờ chợp mắt bên người bệnh nhân.

Ban ngày quá mệt, thân thể của anh thật sự không chịu nổi, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Sau nửa đêm, anh mơ mơ màng màng cảm giác được có rắn thè lưỡi với anh, đầu rắn lại vừa cứng lại trơn, sờ một cái còn có chất nhầy phun ra. Anh nằm chung chăn với con rắn đó, nhưng lại không cảm thấy nó nguy hiểm.

Trong lúc hoảng hốt, có hai cánh tay cường tráng cuốn anh lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio